Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 42

Ban đêm trên phố người qua lại không nhiều, ngã tư đường phía trước vừa vặn đúng đèn đỏ, xe cộ từ từ dừng lại, dòng người thưa thớt từ hai bên vạch kẻ đường màu vàng vội vàng đi qua.

Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu trên cửa sổ xe.

Lộc Hàm điều chỉnh ghế ngồi thấp xuống một chút, cả thân người dựa ra đằng sau, đầu hơi hơi ngẩng lên mở miệng ra ngáp một cái.

Ngô Thế Huân nghiêng đầu qua nhìn cậu, liền nhìn thấy Lộc Hàm đang mở miệng ra thật to, vì vậy không tránh khỏi buồn cười, nói: “Lại buồn ngủ sao?”

Lộc Hàm không có nhìn anh, đưa tay lên dùi dụi mắt rồi mới chậm rãi trả lời: “Vẫn ổn!”

Đã có tín hiệu đèn xanh, Ngô Thế Huân chầm chậm khởi động xe, mắt nhìn về phía trước, lúc này Lộc Hàm lại hơi nghiêng đầu qua nhìn anh.

Ngô Thế Huân mặc áo sơ mi màu đen cổ chữ V, tóc tai tùy ý chải ngược ra sau, xem ra là vừa quay xong chương trình thì đã chỉnh trang lại đầu tóc đã tạo kiểu một chút, bàn tay của anh khoan khoái đặt trên vô lăng, trên cổ tay phải còn đeo một chiếc vòng Cartier.

Lộc Hàm hỏi: “Những lời anh nói hôm đó có phải thật không?”

Ngô Thế Huân: “Hử?” một tiếng, sau đó lại đơn giản nghĩ lại một chút, liền nhớ ra hẳn là Lộc Hàm đang muốn nhắc đến những điều anh nói hôm xảy ra tin đồn.

Vì vậy anh liền khẳng định mà nói một câu: “Ừ!”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lộc Hàm lại càng vô cùng kinh ngạc, cậu thật sự cho rằng khi đó Ngô Thế Huân chỉ là nói linh tinh mà thôi. Vì vậy ngay lập tức Lộc Hàm liền ngồi thẳng người dậy, tiếp tục truy hỏi: “Đóng phim thể loại như vậy sẽ không mang đến ảnh hưởng xấu cho anh chứ?”

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm một cái, sau đó mới trả lời: “Nếu như nội dung bộ phim hay, thì có đóng thể loại đó cũng sẽ không ảnh hưởng mấy!”

Lộc Hàm cảm thấy không thể phản bác, dù sao bản thân cũng là…

“Nhưng mà những vai như vậy, không phải cứ muốn là sẽ nắm được trong tay, cho dù anh có thể thì em cũng chưa chắc được lựa chọn! Hơn nữa trên bộ sẽ duyệt cho qua sao?”

Sau đó Ngô Thế Huân liền đem những lời của Lâm Tranh đầu đuôi gốc ngọn nói lại một lượt cho Lộc Hàm nghe, để cho cậu biết dường như Lâm Tranh đã nắm chắc mọi chuyện.

“Trên bộ duyệt hay không duyệt cũng không phải là chuyện của chúng ta, anh cảm thấy dựa vào nhân mạch và địa vị của đạo diễn Vương, trên bộ nhất định không thể không nể mặt mũi ông ấy!”

“Thế nên hiện tại việc của em là phải hiểu rõ nhân vậy, sau đó chuẩn bị một chút chúng ta có thể đi thử vai, đại khái cũng phải bốn năm ngày sau, Vương lão tiên sinh muốn em diễn thử.”

Lộc Hàm nghe được liền cảm thấy như sắp lâm trận giết giặc vậy, mà cũng không nói trước điều gì để rồi cứ thế bất ngờ sắp xếp một nhiệm vụ lớn như vậy.

Ngô Thế Huân nghĩ một chút, lại bổ sung thêm: “Tiếu Nhất Lâm lại muốn giành vai diễn của em đó!”

Lộc Hàm chấn động nhìn về hướng Ngô Thế Huân, mặt đầy vẻ không hiểu, đèn đường hắt lên khuôn mặt cậu, Ngô Thế Huân quay đầu qua liền nhìn thấy đôi mắt đen của cậu tối lại.

Sau đó anh liền kiên nhẫn giải thích: “Nhưng mà lần này là cạnh tranh công bằng, hai người đến thử vai, đạo diễn Vương sẽ tự mình lựa chọn. Ông ấy sẽ không thiên vị đâu.”

Từ sau cái lần Tiếu Nhất Lâm cướp mất vai của Lộc Hàm, trong lòng cậu vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Cho nên lần này lại là cậu ta, trong lòng Lộc Hàm không tự chủ được mà sản sinh ra cảm giác bài xích.

Nhưng mà cơ hội đang ở trước mắt, việc quan trọng đương nhiên là phải nỗ lực giành lấy.

“Diễn cái gì vậy?” Lộc Hàm nhìn sang Ngô Thế Huân hỏi.

Ngô Thế Huân nhớ lại những lời Lâm Tranh đã dặn dò mình, rồi trả lời: “Là một cảnh tình cảm, dường như là có một đoạn đối thoại cùng một chút thân thể tiếp xúc, đợi lát nữa đến chỗ ăn anh sẽ đưa kịch bản cho em xem.”

Đối thoại?

Lộc Hàm hỏi: “Cùng anh?”

Ngô Thế Huân mặt đầy lẽ đương nhiên, nói: “Anh nhất định phải diễn, không cùng anh thì còn có thể cùng ai? Yên tâm, anh tin tưởng em, chúng ta vốn dĩ đã là một đôi, em cảm thấy Tiếu Nhất Lâm có thể lợi hại bằng em sao?

Lộc Hàm trừng mắt lớn: “Tiếu Nhất Lâm cũng cùng anh diễn thử hả?”

Mặt cậu đầy vẻ biểu tình khó có thể tiếp nhận, Ngô Thế Huân cảm thấy tiểu quỷ này lại đơn thuần đến ngốc rồi, cho nên đành điềm tĩnh vuốt vuôt lông* cậu, nói: “Yên tâm đi, đừng có mà ghen!”

*Vuốt lông= dỗ dành

Sau đó lại thêm một câu: “Anh thật cảm thấy diễn thử cảnh giường chiếu đúng là một ý kiến không tồi, em cứ để Tiếu Nhất Lâm đấu với em đi, có mệt chết cậu ta cũng không vượt qua được chúng ta có kinh nghiệm thực chiến.”

Lộc Hàm: “…” ( ب_ب)

Nghe được những lời Ngô Thế Huân nói, Lộc Hàm thật chịu không nổi Ngô Thế Huân mỗi lúc dùng khuôn mặt nghiêm chỉnh lại có thể mở miệng nói nhữn chuyện hạ lưu vô sỉ. Cho nên cậu không thèm quan tâm đến việc anh đang cười đền vô cùng vui vẻ, mà âm thầm nằm ngả ra sau ghế, rồi nói: “Đồ khốn!”

Chiếc xe tiếp tục di chuyển, ngay đúng lúc Lộc Hàm cảm thấy mệt mỏi đang muốn mở miệng hỏi Ngô Thế Huân tại sao còn chưa đến, thì vận tốc của xe đã từ từ chậm lại.

Ngó nghiêng bốn phía xung quanh, hiển nhiên nơi này đã là gần khu ngoại ô, cách đó không xa có đường cao tốc dẫn ra xa lộ, tuy là trời đã vào đêm nhưng xe cộ vẫn qua lại tấp nập.

Lộc Hàm từ cửa sổ xe phía bên của mình nhìn ra bên ngoài, trước mặt cậu không phải là nhà lầu cao tầng xa hoa như trong thành phố mà chỉ có một cánh cổng sắt rất lớn.

Họa tiết hoa văn trên cánh cổng đen phải cao đến hai ba mét, chiều rộng cũng phải sáu bảy mét vô cùng có khí thế, hai bên cạnh cửa trang trí cây xanh lại gắn đèn sáng hắt từ phía dưới lên chiếu xuống nền đá trắng lại càng tăng thêm vẻ sinh động.

Ngô Thế Huân nhìn đầu Lộc Hàm đang ngó nghiêng lúc này trông chẳng khác gì một con chim én nhỏ, vì hiếu động mà nhìn trái ngó phải, cho nên mới chậm rãi giới thiệu: “Đây là khách sạn kiểu trang viên mà ngày trước có một người bạn giới thiệu cho anh.”

Lộc Hàm nghe thấy thế liền nhìn về hướng Ngô Thế Huân, lúc này xe đã đi ngang qua tường rào được điêu khắc tuyệt đẹp, cậu lại tiếp tục nghe anh nói.

“Chỗ này không thống nhất với các kiểu khách sạn hiện tại, ở đây chủ yếu là điều kiện xung quanh rất tốt lại có vẻ đặc sắc riêng, bất luận là món ăn hay điều kiện phòng ở, đều vô cùng thích hợp cho người đến tĩnh dưỡng.”

Nói xong, xe đã chậm rãi tiến vào tầng hầm, nhìn từ phía bên trên có vẻ như trang viên rất tĩnh lặng nhưng thật ra dưới tầng hầm để xe vậy mà đã chật ních.

Lộc Hàm nghiêng mặt nhìn qua nhãn hiệu các loại xe, nào là Ferrari, Lamborghini còn có cả Bentley, tựa như chỗ này liền không có chỗ cho những loại xe rẻ tiền. Cậu không kiềm được xúc động mà nghĩ đến chủ nghĩa tư bản đúng là ác độc, sự chênh lệch giàu nghèo như thế thật khiến cho người ta khó chấp nhận.

Là đàn ông con trai, đối với xe cộ đương nhiên có một niềm yêu thích cuồng nhiệt, nhìn thấy nhiều chiếc xe hạnh sang xa hoa bắt mắt như vậy ở ngay trước mặt mình, Lộc Hàm lập tức bị thu hút sự chú ý.

Cho đến tận khi Ngô Thế Huân đưa cậu đến chỗ thang máy, Lộc Hàm mới có thể trấn tĩnh lại, thầm thì nói một câu: “Người có tiền đúng là thật tùy hứng…”

Ngô Thế Huân chỉ nghe thấy người nhà mình thì thì thào thào, nghe không rõ liền hỏi lại: “Em nói cái gì cơ?”

Lộc Hàm giật mình ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thế Huân, lập tức trả lời: “Không có không có…”

Ngô Thế Huân không biết làm sao đành đặt tay lên vai cậu, nói: “Không có cái gì chứ, trả lời chẳng đúng câu hỏi gì cả, không biết trong cái đầu này đang nghĩ gì nữa?”

Lộc Hàm chỉ cười cũng không nói gì thêm.

Ngô Thế Huân tiếp tục nói: “Nơi này chính là trang viên thích hợp để nghỉ dưỡng nhất, cũng chính là nơi những người yêu nhau nên đến cùng nhau nhất.”

Lộc Hàm ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thế Huân, trong lòng liền dâng lên cảm giác có lẽ người này không chỉ đưa mình đến đây ăn đêm đơn giản như thế, cho nên liền hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”

Ngô Thế Huân cười cười, trả lời: “Công việc dù có bận hơn nữa chúng ta cũng phải tìm nơi nâng cao chất lượng cuộc sống, ở nhà tuy tốt, nhưng mà thỉnh thoảng ngẫu nhiên ra ngoài ở cũng là trải nghiệm không tồi đâu! Hơn nữa chỗ này hoàn hảo như vậy, em sẽ thích thôi!”

Lộc Hàm hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải chúng ta chỉ đi ăn đêm và thảo luận kịch bản sao? Anh nói cứ như là đến nghỉ dưỡng vậy?”

Ngô Thế Huân cũng không phản bác, chỉ ừ hứ một câu, rồi nói: “Công việc thì cũng phải nghỉ ngơi, chỗ này rất yên tĩnh không có đám săn ảnh đâu!”

Nói xong, Ngô Thế Huân đột nhiên cúi xuống cách khuôn mặt của Lộc Hàm một khoảng rất gần, Lộc Hàm chẳng qua là khẽ ngẩng đầu lên lại giống như đang tự mình chủ động dâng lên đôi môi hồng nhuận, vì thế Ngô Thế Huân liền thuận thế mà hôn xuống.

Lại nghĩ đến trong tháng máy sẽ có camera, Lộc Hàm bị dọa đến mạnh mẽ dùng lực đẩy Ngô Thế Huân còn chưa kịp quấn lấy cái lưỡi của cậu ra, đồng thời trừng mắt nhìn anh nói: “Anh lại làm loạn cái gì đấy???”

Hành động kia đúng là có phần nguy hiểm, cho nên Ngô Thế Huân chỉ cười lấy lệ, rồi nắm lấy vai của Lộc Hàm, lấy lòng cậu mà xoa xoa nói: “Được được, là lỗi của anh, vào phòng rồi nói tiếp.”

Sau đó nhân lúc người ta không có đề phòng, lại nhằm má người ta mà hôn một cái.