Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 49

Đi vào phòng vệ sinh, phản ứng đầu tiên của Lộc Hàm là nhìn trước ngó sau, lúc xác định không có ai ở trong các phòng, cậu mới yên tâm thở phào, cậu đứng đối diện với cánh cửa chờ Ngô Thế Huân đến, còn có chút khẩn trương.

Còn chưa hết một phút, Ngô Thế Huân đã bước vào.

Vừa vào cửa, Ngô Thế Huân đã nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm, đối với kiểu tóc ôn thuận của cậu lúc này phối hợp với kiểu trang điểm đậm đà thật tạo nên cảm giác kỳ lạ, anh không kiềm được mà trực tiếp cười phá lên.

Đóng cửa lại, Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân cười mà ngây cả người, có chút xấu hổ nhìn anh, nói: “Cười cái gì?”

Ngô Thế Huân bước qua, khi Lộc Hàm vừa trả lời xong câu hỏi của anh, liền đỡ lấy gáy cậu hôn lên.

Mọi chuyện đến cũng quá đột ngột, Lộc Hàm bị giật mình, giơ tay lên muốn đẩy Ngô Thế Huân ra. Kết quả lại bị anh quây lại, không thành công thoát ra, còn bị hôn tới tấp nửa ngày không buông.

“Ngô Thế Huân!!!”

Lộc Hàm cảm thấy lực cánh tay trên người mình đã nhỏ đi, vừa mới thoát ra khỏi vòng kìm kẹp đã gằn giọng lên, vì sợ có người đi vào nên cậu không dám hét to.

Lúc nãy khi bị hôn, từng giây từng phút đều là lo lắng từ bên ngoài đột nhiên có người bước vào, run sợ trong lòng vô cùng dọa người, trong nháy mắt nhịp tim cũng tăng nhanh vô cùng.

Ngô Thế Huân đứng thẳng người dậy nở nụ cười xấu xa, lại nhìn khuôn mặt Lộc Hàm đang bừng đỏ, buông lời trêu ghẹo nói: “Anh đây là cùng với son môi hôn nhau một lúc lâu.”

Trong miệng bây giờ vẫn là mùi vị của son môi, hơi ngọt lại có vị sáp sáp, rất khó ăn.

Son môi trên môi Lộc Hàm đều bị liếm hết, ắt hẳn tí nữa lại phải viện cớ để được trang điểm lại.

Nhìn Lộc Hàm vẫn đang trừng mắt nhìn mình, Ngô Thế Huân cũng biết điều không trêu cậu nữa, vốn dĩ chỉ là muốn đùa đùa, hôn hít tí thôi, anh cũng sợ có người bước vào, nhưng mà như thế này càng lo lắng lại càng kích thích.

Anh giơ tay lên vuốt tóc Lộc Hàm, cậu lại lùi đầu ra tránh, Ngô Thế Huân liền nói: “Chụp xong lập tức bảo Tiểu Bàn đưa em đến nhà anh, anh có cái này cho em xem.”

Lộc Hàm mặt đầy cảnh giác, nhìn Ngô Thế Huân, dùng biểu tình hoài nghi mà nhìn, dù sao tối qua vị nào đó không có tiết tháo lại cưỡng ép cậu, thật không biết lần này có lại không biết nặng nhẹ mà làm loạn hay không.

Cậu hỏi: “Còn làm tới em sẽ không đi đâu!”

Nói xong cũng cảm thấy kinh sợ, Lộc Hàm cho rằng lời này cũng quá thừa thãi rồi, dù sao Ngô Thế Huân nếu có muốn làm loạn thì cậu cũng không thể dự liệu trước và ngăn cản được.

Ngô Thế Huân cười bất lực, nói: “Bị dọa rồi sao? Yên tâm là chuyện nghiêm túc, liên quan đến bộ phim.”

Lộc Hàm vẫn hoài nghi như cũ, cậu cảm thấy vẫn nên suy nghĩ một chút.

“Anh kể em nghe, Tiểu Bàn bây giờ cũng quá hư rồi!” Ngô Thế Huân rút điện thoại từ trong túi ra, vừa cười vừa cúi đầu nhìn.

Lộc Hàm hoài nghi cũng ngó đầu qua xem, Ngô Thế Huân tiếp tục nói: “Cậu ta từ lúc biết mối quan hệ của chúng ta xong, liền trở nên không bình thường rồi, ngày nào cũng chụp trộm em.”

Lộc Hàm kinh ngạc nhận lấy điện thoại, lại nghĩ đến Tiểu Bàn lúc thường ngày, ngoài việc có hơi ngố vẫn là cảm thấy không có gì quá đáng.

Sau đó ánh mắt cậu rơi xuống đoạn đối thoại trên weixin, cái đoạn clip kia và câu nói đó, Lộc Hàm cảm thấy có cách màn hình cũng thấy được Tiểu Bàn hả hê thế nào khi nhìn người khác gặp nạn.

Cái tên trợ lý rách nát này muốn trở thành camera giám sát của Ngô Thế Huân sao?

Sau đó Lộc Hàm tức giận đem điện thoại trong tay trả về cho Ngô Thế Huân, nhìn anh  nói: “Còn trách ai? Em đã nói là đừng có làm quá lên, anh lại không biết khiêm tốn.”

Ngô Thế Huân biết mình đuối lý, cười hắc hắc hai tiếng rồi cúi đầu xuống. Sau đó anh vò tóc mình, nói: “Dữ như vậy làm gì? Người yêu em là ảnh đế, chuyện này cũng bình thường a!”

Lộc Hàm phiền muộn nhìn Ngô Thế Huân, thật đau đầu phiền não không biết làm sao mới có thể xác định địa vị của vị ảnh đế này đây, rốt cuộc là cao lãnh nổi tiếng, được người đời xưng tụng là đại ảnh đế, hay là mồm miệng linh hoạt làm người yêu không biết phải làm sao.

Lộc Hàm cảm thấy chỗ này đã ở cũng lâu rồi, càng lâu càng nguy hiểm, cho nên vội hỏi: “Anh gọi em đến đây làm gì?

Ngô Thế Huân mặt đầy biểu tình không giải thích được, nói: “A?”

Lộc Hàm lại hỏi: “Anh gọi em đến làm gì a? Trong điện thoại không thể nói sao?

Thông báo chuyện chụp ảnh xong thì qua nhà anh ấy, loại chuyện này thì nhắn tin là xong mà.

Ngô Thế Huân mặt đầy nghiêm túc trả lời: “Chính là những lời anh vừa nói đấy thôi, với cả anh muốn gặp em nên mới gọi em đến a!”

Lộc Hàm: “…”

——————————————————

“Được đó, đầu hơi dựa sang trái một chút!”

Nhiếp ảnh gia hướng Lộc Hàm nói, cậu ngay lập tức dựa đầu sang trái một chút, người mẫu nữ ở bên cạnh cũng gần lại một chút.

Tóc của Lộc Hàm được vuốt ngược lên, còn dùng keo xịt tóc cố định, để lộ ra vầng trán sáng bóng. Đầu hơi ngẩng lên, trong biểu tình lạnh lùng mang theo chút khinh thường, vô cùng cao lãnh.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh đậm, ở dưới mặc quần ngắn bảy phân màu xám, phối cùng giày thể thao, thân cao 1m80 cũng hơi quá, người mẫu nữ đại khái cao khoảng 1m75, lúc này đang hơi dựa vào người Lộc Hàm, kéo lấy cánh tay của cậu.

“Được được, Lộc Hàm khoác tay lên vai cô gái đi!”

Lộc Hàm không do dự, rất phối hợp mà khoác tay lên vai người mẫu nữ, biểu tình có hơi ngốc manh một chút nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ cao lãnh bá khí.

Tiểu Bàn đứng ở một bên, vốn dĩ còn hoài nghi không rõ vì sao lúc quay lại Lộc Hàm lại nhìn cậu bằng một biểu tình kỳ lạ, nhưng mà kể từ khi Lộc Hàm bắt đầu chụp ảnh tạo dáng cool ngầu, làm cậu càng ngắm càng ngây cả ra.

Hóa ra chủ nhân nhà cậu còn có dáng vẻ men đến vậy…

Cho nên Tiểu Bàn lại không kìm lòng được, vừa cảm thán tại sao Lộc Hàm còn có vẻ cool ngầu không khoa trương đó, đồng thời lại lôi điện thoại ra hướng Lộc Hàm chụp chụp.

Dư quang của Lộc Hàm làm cậu phát hiện Tiểu Bàn lại bắt đầu “phạm tội” rồi, nhất thời không biết làm sao lại nghiêng đầu qua muốn trợn mắt lên.

Chỉ không nghĩ ra là biểu tình vừa rồi lại bị nhiếp ảnh gia nắm lấy, không chụp được tấm cậu trợn trừng mắt lên, những ngược lại lại chụp ra dáng vẻ không kiên nhẫn cùng cao ngạo.

Cuối cùng thế mà lại tình cờ chọn bức đó làm ảnh trang bìa, thật là không biết có nên khen ngợi Tiểu Bàn hay không.

Chụp xong mấy bộ quần áo cool ngầu lạnh lùng, bộ quần áo tiếp theo lại ngược lại hoàn toàn, là một chiếc áo phông kẻ trắng hồng, thợ trang điểm lại trang điểm lại cho cậu một lượt, tóc cũnh được làm xoăn.

Cho nên lúc Lộc Hàm đứng ra phía trước tấm màn trắng, có không ít nữ nhân viên vì vẻ ngoài ngốc manh của cậu mà bị kích động, ở một bên thì thà thì thầm, còn không ngừng chụp trộm.

Tiểu Bàn nghe thấy mấy cô gái không ngừng thì thầm “đáng yêu quá” “dễ thương quá”, trong lòng mới thầm mắng mỏ mấy cô đó nông cạn, Tiểu Lộc là của anh Huân.

Nhất thời nghĩ đến đấy, Tiểu Bàn lại cảm thấy đắc ý, thân là thẳng nam thật khinh thường mấy cô gái chỉ biết quan tâm nhan sắc, nhưng mà xui xẻo cho họ rồi, nam thần mà mấy cô yêu thích lại không thích phụ nữ a, haizzz, thật không may.

Thời gian chụp ảnh đã qua hai tiếng, có vẻ như sắp kết thúc rồi, Tiểu Bàn lúc nãy bỗng đột nhiên hét lên: “Định mệnh! Là ai chụp vậy?”

Có vài nhân viên nghe thấy tiếng hét kinh ngạc của Tiểu Bàn, liền lập tức đi qua nhìn.

Trên màn hình điện thoại của Tiểu Bàn là giao diện của weibo, lại là bài đăng của chủ weibo “Hãy gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí”, hắn ta trực tiếp đăng lên một bức ảnh cùng caption “Đúng là rất đẹp trai~”.

Bức ảnh khá là rõ nét, là chụp lúc Lộc Hàm mặc bộ đồ đầu tiên, góc độ nhìn không rõ ràng nên cũng không phán đoán được ảnh là được chụp từ góc nào.

Nhân viên trong phòng ý thức được sự việc có tính chất nghiêm trọng, lập tức đi mời người phụ trách đến nói rõ tình hình.

Không khí ở hiện trường liền trở nên nghiêm túc, Lộc Hàm có chút không hiểu vì sao tự nhiên lại bị kêu dừng lại.

Cậu hoài nghi nhìn biểu tình nghiêm túc của mọi người, lại đi đến bên cạnh Tiểu Bàn, hỏi: “Làm sao thế?”

Tiểu Bàn ghét sát tai Lộc Hàm, nhỏ giọng nói: “Có người ở hiện trường lén chụp ảnh cậu đăng lên mạng.”

Lộc Hàm kinh ngạc vội lôi điện thoại ra, dựa theo tên chủ weibo mà Tiểu Bàn nói liền vào tìm xem, bài đăng đã được bình luận và repost mấy vạn lượt rồi.

Tuy chỉ là ảnh chụp chân dung cho tạp chí, nhưng mà cũng giống như khi phim điện ảnh và phim truyền hình bị tiết lộ tình tiết vậy, ảnh hưởng cũng không tốt.

“Chết tiệt thật, lần này phiền phức rồi!” Tiểu Bàn vừa xem weibo vừa chửi bới.

Cậu cùng Lộc Hàm nói: “Ai lại to gan thế chứ, đúng là tự tìm đường chết, cậu có tin hay không, cái tên “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí” này chưa đầy mười phút nữa sẽ phải xóa bài!”

Lộc Hàm không tin, hỏi: “Không phải chứ?”

Tiểu Bàn haizz một tiếng, tiếp tục nói: “Cậu không biết những nơi nổi tiếng như thế này có thế lực thế nào sao, tên chủ weibo này đúng là tự mình tìm đường chết.”

“Nhưng mà…” Tiểu Bàn lại chuyển chủ đề, nói: “Cậu xem bình luận đi, đều đang khen cậu đẹp trai chết người đó!”

Lộc Hàm: “…”

——————————————————

Tiểu kịch trường

Người qua đường A: AAA, người mới này đẹp trai quá đi!

Tiểu Bàn: Cậu ấy là cong đấy!

Người qua đường B: AAA, người mới này đáng yêu quá đi!

Tiểu Bàn: Cậu ấy là cong đấy!

Người qua đường C: AAA, người mới này…

Tiểu Bàn: Cậu ấy là cong đấy!

Ngô ảnh đế (đi qua): …

Tiểu Bàn: #(Mồ hôi) Em cái gì cũng chưa nói…