Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 50

Quả nhiên không đầy mười phút, chỉ qua khoảng tám phút bài đăng của “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí” đã bị xoá, nhưng mà hình ảnh cũng bị rất nhiều cư dân mạng tải xuống rồi.

Tại vì Lộc Hàm vẫn chưa có fandom riêng, cho nên lúc này rất tự nhiên sẽ không có ai đứng ra đại diện cảnh báo mọi người không nên làm loạn, kênh thông tin chính thức của《AEE》cũng quản không được những loại fan không có ý thức kiểu đó.

Lộc Hàm ngồi trên ghế ở một bên, thợ trang điểm vừa chỉnh trang lại cho cậu, Tiểu Bàn cũng ở bên cạnh Lộc Hàm, còn đang rất nghiêm túc type chữ.

Lộc Hàm cảm thấy vô vị, ôm lấy đầu, hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”

Tiểu Bàn đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Báo chuyện này cho anh Huân biết.”

Lộc Hàm nghẹn lời, hoá ra cái tên này đã sớm trắng trợn ở trước mặt cậu mà báo cáo tình hình với Ngô Thế Huân, cậu giơ tay ra giật lấy điện thoại của Tiểu Bàn, quan sát cậu ta rồi nói: “Loại chuyện này không phải là nên nói với anh Lâm Tranh sao?”

Nói xong, Lộc Hàm lại cúi xuống xem màn hình, nhìn thấy【Anh Huân anh Huân, Tiểu Lộc cậu ấy】vài chữ như thế, bèn lần lượt xoá đi.

Tiểu Bàn ngơ ngơ nhìn Lộc Hàm, sau đó vỗ độp một cái, nói: “Đúng a!”

Tiếp theo đại não của Tiểu Bàn biến chuyển trong chớp mắt, chuyện của Lộc Hàm anh Huân nhất định sẽ ngay lập tức nghĩ cách xử lý, nhưng anh Huân là đại minh tinh, trăm công ngàn việc, vô cùng bận rộn, còn làm phiền thêm anh ấy chỉ sợ càng làm tăng thêm gánh nặng cho anh ấy mà thôi.

Cho nên Tiểu Lộc đúng là quá cơ trí! Quá hiền lương!

Lộc Hàm dúi lại điện thoại vào trong tay Tiểu Bàn, nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của cậu, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Người mẫu nữ đang thay đồ và đổi kiểu tóc, Lộc Hàm vẫn là rảnh rang không có việc gì làm, cho nên đành tiếp tục lướt weibo.

Tìm kiếm chủ đề #Lộc Hàm#, rồi lại xem những bài đăng có nội dung liên quan.

Bài đăng mới nhất là của một em gái, đính kèm bức ảnh cùng caption “Tiểu Lộc nhà chúng ta lợi hại rồi!”

Bài đăng weibo này được report rất nhiều lần, Lộc Hàm cảm thấy hoài nghi cho nên liền nhấn vào xem.

Bức ảnh là đoạn chat riêng của em gái đó và “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí“. Cô ấy hỏi liên tục, hỏi rất lâu, mãi rồi “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí” mới trả lời cô ấy: “L tiên sinh được mời đến chụp ảnh trang bìa cho một tạp chí thời trang dành cho nam nào đó.”

Câu trả lời mơ hồ như thế nhưng cũng đã đủ làm cho fans của Lộc Hàm kích động, dù sao dưới sự ảnh hưởng của tin đồn, Lộc Hàm không những bị hạn chế hoạt động mà ngược lại còn được công ty lớn mời mọc.

“Quả nhiên là người trong giới mà.” Lộc Hàm lẩm bẩm nói một mình, Tiểu Bàn ghé tai qua nghe, lập tức hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Lộc Hàm lại tiếp tục lướt weibo, trong lòng mông lung nghĩ: “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí rốt cuộc là ai?”

Trăm bài như một, những bài weibo liên quan đều là tiếng gào thét và chờ mong của fans Lộc Hàm, ngẫu nhiên mới thấy antifans vào xỏ xiên.

Tiểu Bàn lắc lắc cái cổ, nhìn Lộc Hàm nói: “Tôi cảm thấy hắn ta có hậu thuẫn rất vững, nếu không sao có có được bao nhiêu tin tức như vậy, hơn nữa đám minh tinh kia cũng vẫn chưa xử lý hắn ta?”

Sau đó cậu lại chép miệng, bổ sung thêm một câu, nói: “Hắn ta rất điên cuồng, cái gì hot là tung cái đó!”

Lộc Hàm lập tức đứng dậy, chạy về phía bên kia.

Trong hành lang, có một người con trai đội mũ đang cúi đầu nghịch bảng thẻ ra vào treo trên cổ mình, tay còn lại thì cầm điện thoại đặt bên tai.

“Lại làm loạn rồi?” Đầu dây bên kia ngữ khí có vẻ rất nghiêm túc, nhưng mà thật ra lại mang theo chút sủng nịch.

Cậu trai cười khẩy một cái, trả lời: “Con thích chơi thế đấy!”

“Biết nặng nhẹ là được!”

“Ừ hứ!” Cậu trai không quan tâm lắm mà trả lời đại một câu, sau đó liền cúp điện thoại.

Tiểu Bàn vừa hay ra ngoài mua cafe, ở đoạn đầu hành lang còn đi lướt qua cậu trai kia, hoài nghi mà nhìn cậu ta một cái nhưng cũng không nhìn rõ mặt.

————————————————

“Vậy ăn ở trên đi!”

“Ừm, được!”

Cúp điện thoại, Lộc Hàm cảm thấy hành động từ dưới tầng gọi lên tầng trên của Ngô Thế Huân đúng là não tàn.

Nhưng mà thứ mà cậu đang cầm trên tay đây là thứ Ngô Thế Huân cho thật sự rất quý giá, là kỳ vọng của đạo diễn Vương Tống Vĩ với hình tượng nhân vật Thời Thu Tập. Cho nên việc của cậu hiện tại, là nghiêm túc nghiên cứu những thứ này, quan trọng hơn chuyện ngồi nói xấu Ngô Thế Huân.

Ở dưới tầng, Ngô Thế Huân vừa nhận được đồ ăn mà trợ lý mang đến. Vốn dĩ là muốn đưa Lộc Hàm ra ngoài ăn, bởi vì Tống Thanh Sơn buổi chiều vừa giới thiệu cho anh một quán lẩu rất ngon, đặc sản chính là ớt cay, Lộc Hàm thích ăn nhất.

Nhưng mà Lộc Hàm lại nói cậu mệt, không muốn ra ngoài lòng vòng, cũng không muốn bị người khác nhận ra rất nguy hiểm, dù sao loại quán ăn như thế hẳn sẽ đông khách, cho nên Ngô Thế Huân đành đặt đồ ăn mang về.

Đồ ăn được mang đến là một phần nhỏ lẩu khô hải sản có đầy đủ mực cá tôm, liên quan đến vấn đề cân nặng của Lộc Hàm, Lâm Tranh lo lắng là cậu sẽ bị béo lên, sau đó ảnh hưởng đến việc chụp ảnh cho nên đến lúc đó hẳn là phải ăn uống khổ sở rồi.

Vì vậy lúc này Ngô Thế Huân tự cảm thấy nên tiến hành hạn chế chuyện ăn uống của Lộc Hàm, có thể ăn ít đi, nhưng không thể không ăn, đúng không?!

Lại nghĩ đến chuyện lúc mới thiết lập quan hệ người yêu, hai người cực kỳ giữ phương thức “cưỡi ngựa xem hoa” mà tiến hành thân mật, một người không buông được, một người lại không dám phát cuồng, đúng là đau khổ hết sức!

Ăn cơm cũng phải hết sức “ôn hoà”, đến nhà hàng cũng chỉ ngồi đối diện nhau yên tĩnh mà ăn, nào có như hiện tại, người nào đó đang nằm trên giường trong phòng ngủ, trong điện thoại hết sức bình tĩnh mà chỉ đạo đồ ăn mang lên tầng ăn đi.

Cũng quá tuỳ hứng đi!

Đem đồ đặt vào trong bát, Ngô Thế Huân lại cảm thấy như thế trông thật mất mỹ quan hơn nữa lại có vẻ hơi nhiều.

Vì vậy liền âm thầm chuyển đồ ăn sang hai chiếc đĩa tinh xảo, chỗ còn thừa lại thì cất trong tủ lạnh.

Trên chiếc đĩa có bày tôm cá mực với dầu ớt còn rắc thêm chút vừng, bên cạnh là khoai tây chiên, bánh gạo chiên và dưa chuột cắt khúc, đúng là đẹp chết đi được.

Ngô Thế Huân cầm lên một con tôm cho vào miệng mình, ăn xong liền cảm thấy thập phần thoả mãn, vừa cay vừa thơm, Lộc Hàm khẳng định thích ăn.

Lúc anh bưng cái đĩa tiến vào phòng ngủ, Lộc Hàm vẫn đang cúi đầu chăm chú đọc văn kiện, căn bản là không buồn ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân đặt đồ xuống, đi qua, sau đó vỗ nhẹ vào đầu Lộc Hàm, trong khi cậu hoài nghi mà ngẩng đầu lên lập tức không kịp phòng bị mà bị hôn lên.

Đơn giản chạm vào môi cậu một cái, tranh thủ lúc người ta không phòng bị đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng người ta liếm một cái, rồi lại nhanh chóng thu về.

“Làm cái gì đây?!”

Lộc Hàm còn đang muốn mở miệng mắng Ngô Thế Huân là đồ thần kinh, bỗng nhiên lại phát giác có gì không đúng.

Trên lưỡi dần dần truyền đến một vị cay nhè nhẹ đang dần toả ra, nương theo không khí còn có cả mùi thơm, thật trực tiếp khơi dậy con sâu đói trong bụng cậu.

Cậu nhìn Ngô Thế Huân đang mỉm cười, sau đó liền rời ánh mắt sang cái bàn ở sau lưng anh.

Nhìn thấy chỗ tôm cá mực xong, cậu lập tức chạy qua, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

“Ngon quá!” Cậu kích động quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân.

Từ lúc buổi sáng sau khi bị Ngô Thế Huân mặt dầy vô sỉ lôi đi vận động xong, còn bỏ qua bữa trưa, chỉ ăn mỗi cháo trắng, đừng nhắc đến cũng là không còn tí sức nào.

Ngô Thế Huân mãn nguyện hưởng thụ ánh mắt cảm kích của Lộc Hàm, anh từ từ đi đến bên giường nhìn văn kiện đã được xem lại lần hai, có thể thấy Lộc Hàm lại bắt đầu đọc lại từ đầu.

Anh nhìn qua đôi chân để trần của Lộc Hàm, nói: “Đi dép vào!”

Lộc Hàm không quan tâm, lại còn quỳ trên sô pha, dựa vào chỗ để tay tiếp tục ăn đống đồ ăn trên bàn trà.

Ngô Thế Huân trước khi đi lấy đồ ăn đã tắm qua, tóc còn chưa khô hẳn. Anh cúi xuống, giơ tay rũ rũ tóc, nói: “Qua hai ngày nữa chúng ta phải dọn dẹp lại nhà cửa một chút.”

Lộc Hàm hoài nghi ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng trong miệng vẫn không ngừng nhai tóp tép, không khác gì một chú hamster nhỏ.

Ngô Thế Huân thấy điệu bộ của Lộc Hàm cực kỳ đáng yêu, bèn mỉm cười tiếp tục nói: “Lâm Tranh nhận cho anh một show thực tế, đại loại kiểu như ngẫu nhiên tiết lộ cuộc sống riêng của người nổi tiếng.”

Lộc Hàm liếm liếm môi, hỏi: “Vậy thì phải dọn cái gì?”

“Bọn họ có cảnh sẽ tiết lộ nhà ở của anh, chính là sẽ cho fans xem phòng ngủ của anh, phòng bếp gì đó, không được trông hoành tráng quá cho nên anh cũng dọn dẹp lại một chút, thuận tiện…” Ngô Thế Huân nhất thời dừng lại, Lộc Hàm liếc xéo qua nhìn anh, vẫn còn đang ăn.

Ngô Thế Huân: “Thuận tiện thu dọn lại đồ của em giấu đi chứ sao, để fans phát hiện ra nhà này có đồ dùng của hai người thì hỏng bét!”

Lộc Hàm lập tức đặt đũa xuống, mặt đỏ lên giảo biện: “Có cái gì đâu chứ! Em vốn dĩ cũng không sống ở đây!”

Thiếu tí nữa thì làm dầu ớt chảy ra.

Ngô Thế Huân cười cười, muốn trêu chọc cậu, cho nên ngồi khoanh chân lại, hai tay đặt lên đầu gối, nói: “Hai đôi dép đi trong nhà, hai cái bàn chải, áo choàng tắm hai cái. Lại còn tủ đồ ở phòng khách có mấy tầng toàn là kẹo các loại của em, fans đều biết anh không thích ăn kẹo, như thế chính là có vấn đề rồi!”

Nói xong, anh còn bày ra cái vẻ bất lực mà nhìn Lộc Hàm.

Lộc Hàm đuối lý, không nói gì nữa, tức giận cúi đầu tiếp tục ăn, thở phì phò mà bỏ qua chỗ thức ăn còn lại trên đĩa mình, mà trực tiếp đi cướp chỗ tôm trên đĩa của Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm trầm ngâm, hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi nhìn thấy cậu tức giận, cho nên đành nghe mệnh, hết cách với Lộc Hàm.

Tựa như Lộc Hàm có thế nào, anh cũng đều cực thích.

Vì vậy anh liền đi qua, cầm tay của người nào đó đang giận dỗi, nhìn vào đôi mắt người ấy, xoa xoa đầu, nói: “Không thể đùa được sao?”

Lộc Hàm không nói gì, cụp mắt xuống.

Ngô Thế Huân cười nói: “Mấy thứ kia đều là diễn cho người khác xem, mấy ngày đó anh và em đến chung cư của em ở.”

Lộc Hàm kinh ngạc nhìn Ngô Thế Huân, nói: “Đùa cái gì vậy!”

“Anh giống đùa lắm à?” Nói xong, lại cúi đầu hôn lên môi Lộc Hàm.

Môi lưỡi giao nhau, trong không khí lại có mùi tôm cá mực thật nồng…

————————————————

Tiểu kịch trường

Sáng hôm sau,

Lâm Tranh: Việc thử vai được đẩy ngày lên, mau dậy đi!

Lộc Hàm: Ờ ờ!

Lâm Tranh: (ngửi) Mùi gì vậy? (ngửi ngửi)

Ngô Thế Huân: (ngáp) mực cá tôm…

Lâm Tranh: …

Lâm Tranh: Vẫn còn TT của cái mùi đó?!

Ngô Thế Huân: …