Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 7

“Cắt!”

Đạo diễn biểu thị cảnh này có thể qua rồi, Ngô Thế Huân lập tức thả lỏng hướng mắt nhìn ra ngoài, liền trông thấy Tống Thanh Sơn đang cười đến hai khoé miệng cũng kéo đến gần sát mang tai, đầu thì cúi xuống ấn ấn gì đó trên điện thoại.

Còn Lộc Hàm lại đứng gần sát bên Tống Thanh Sơn, cứ luôn nhìn chằm chằm vào cậu ta, miệng thì hình như đang nói chuyện.

Trong ấn tượng của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm là một người luôn trầm lặng, lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng không yên, nhưng mà tình cảnh hiện tại lại là chủ động nói chuyện vui vẻ với đại minh tinh xa lạ (cũng không có…), cái này quả là không bình thường rồi!

Ngô Thế Huân cùng các nhân viên khác chào hỏi xong, bèn đi về hướng hai người kia, đi tới chỗ còn cách hai người họ một đoạn không tính là gần lắm thì bị Lộc Hàm phát hiện.

Sau đó cậu cầm theo áo khoác và chai nước đi đến.

“Nước!” Lộc Hàm giơ tay ra đưa nước cho Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nhận lấy, thật ra cũng không muốn uống lắm nhưng vẫn nhấp một hụm, sau đó không nhịn nổi hỏi: “Đang nói gì thế?”

Lộc Hàm nhìn anh, có chút lúng túng trả lời: “Không có gì!”

“…” Tống Thanh Sơn còn đang chuyên tâm vào việc gửi đoạn ghi âm khi nãy vào mail cho Ngô Thế Huân, sau đó nhìn thấy cái đầu của Lộc Hàm trước mặt mình lại nhớ đến bộ dáng khẩn trương của tên nhóc này lúc nãy khi nghe mình nói muốn gửi đoạn ghi âm cho Ngô Thế Huân.

Tống Thanh Sơn cười một cái, tặng cho Ngô Thế Huân một cái nháy mắt.

Ba người bọn họ đang đứng vậy, đột nhiên lại nghe tiếng có người gọi một câu đạo diễn. Dường như ai nghe thấy giọng nói kia đều vội hướng về âm thanh đang gấp gáp chạy đến đó, người kia vừa nghe điện thoại vừa vội vàng chạy qua.

Anh ta đi đến bên cạnh đạo diễn, thở hồng hộc sau đó nói mấy câu, lông mày của đạo diễn lập tức cau lại. Sau đó đạo diễn rời khỏi ghế nghỉ đi ra ngoài, ông đi đi lại lại một hồi cuối cùng dường như đã có quyết định gì đó.

Sau đó ông đi đến bên cạnh Ngô Thế Huân, mang một chút ngữ khí có lỗi nói: “Thế Huân, vốn dĩ lập tức là quay đến cảnh em trai của nữ chính gặp tai nạn, nhưng mà vừa xong người đại diện của cậu thanh niên kia nói trong nhà cậu ta có chút chuyện không đến được, hay là cậu xem, có thể quay cảnh của cậu trước không?”

Ngô Thế Huân nhớ lại kịch bản, trong bộ phim đích thực có một cảnh là một cậu bé 16, 17 tuổi gặp tai nạn, nữ chính là trong lúc tình cảm sụp đổ gặp được nam chính.

Hiện tại tiếp theo cũng vốn dĩ không có cảnh của Ngô Thế Huân, anh đã quay suốt hơn hai tiếng đồng hồ hiện tại đã có thể nghỉ ngơi, nhưng mà yêu cậu trực tiếp thế này vừa khó từ chối nhưng cũng không thể vô điều kiện tiếp nhận.

Anh còn đang bận nghĩ trả lời thế nào cho đúng, Tống Thanh Sơn đột nhiên lại chen vào một câu: “Đạo diễn!”

Tống Thanh Sơn khoác tay lên vai Lộc Hàm, đẩy người đến trước mặt đạo diễn, tiếp tục nói: “Trợ lý của Thế Huân, cũng học chuyên nghành biểu diễn, cũng đẹp trai lắm hay để cậu ấy đóng đi!”

Dù sao cũng đã đồng ý Lộc Hàm không gửi đoạn ghi âm đó cho Ngô Thế Huân, nhưng mà cuối cùng vẫn làm, cho nên Tống Thanh Sơn có chút chột dạ.

Đạo diễn nhìn Lộc Hàm, trong thoáng chốc thật sự bị kinh ngạc.

Sau đó cười cười nhìn Ngô Thế Huân, nói: “Làm ảnh đế quả nhiên là có khác a Thế Huân, đến trợ lý mà nhan sắc cũng cao như vậy!”

Ngô Thế Huân không biết làm sao chỉ biết cười trừ, rồi trả lời: “Đâu có đâu có!”

Đạo diễn rất xem trọng bộ dáng đơn thuần của Lộc Hàm, cho nên không nói hai lời liền lập tức sắp xếp người đưa cậu đi hoá trang thay trang phục diễn. Dù sao cũng chỉ là quay cảnh có một phút đồng hồ, sẽ rất nhanh là xong thôi. Làm nhỡ một chút thời gian thôi thì cũng là mất tiền rồi, người mới mà Ngô ảnh đế đích thân dẫn dắt khẳng định sẽ không kém cỏi.

Lộc Hàm thay một chiếc áo sơ mi trắng, quần sooc ngắn màu xanh nhạt phối cùng giày thể thao màu trắng xuất hiện ở ngã tư đường, Ngô Thế Huân vô cùng ưng ý nhoẻn miệng cười. Quả nhiên cậu ấy rất phù hợp với hình tượng mang đến nhiều cảm xúc như vậy, hơn nữa nhân vật này còn vì tai nạn mà mất khi còn rất trẻ. Thiếu niên đang ở tuổi tươi đẹp nhất lại đi cùng vận mệnh bi thương, loại nhân vật thế này cực kỳ được fans nữ yêu thương.

Lộc Hàm dựa theo kịch bản, diễn thập phần tự nhiên. Tuy rằng cảnh này của cậu đơn giản, nhưng có thể nhìn ra cậu không có chút lo lắng nào giống như vốn dĩ người mới nên có, hơn nữa còn phá lệ tự nhiên.

Lộc Hàm ôm theo túi giấy đựng mấy quả cam từ cửa hàng bước ra, ở ngã tư đường ngó tới ngó lui, sau đó nhìn thấy không có xe qua lại mới bước qua đường. Sau đó đi được nửa đường chuông điện thoại đột nhiên kêu lên, cậu trong khoảnh khắc cúi đầu tìm điện thoại trong túi, bỗng nhiên một chiếc xe sang trọng không biết từ đâu đột ngột lao đến đến đâm vào cậu.

Trong thoáng chốc máu đỏ tràn ra sau đầu, thấm ướt nền đường, nhuộm đỏ áo sơ mi trắng tinh.

Cậu mê mang hấp háy đôi mắt dần dần muốn khép lại kết thúc nỗi đau, trong tay vẫn ôm túi giấy lúc này đống cam trong túi đã rơi ra đang lăn trên đường, lăn mãi lăn mãi cuối cùng lăn đến bánh xe ô tô thì dừng lại.

Thiếu niên lúc này cũng vĩnh viễn nhắm chặt đôi mắt.

Điều ngoài dự liệu chính là diễn xuất của Lộc Hàm vô cùng tốt, gần như quay một lần là xong. Trên khuôn mặt của đạo diễn vô cùng bất ngờ mà nhìn người mới có kỹ năng diễn tốt như vậy, sau đó đợi đến khi Lộc Hàm quay xong ông vừa cười vừa vỗ vai Lộc Hàm.

Được người khác công nhận, Lộc Hàm vui đến cũng nở nụ cười, đôi mắt nai có thần thái của cậu lúc này đây cũng không tránh khỏi híp thành một đường.

Sau đó Lộc Hàm vui vẻ đến mức vội đi đến dưới tán ô tránh nắng của Ngô Thế Huân, thậm chí còn quên mất mình còn chưa thay trang phục diễn.

Vì thế người phụ trách chụp lại hậu trường của đoàn phim, đã chụp được một màn quỷ dị như sau:

Lộc Hàm mặc trên người tấm áo sơ mi còn nhiễm đỏ một tầng máu, trên khoé môi vẫn còn máu đứng trước mặt Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn anh, còn Ngô Thế Huân lại cười đến cong cong khoé miệng, tay thì cầm khăn bông đưa cho Lộc Hàm.

Sau đó tấm ảnh kia được đăng lên weibo chính thức của bộ phim.

【Ngô ảnh đế đối với người mới cũng rất ân cần! (Ảnh)】

Bình luận bên dưới thật đúng là cuồn cuộn dậy sóng.

Fans Huân không ngừng gào thét ca ngợi dáng vẻ ân cầm của nam thần nhà mình vô cùng hoàn mỹ, fans của Tống Thanh Sơn lại để lại biểu tượng mặt doge, tự hỏi không biết nam thần nhà mình đã đi đâu lại để cho Ngô đại tổng công đi “ngoại tình” thế kia.

Còn có một nhóm người qua đường trở thành fans, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lộc Hàm thì khen ngợi rất nhiều, thậm chí còn sốt sắng hỏi nhau xem diễn viên đó là ai? Tại sao chưa thấy bao giờ?

Người trong cuộc lại hoàn toàn không biết chuyện mình bị chụp trộm, Ngô Thế Huân còn đốc thúc Lộc Hàm mau đi thay quần áo, làm cho mấy nhân viên nữ đã xem qua bức ảnh kia ở xung quanh cơ hồ như cảm thấy tim hồng bay phấp phới đâu đây.

————————————————

“Tại sao không phải em? Em thật sự là có việc mà thôi…”

Tiếu Nhất Lâm mang theo khuôn mặt đầy uỷ khuất ngồi trên sô pha, nhìn Vương Hồng đang tháo caravat.

Vương Hồng chính là giám đốc Vương của Thiên Âm.

Vương Hồng không biết phải làm sao, quay đầu lại nhìn thấy mắt của Tiếu Nhất Lâm cụp xuống, vội an ủi: “Đạo diễn này tính tình khó chịu lắm, đừng giận, tôi sẽ sắp xếp cho em nhân vật khác.”

Tiếu Nhất Lâm vẫn là không vui vẻ, tiếp tục nói: “Nhưng mà diễn viên chính của phim này là Ngô Thế Huân và Tống Thanh Sơn a, bọn họ đều là các tiền bối nổi tiếng, em ngưỡng mộ đã lâu, thật muốn cùng họ hợp tác mà…”

Vương Hồng đi qua vuốt tóc Tiếu Nhất Lâm, lại an ủi nói: “Chỉ là cảnh quay có một phút thôi, hai người kia chưa chắc đã ở đó.” Hắn ta thuận tiện ngồi xuống sô pha, lôi từ trong bình đựng đá ra chai rượu tây mở nắp rồi rót vào hai cái ly chân dài.

Hắn đưa một ly cho Tiếu Nhất Lâm muốn cậu ta uống một chút, sau đó thuận theo dọc sống lưng cậu ta vuốt vuốt nói: “Vị trí của tôi vẫn còn đây, sau này có cơ hội hợp tác với đại bài tôi nhất định sẽ đều cho em, cần gì phải tính toán một vai diễn nhỏ như vậy!”

Hắn cười cười, cúi đầu hôn lên đôi môi đã nhuộm đầy rượu của Tiếu Nhất Lâm, bàn tay từ từ tiến vào trong áo sơ mi của cậu ta.

“Sẽ có không?” Tiếu Nhất Lâm tránh đi một chút thăm dò nhìn vào Vương Hồng, dường như nhất định phải có đáp án khẳng định, mới có được an tâm cho bản thân.

Vương Hồng gỡ đôi tay đang đẩy mình ra sang hai bên, từ từ ép Tiếu Nhất Lâm nằm xuống sô pha dùng lực mà hôn lên cần cổ trắng trẻo của người kia, nói: “Sẽ!”

Sau đó không nói thêm nhiều lời mà tháo đi thắt lưng của mình, căn bản là không quan tâm đến phía trên, trực tiếp tụt quần ra sau đó ép người xuống sô pha tiến luôn vào chủ đề.

Trong căn phòng quần áo nhàu nhĩ nhiễu loạn rơi xuống đất, trên chiếc giường trắng của khách sạn phát ra những tiếng động khe khẽ, hô hấp của người nằm trên giường cũng vô cùng nặng nề.

Vương Hồng khuôn mặt đỏ bừng, cảm xúc rối loạn còn cảm thấy rằng máu đang dồn lên, hắn trở nên càng tràn đầy năng lượng, đồng thời, hắn vẫn còn nhớ làm cho người dưới thân mình tỉnh táo và cố gắng để trả lời hắn ta.

Vương Hồng nói: “Trong số thực tập sinh bọn em có người tên là Lộc Hàm à?”

Tiếu Nhất Lâm mơ mơ màng màng mở mắt, ngập ngừng nói: “Có…anh…hỏi cái này làm gì?”

Vương Hồng trả lời: “Không phải cổ đông của công ty, vẫn luôn muốn quy tắc ngầm với cậu ta nhưng không thành công sao? Nghe đâu người này được Ngô Thế Huân dẫn đi rồi!”

Tiếu Nhất Lâm đột nhiên trở nên tỉnh tảo, nắm chặt lấy tay Vương Hồng hỏi: “Cái gì?”

Vương Hồng tiếp tục nói: “Ai mà biết được cậu ta làm sao mà móc nối được với Ngô Thế Huân, Hà Miễn tức chết luôn chắc là sẽ không còn được thái bình rồi!”

Hắn cười cười lại hỏi: “Xinh đẹp không? Sao ai cũng thích cậu ta?”

Tiếu Nhất Lâm dưới thân vừa nghe thấy thế liền nổi giận, trực tiếp đánh Vương Hồng một cái đuổi hắn đi.

Biết được người kia lại lên cơn đố kỵ rồi, Vương Hồng vội dỗ dành, đem người không an phận kia ôm chặt lại cúi xuống hôn lên mắt Tiếu Nhất Lâm nói: “Được rồi được rồi, em là đẹp nhất, Tiếu Nhất Lâm của chúng ta là đẹp nhất…”

Dùng tình đổi lợi, tự nguyện lầm lỡ.