Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!

Chương 45

Buổi sáng ngày hai mươi ba nhân viên nô nức đứng ở trước cổng công ty đợi sếp đến cùng đi biển, Ngọc Hiên từ trên xe nhìn ra đã thấy đông đúc, nàng ngáp dài một tiếng nói với Huệ Gia, "Tối qua ngủ ít, hôm nay buồn ngủ thật." Nói rồi nàng đẩy cửa xe ra bước xuống, mới phút trước còn là một cô gái bình thường buồn ngủ mỗi sáng, phút sau liền biến thành Đỗ tổng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, đôi khi Huệ Gia cũng phục trình độ biến hóa của Ngọc Hiên.

Huệ Gia cũng nối gót Ngọc Hiên bước xuống xe, nàng cười với mọi người một cái, sau lưng mang theo một cái ba lô to. Vân Nhạc bắt đầu cầm loa kêu gọi mọi người nhanh chóng ổn định trên xe, mất mười lăm phút sau xe mới khởi hành. Ngọc Hiên và Huệ Gia ngồi trên ghế đầu, lúc này Ngọc Hiên đeo kính râm đang lim dim ngủ, Huệ Gia biết ý liền kiếm cách cho Ngọc Hiên ngủ được trong chặng đường đi.

Buổi trưa mọi người xuống đến biển, Ngọc Hiên mở mắt ra bước xuống xe thì nghe được mùi biển, nàng tham lam thu hít thêm vài ngụm, cảm nhận biển, thứ từ lâu nàng chưa được chạm vào. Mọi người nhanh chóng ùa xuống, người chụp ảnh, người nói chuyện, người thì phụ trách trải đồ ăn ra.

Vì tiệc công ty nên Ngọc Hiên cũng dẫn đầu mọi người chơi trò chơi xây dựng tình đồng đội, chơi hết buổi trưa thì ai về phòng nấy. Ngọc Hiên chỉ muốn ngủ một giấc đến chiều, cảm giác mệt mỏi khiến nàng rã rời. Huệ Gia bèn lấy một chiếc khăn khô phủi đi cát trên người Ngọc Hiên, dỗ dành Ngọc Hiên thay đồ ra, sau đó tắt hết đèn cho nàng ấy ngủ một chút.

Huệ Gia biết được dạo gần đây Ngọc Hiên rất bận bịu, nhưng nàng ấy muốn nhân viên của mình được nghỉ xả hơi, cho nên mới dẫn họ đến đây. Nhìn cô gái mình thương nằm thiếp đi trên giường khiến lòng Huệ Gia càng thương hơn, nàng vuốt mái tóc của Ngọc Hiên, cảm nhận được người ấy ngủ thật say.

Ngủ được đến chiều thì có người gõ cửa phòng của hai người, Ngọc Hiên lơ mơ từ trong mộng tỉnh dậy, nàng dụi mắt mình, hỏi, "Mấy giờ rồi em? Sao không gọi chị dậy?"

"Mới bảy giờ thôi" Huệ Gia nhìn đồng hồ trên tay mình, nói.

"Gì cơ?" Ngọc Hiên vội vàng cầm điện thoại lên xem giờ thì thấy đã bảy giờ, nàng nhanh chóng bước từ trên giường xuống, khi đi ngang qua Huệ Gia còn cốc lên đầu cô bé một cái.

Vân Nhạc đứng trước cửa phòng hai người, dáng vẻ hệt như tiểu thái giám thông báo rằng, "Không đợi được chị mọi người từ tản ra đi chơi rồi, tất cả đều tính vào chi phí công ty nha sếp."

Ngọc Hiên ừ một tiếng, sau đó hỏi, "Mọi người đi đâu rồi em?"

"Đi bar rồi." Vân Nhạc cười tươi thật tươi thông báo một tin động trời, Ngọc Hiên tự cảm thấy đau ví, nước mắt lưng tròng.

Huệ Gia ở một bên nghe vậy bèn cười, "Chị đi ra đó với họ không?"

Ngọc Hiên gật đầu một cái rồi đi vào trong phòng thay đồ, Vân Nhạc đứng thong thả dựa vào tường, vừa đợi vừa hát một bài hát lạ lẫm nào đó. Huệ Gia nghe được nhưng không biết bài hát đó của ca sĩ nào, chỉ thấy thật kì quái.

"Bé. Em bao nhiêu tuổi rồi? Đủ tuổi vào chơi cùng mọi người không?" Vân Nhạc nhìn từ trên xuống dưới của Huệ Gia, hệt như nhóc con, làm sao đủ tuổi có thể chơi cùng mọi người.

"Đủ" Huệ Gia cảm thấy ở Vân Nhạc có sự khinh thường nàng, đến hôm nay cũng biết được đó là gì, thì ra người ta nghĩ nàng còn nhỏ không hiểu chuyện.

Sau khi Ngọc Hiên thay đồ xong cả ba đi bộ xuống phố, về đêm biển khá im ắng, hầu hết những người Ngọc Hiên bắt gặp trên đường đi đều thân mật gọi nàng một tiếng, "Cô Hiên." Điều này chứng tỏ đi chơi lúc này chỉ có mỗi công ty nàng.

Quán bar Thường Lạc nằm ở góc phố, bên ngoài trang trí khá diêm dúa, nhưng cũng có thể xem là ổn nhất trong những quán xung quanh. Ngọc Hiên bước vào bên trong, nàng thấy phó tổng cũng ở đó, ngay cả đội trưởng Trần cũng ở đó, mọi người có vẻ rất hào hứng chơi trò chơi, cho đến khi nàng đến.

Thường thì sếp với nhân viên muôn đời luôn có khoảng cách, nên chuyện này Ngọc Hiên cũng không thấy lạ gì. Huệ Gia ngồi xuống bên trái Ngọc Hiên, từ đầu đến cuối cũng không nói gì nhiều, chỉ yên lặng ở bên chị ấy. Ngọc Hiên vui vẻ cầm ly rượu lên, nói, "Mời mọi người, cứ chơi thoải mái đừng ngại nhé."

Lúc đầu thì cũng có chút ngượng ngùng, khi chơi cũng không dám thể hiện gì nhiều, nhưng rượu quá tam tuần thì từ sếp cũng trở thành bạn, thành anh chị em. Nhạc bên trên vẫn xập xình những bài hát cũ, Ngọc Hiên lại nâng ly rượu của mình lên, chịu phạt uống một ly vì tội ngủ dậy trễ. Mọi người càng chơi càng cao hứng, bắt đầu chơi những trò chơi phạt rượu, Ngọc Hiên chơi một lượt mười lần phải uống đến tám ly, số nàng đen nhất trong số họ.

Mọi người bắt đầu gợi ý những trò chơi mới, ai đó trong số họ cả gan đề nghị trò chơi popero. Ngọc Hiên cũng không biết chơi như thế nào cho đến khi mọi người chia cặp, thì ra ai cũng chơi trò này đến quen thuộc rồi. Mỗi đội hai người, một người ngậm một quả dâu, đồng đội của họ phải cắn một nửa, phần dâu còn lại ít nhất, người đó thắng.

Thế là những người có gia đình, có bạn gái dạt ra một bên, chấp nhận uống ba ly rượu phạt, những người độc thân bắt đầu bắt cặp với mong muốn mau có được người yêu. Nghe trong công ty đồn, chỉ cần được chơi trò này với người mình thích, tỷ lệ thành đôi đến tám mươi phần trăm. Ngọc Hiên cũng không thể từ chối, nàng ngồi im như pho tượng nhưng chẳng ai chọn bắt cặp với nàng, nàng đảo quanh nhìn một lượt, lão công của nàng đi đâu mất rồi?

Ai đó thúc vào vai Vân Nhạc một cái, mặt Vân Nhạc phút chốc đỏ au, nàng thì thầm, "Đừng như vậy, tớ ngại lắm."

"Lên đi, sếp đang không có bạn chơi cùng kìa!" Nhân viên B hiểu ý Vân Nhạc bèn thúc đẩy cho Vân Nhạc một chút, mau chóng được bắt cặp cùng sếp.

Nhưng Vân Nhạc chưa kịp tiến lên thì Huệ Gia đã ngồi vào vị trí đối diện của Ngọc Hiên, lòng Vân Nhạc chùng xuống cực điểm, nàng lỡ một nhịp rồi.

"Để em chơi với chị." Huệ Gia ban nãy đi vệ sinh xong, quay về liền thấy mọi người đang hô hào bắt cặp, nàng ngay lập tức ngồi xuống đối diện Ngọc Hiên, làm bạn chơi cùng Ngọc Hiên. Nhân viên khác thấy sếp có cặp rồi bèn trộm thở phào, cũng may mà có, bằng không cho tiền cũng không ai dám dĩ hạ phạm thượng, môi sếp không ai dám chạm vào cả.

Ngọc Hiên gật đầu một cái, mọi người liền nhanh chóng chuẩn bị tư thế. Vân Nhạc hô lên một tiếng, cặp đôi bên phải bắt đầu cắn một cái, phần dâu còn lại rớt xuống dĩa. Sau đó lại một cặp nữa cắn, rồi lại một cặp. Ngọc Hiên ngậm trái dâu trên môi mình, gương mặt xinh xắn ửng đỏ lên, nàng ngại.

Huệ Gia cũng hồi hộp không kém, tim cứ đập thình thịch trong lồng ngực, không dám phát tác ra ngoài nên chỉ đổ mồ hôi tay, càng ngày càng ẩm ướt.

Một cặp rồi lại một cặp, cuối cùng đến cặp đôi Huệ Gia, Ngọc Hiên. Huệ Gia nghiêng đầu tiến sát lại gần Ngọc Hiên, mắt nàng nhắm chặt lại, nghĩ  rằng cứ chun môi ra chạm vào dâu rồi cắn một cái vậy. Nàng nhủ thầm trong lòng, cắn một cái, nhanh lắm thôi!

Thế nhưng thứ nàng chạm vào không phải là dâu mà là một thứ mềm mại ấm nóng, Ngọc Hiên đã sớm cho cả trái dâu vào miệng mình, chỉ chừa lại đôi môi mềm mại. Huệ Gia hôn trúng môi Ngọc Hiên, phản ứng đầu tiên là giật mình mở mắt dậy, nhưng thứ nàng thấy đầu tiên là gương mặt gian xảo của chị ấy, còn đang cười đểu nàng!

"Sếp thắng rồi, thật là… Còn không có cơ hội chuốc say sếp nha…" Nhân viên B hô lên. Dâu của sếp không còn một mảnh nào, không thắng thì còn ai có thể có dâu ít hơn?

"Thật ngại quá…" Ngọc Hiên ôm miệng mình cười cười, nhai cho xong trái dâu.

Huệ Gia run rẩy cầm ly nước lên nốc một hơi để làm dịu đi gương mặt đỏ ửng của mình, nhưng nàng phát hiện ra mình uống nhầm phải rượu, phun ra cũng không được mà nuốt vào cũng không xong. Huệ Gia ôm miệng gắng nuốt xuống, nhưng khi nàng ôm miệng lại nhớ đến làn môi mềm kia, liền ho sặc sụa.

Thấy Huệ Gia ho, Ngọc Hiên lại ý vị nhìn một chút, sau đó lại bày trò khác chơi với mọi người.

Rốt cuộc Ngọc Hiên nàng cũng dụ dỗ được bé con hôn nàng một chút. Cảm thấy hài lòng không thôi.