Chị Hai Học Đường

Chương 5: Chương 5

-"Thên Di. Cậu tuyệt quá đi àk. Lần đầu tiên có người bảo vệ đấy. . Vui quá đi àk." San San rên lên đầy phấn khích. Còn nó chỉ biết ngao ngán. Cô bạn hiền lành của nó đây àk, vừa thấy cảnh hiền lành thì một người như San San phải sợ hãi mới đúng chứ. Nhưng San San bỗng nhiên xịu mặt xuống.

-"Nhưng mà bọn mình tiêu rồi Di Di ơi."

-"Sao thế?"

-"Hjx. Con bé đó là Vũ Băng Băng. Đàn chị nổi tiếng trong trường đấy. Không phải nó giỏi giang gì, nhưng nhờ tiền và thế lực của nhà nó, bọn đàn anh đàn chị trong trường đều đứng về phía nó."

Nhìn vẻ mặt buồn buồn của San San, Thiên Di bật cười.

-"San San. Nghe này. Không sao hết. Tớ không cần biết cô ta là gì. Nhưng cậu là bạn tớ. Tớ sẽ bảo vệ cậu."

-"Hjx. Nhưng mà...Cậu không đấu lại được bọn chúng đâu. Trừ phi cậu thâu tóm được hết bậc anh chị trong trường."

-"Không. Tớ không thích. Nhưng nếu bọn chúng ép tớ, tớ sẽ tìm mọi cách để bảo vệ những người tớ yêu quý."

San San mỉm cười.

-"Thiên Di àk. Cậu tốt quá."

-"Hi. có gì đâu. Àk. Ăn cơm. Quên mất. tớ đói quá. Ăn tiếp nhá."

Thiên Di ngồi thụp xuống. Kéo theo San San. Cả 2 đứa lại ngồi ăn với nhau vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Tất cả những hành động, cử chỉ của 2 đứa, kể cả những chuyện trước đó, đều không lọt khỏi mắt của một người.

-"Cô bé àk. Cô bé cũng dễ thương phết nhỉ?"

Rồi một nụ cười tinh nghịch hiện lên trên môi Thanh Phong làm cho những đứa con gái xung quanh suýt ngất.

Lúc ra về, ngồi cạnh Hạo Nhiên, nó cứ cười cười. Hạo Nhiên liếc qua một cái rồi phán

-"Này. Cô có bị chạm sợi dây nào không vậy? Có cần đến bác sĩ kiểm tra không đấy?" Tiếng Hạo Nhiên cắt ngang nguồn cảm hứng của nó. Thật là... Đang vui mà.

-"Anh không nói được câu nào cho tử tế à?"

-"Không. Quen thế rồi."

-"Đến bao giờ mới có người yêu nữa đây biết. Aigooo. Tôi thấy tội nghiệp cho anh quá đi mất."

-"Không cần. Tôi có vị hôn thê rồi."

Câu nói của Hạo Nhiên làm nó hơi ngạc nhiên. Lạnh lùng như hắn ta mà cũng có vị hôn thê àk. Cả dọc đường nó cứ dò hỏi xem, vị hôn thê của Hạo Nhiên là ai. Nhưng hắn không nói. Còn đánh trống lảng.

-"Cô cũng biết đánh nhau cơ đấy???"

-"Có chút. ờ, mà sao anh biết."

-"chẳng tôi đứng ra giải quyết vụ lùm xùm mà cô gây ra thì ai mà tôi không biết?"

-"Anh mà cũng tốt thế hả?"

-"Tôi vốn là người tốt với kẻ xấu để họ biết hoàn lương mà."

-"Anh..."

-"Sao? Tức lắm hả. Chốc nữa còn tức nữa."

-"Ba? Ba đang nói gì thế? Kết hôn? Hôn thê?"

Nó hét lên.

-"Con gái yêu àk. Ba... Thật sự là chuyện này cũng có sự thỏa thuận của đôi bên. Ba..."

-"Không được. Con còn đi học mà. Với lại con không muốn lấy hắn."

Thiên Di chỉ sang cái con người đang ngồi nhâm nhi tách trà một cách ngon lành. Thỉnh thoảng còn gật gù tán thưởng. Như là ba con nó đang đàm đạo về văn chương gì không bằng.

-"Này. Anh nói gì đi chứ. Anh cũng đâu có muốn lấy tôi hả?" Thiên Di bực tức hét lên với Hạo Nhiên làm cậu khẽ nhíu mày, nhưng sau đo lại lập tức giãn ra.

-"Trà này ngon lắm BÁC Long. Hôm nào bác giới thiệu chỗ mua cho cháu nhé."

Thiên Di tức sôi cả máu. Cái gì mà trà, trà. Lại còn nhấn mạnh chữ Bác nữa. Thân mật đến mức đó rồi cơ đấy. Hắn đang cố chọc tức nó đấy àk. Chẳng trách lúc nãy hắn nói lát nữa nó sẽ còn ghét hắn nhiều. Hóa ra là như thế.

-"Ờ ờ... Bác sẽ mua hộ cháu. Hi." Ba nó cũng hùa vào cười cười, dù mồ hôi lạnh túa ra trên trán ông do bị con gái yêu khủng bố còn chưa khô.

-"Hai người có thôi đi không hả. Ba. Con không lấy hắn ta đâu. Tuyệt đối không." Nó hét lên. Nhưng đáp lại thái độ của nó, Hạo Nhiên chỉ cười mỉn một cái.

-"Chắc không?"

nó chới với. Cái gì thế này. Bây giờ còn bị hắn ta bắt thóp nữa.

-"Chắc." Rồi nó vùng vằng bỏ về phòng, Hạo Nhiên thì cười tươi hẳn. Bởi vì dù có quay đi, đôi má đỏ bừng của nó vẫn không kịp thoát khỏi con mắt của Hạo Nhiên.

-"Thú vị ra trò đấy Tiểu Thư." Hạo Nhiên nghĩ thầm, bật cười ha hả. Làm cho ông Long cũng nổi cả da gà.

* * *