Chỉ Khom Lưng Vì Em

Chương 7: Tôi đi đón cô

Công viên yên tĩnh và rất đẹp, đột nhiên có cơn gió thổi qua làm mấy sợi tóc Ưng Lê rối loạn, cũng làm lòng cô rối loạn theo.

“Quân Diệu rất lớn, không tránh khỏi có người mơ tưởng đến, vị trí ở bên cạnh tôi là cơ hội lợi dụng tốt nhất.” Úc Tranh thu lại vẻ mặt, “Chỉ cần tin tức tôi có vợ chưa cưới truyền ra ngoài sẽ bớt đi được nhiều phiền nhiễu.”

Xuân tình mới nảy mầm trong người Ưng Lê an tĩnh lại trong nháy mắt, ánh mắt cô mất tự nhiên di chuyển sang hướng khác.

“À, ra là vậy.” Cô cười ha ha, “Tôi có thể hiểu được, quả thực Úc tổng rất ưu tú.”

“Đương nhiên, cô có thể sử dụng hết các đặc quyền khi làm vợ chưa cưới của tôi.” Úc Tranh nhẹ giọng cười nói, “Nếu như có việc gì có thể đến tìm tôi.”

Ưng Lê về đến nhà nằm thẳng lên giường, tiếng cười Úc Tranh vẫn quanh quẩn bên tai cô, cùng với đó là mấy lời nói về quyền lợi cô được sử dụng.

Cô bực dọc quấn mình trong chăn, mọi chuyện phát triển hoàn toàn vượt qua mức mà cô đã tưởng tượng.

“Cuộc đời chính là gặp phải vô vàn biến hóa không lường trước được.” Ở trong điện thoại Qúy Nghiên cảm thán, “Cậu và Úc Tranh đúng là có duyên phận, hay là cậu cứ thuận theo đi?”

Trong đầu Ưng Lê xuất hiện khuôn mặt đẹp trai anh tuấn đó, lòng cô thấy hơi rung rinh.

Cô nhanh chóng xua bỏ bóng người ra khỏi đầu: “Cậu đừng có nói bậy, mình đang rất buồn rầu đây.”

“Cậu không thấy rất may mắn ư?” Qúy Nghiên nói, “May mắn vì người được hứa hôn từ bé cho cậu là Úc Tranh, đúng lúc cậu và anh ta quen biết nhau, cái này không phải so với một người xa lạ thì dễ xử lý hơn à?”

Ưng Lê im lặng, cô phải thừa nhận rằng lời Quý Nghiên nói rất đúng, người này là Úc Tranh đã tốt hơn nhiều so với người lạ.

“Những lúc có chuyện rắc rối thì nên đi mua sắm, cậu nói phải không?” Qúy Nghiên cười nói, “Ngày mai chúng ta đi dạo phố đi, dùng hết sức để mua mua mua.”

Ưng Lê nghĩ nghĩ, đồng ý lời đề nghị này, cô nghĩ hiện giờ mình cần làm một việc khác để dời đi lực chú ý.

*** 

Sáng sớm ngày thứ hai, Qúy Nghiên lái xe đến đón cô.

Ưng Lê thấy cô ấy lại thay chiếc xe Ferrari màu đỏ mới, màu sắc nổi bật rực rỡ, cô nhìn mà đau cả mắt.

“Sao cậu giống anh mình thế, đổi xe còn nhanh hơn đổi quần áo.” Cô cười nhạo.

Qúy Nghiên tháo kính râm, vuốt vuốt tóc: “Người không thích lái xe như cậu sẽ chẳng thể hiểu nổi, xe tốt như người đàn ông tốt, nó có thể mang đến cho mình cảm giác sung sướng cả về thể xác lẫn tâm hồn.”

Ưng Lê không muốn nghe cô ấy ngụy biện, ngồi vào vị trí phó lái: “Chúng ta đi đâu?”

“Trung tâm Ninh Thương.” Qúy Nghiên nhìn Ưng Lê thắt dây an toàn xong mới khởi động xe xuất phát.

Ưng Lê nghiêng đầu nhìn sang, cố ý trêu chọc: “Hóa ra đưa mình đi tiêu tiền cho nhà cậu, Qúy tổng tính toán như thần mà.”

Qúy Nghiên cười hì hì: “Cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”

Rất nhanh hai người đã đến cửa trung tâm Ninh Thương, Qúy Nghiên dừng xe ở bãi đỗ xe, Ưng Lê bước xuống.

Lâu rồi cô không đến đây, ngẩng đầu đã thấy biển lớn quảng cáo của công ty Quý Nghiên đang đẩy mạnh tiêu thụ cho sản phẩm mới nhất trong quý này, vì thế mới bùi ngùi: “Đây mới gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài này.”

“Ở phương diện này ba mình rất dễ nói chuyện, sản phẩm quý này của mình bán tốt cũng nhờ phúc ba mình.” Qúy Nghiên khoác một tay lên vai Ưng Lê, “Tất nhiên có cả công lao của cậu.”

Ưng Lê cong môi nhìn cô ấy: “Vì để an ủi tinh thần bị tổn thương của mình, có phải cậu nên thể hiện ít thành ý nào đó không?”

Qúy Nghiên vỗ vỗ ngực, nói năng hùng hồn: “Nhìn trúng cái gì mình sẽ mua cho cậu.”

Vào trong trung tâm, banner quảng cáo rất lớn của công ty Qúy Nghiên được treo ở tầng một, vô cùng bắt mắt.

Ánh mắt Ưng Lê di chuyển liên tục trên người cô ấy, ẩn chứa sự trêu tức.

Quý Nghiên lấp liếm ho khan hai tiếng, sau đó ngượng ngùng: “Đây là tình yêu của ba mình, phận là con gái thì sao nỡ từ chối chứ.”

Ưng Lê nghẹn cười, không biết phải nói gì hơn.

Qúy Nghiên đưa Ưng Lê lên tầng hai xem quần áo, cô ấy đến cửa hàng mà mình hay đến, vừa mới vào cửa đã có nhân viên cửa hàng nhận ra: “Cô Quý.”

“Tôi và bạn mình đi dạo mấy chỗ, mấy người không cần phải xen vào.” Qúy Nghiên phất phất tay.

Ưng Lê đang xem quần áo: “Hình như lâu rồi chúng ta không đi dạo phố cùng nhau nhỉ, tự nhiên mình nhớ đến ‘chiến công vĩ đại’ của cậu trước kia.”

Qúy Nghiên bật cười che miệng cô lại: “Không cho nói, ngay cả nghĩ cũng không cho nghĩ.”

Lúc Quý Nghiên còn học cấp ba, có một lần khóc lóc chạy đến tìm Ưng Lê nói là ba mình ở bên ngoài…., bảo cô đi cùng cô ấy đến bắt kẻ thông dâm. Sau khi đi vào trung tâm Ninh Thương, quả nhiên hai người nhìn thấy ba Quý Nghiên và một người phụ nữ đang đứng cùng một chỗ, Qúy Nghiên khóc lớn đi đến nói ba quá đáng, tại sao có thể vứt bỏ vợ và con mình.

Kết quả, người phụ nữ kia chỉ là đối tác làm ăn, đến đây để nói chuyện hợp tác. Sau Qúy Nghiên lập tức giải thích, còn ba cô ấy bị tức giận đến mức đau tim.

“Từ chuyện đó đã cho mình một bài học, trước khi không biết tình huống sự thật ra sao thì hàng nghìn lần không được đưa ra kết luận xằng bậy.” Qúy Nghiên ai oán, hối hận không ngừng.

Ưng Lê gạt tay cô ấy ra: “Do bị cắt tiền tiêu vặt trong một tháng nên mới đưa ra được kết luận đó thì có.”

Qúy Nghiên thở phì phì trừng mắt nhìn cô: “Mình quyết định, hôm nay cậu phải mua quần áo cho mình, bù lại cho tinh thần bị tổn thương của mình!!”

“Được, nhìn trúng cái nào nói thẳng.” Ưng Lê đi đến chiếc ghế mềm mại bên cạnh ngồi xuống, dáng vẻ như kiểu đưa bạn gái đến mua đồ.

Qúy Nghiên không thèm nhìn giá thẳng tay chọn một số mẫu xong đưa cho nhân viên cửa hàng đi gói lại, chỉ tay vào Ưng Lê: “Cô ấy trả tiền.”

Ưng Lê trực tiếp xuất thẻ, không nói hai lời thanh toán.

Trong khi hai người cười đùa nói chuyện, ngoài cửa xuất hiện giọng nói quen thuộc truyền vào trong.

“Ưng Lê?” Đinh Vũ Linh và bạn mình nắm tay nhau đứng ở kia.

Quý Nghiên nhìn thoáng qua khuôn mặt hiện rõ sự chán ghét của Ưng Lê, biết ngay người này là người cô không thích.

Đinh Vũ Linh đánh giá cửa hàng, che miệng cười khẽ: “Cậu đến đây để mua quần áo à, mình nghe nói quần áo ở đây khá rẻ, cậu……”

Câu nói kế tiếp cố ý không nói, để người khác tự do suy nghĩ.

Nhân viên cửa hàng cầm quần áo đã gói xong đến, Qúy Nghiên không nhận, chỉ cười: “Biết địa chỉ rồi thì cho người mang đến là được.”

Cô ấy quay sang nhìn Ưng Lê: “Cậu mua cho mình nhiều quần áo nên giờ đến lượt mình đền cho cậu.”

Ưng Lê gặp phải Đinh Vũ Linh, tâm trạng vốn đang vui vẻ biến mất hơn nửa, cô biết Qúy Nghiên đang muốn giúp mình, hùa theo đồng ý: “Đi thôi, chúng ta đến chỗ khác mua.”

“Dịch Tư Viễn và Diệp Kiều đã đến Tân Thành, có muốn gặp nhau một ăn bữa cơm không?” Đinh Vũ Linh cười khanh khách, “Dù sao thì mọi người đều quen biết nhau.”

Cuối cùng Quý Nghiên đã biết người phụ nữ trước mặt này là ai, dùng tay phe phẩy quạt khí: “Có mấy người mở miệng ra đã thấy có mùi thối, không được ba mẹ dạy tốt hay sao.”

Đinh Vũ Linh biến sắc, biểu cảm trên mặt suýt không giữ được.

Ưng Lê cười nhạt: “Không có hứng thú, còn nữa chồng chưa cưới của tôi sẽ ghen.”

*** 

Úc Tranh mặc vest đi vào viện điều dưỡng Tây Giang, nhân tiện đi xem trạng thái của Thư Nhược Tình.

Dì Giang thấy anh đến đây nói: “Bây giờ bà chủ không phân biệt được ai với ai, có khi cả Úc tổng cũng thế.”

Úc Tranh căng thẳng, mím môi: “Cháu đi xem.”

Đi vào phòng bệnh, có mấy y tá đang cố gắng kiềm chế Thư Nhược Tình, mà mẹ anh ở sau giống một đứa trẻ nhỏ, vừa náo loạn vừa ầm ĩ.

“Tôi muốn đi tìm Tiểu Tranh, mấy người buông ra, tôi muốn đi tìm con tôi!”

Y tá không dám làm Thư Nhược Tình bị thương, thấp giọng dịu dàng dỗ dành, mắt thấy tình huống có hơi không không chế được, Úc Tranh đi vào đúng lúc đi đến đỡ Thư Nhược Tình.

“Con ở đây.” Anh nhỏ giọng trả lời.

Thư Nhược Tình sợ hãi nhìn về phía Úc Tranh, hình như đang muốn tìm điểm nào đó trên mặt anh giống với Úc Tranh ở trong trí nhớ của bà.

Nhóm y tá rời đi, để lại anh ở phòng bệnh.

“Tiểu Tranh.” Thư Nhược Tình tìm thấy bóng dáng Úc Tranh của ngày xưa ở trên người anh hiện tại, xác định rõ là anh mới ôm người khóc rống lên: “Nhớ là không cần về nhà, là mẹ có lỗi với con.”

Úc Tranh vỗ nhẹ lưng mẹ, dịu dàng nói: “Không phải lỗi của mẹ, hơn nữa bây giờ con rất tốt.”

Khóc một lúc lâu, Thư Nhược Tình khóc đến mệt mỏi, liên tục nói xin lỗi rồi nặng nề ngủ thiếp đi.

Úc Tranh kéo chăn cho mẹ, trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng. Anh đến phòng làm việc bác sĩ Vương, kết quả vẫn giống nhau.

Lúc quay lại Thư Nhược Tình đã tỉnh, nhìn thấy Úc Tranh đến đáy mắt hiện rõ sự sung sướng, nhưng lập tức ý thức được một việc.

“Vừa nãy mẹ lại không tỉnh táo?”

Úc Tranh ngồi xuống bên giường, thấp giọng cười: “Không sao.”

“Xin lỗi.” Thư Nhược Tình tự trách cúi thấp đầu xuống.

Úc Tranh: “Con đến đây không phải để nghe mẹ xin lỗi, con đến để nói cho mẹ biết một tin tốt.”

“Tin tốt gì?” Thư Nhược Tình đầy hứng thú.

Úc Tranh cong môi cười: “Con có vợ chưa cưới, mà không ngờ cô ấy lại là bạn gái con đang quen.”

“Vợ chưa cưới? Chuyện khi nào?” Thư Nhược Tình nhíu mày, nhưng giây lát sau suy nghĩ cẩn thận, “Ông nội con định hôn cho con?”

Úc Tranh ừ khẽ: “Chỉ không ngờ là cô ấy lại là bạn gái con hiện giờ, con muốn đưa cô ấy đến đây cho mẹ gặp.”

“Vậy thì tốt quá.” Đôi mắt Thư Nhược Tình sáng rực, nhưng rồi trên khuôn mặt xuất hiện sự căng thẳng, “Con phải báo trước cho mẹ biết một tiếng, mẹ sẽ ăn mặc trang điểm thật đẹp để gặp mặt người ta, nếu không sẽ rất mất mặt.”

Úc Tranh: “Cô ấy không để ý đến mấy cái đó.”

Thư Nhược Tình quan sát con trai, chê cười: “Nhìn ra con rất thích cô bé.”

Vẻ mặt Úc Tranh nghiêm chỉnh: “Con chỉ ăn ngay nói thật.”

“Mẹ hiểu mẹ hiểu.” Những nỗi buồn ảm đảm tích tụ trong lòng Thư Nhược Tình vơi đi khá nhiều,  “Con phải nhanh chóng đưa người đến cho mẹ gặp đấy.”

*** 

Ưng Lê và Quý Nghiên đi dạo đến tận trưa, cô thật sự không có nhiều sức lực như Quý Nghiên, cô muốn tìm một chỗ ăn cơm nghỉ ngơi.

Hai người chọn một nhà hàng ở trong trung tâm Ninh Thương, trong lúc hai người ngồi bên cửa sổ chờ mang đồ ăn lên, bầu trời bên ngoài bắt đầu trở nên xám xịt.

“Mùa này mưa nhiều thật đấy.” Qúy Nghiên nhìn thời tiết bên ngoài, hơi khó chịu theo.

Ưng Lê cảm thấy miễn sao có người đưa cô về nhà thì trời có mưa cô cũng không cần phải lo lắng: “Đâu phải lần đầu tiên cậu đến Tân Thành, mưa nhiều là đặc trưng của nơi này, không phải à?”

“Sao cậu chưa chịu mua xe, đang ở ngoài mà nhỡ may gặp phải trời mưa cũng tiện hơn nhiều.” Qúy Nghiên tức giận nói.

Ưng Lê nâng má, lười biếng trả lời: “Mình thấy lái xe rất phiền phức.”

“Vậy thì cậu phải tìm một lái xe chuyên dụng đi.” Qúy Nghiên nói tiếp, “Tiêu tiền thuê một người.”

Ưng Lê cười tủm tỉm: “Hôm nay cậu không phải lái xe của mình sao?”

Qua thêm một lúc nhân viên mang đồ ăn lên, hai người vừa nói vừa cười, vừa ăn vừa nói chuyện.

Bầu không khí đang vui vẻ thì Quý Nghiên nhận được cuộc điện thoại, trợ lý gọi đến nói công ty có việc gấp cần cô ấy về xử lý.

“Xin lỗi, Lê Lê, mình còn định đi với cậu đến tối muộn…..”

“Nhanh về đi, chuyện công ty quan trọng hơn.” Ưng Lê thúc giục, “Mình ăn xong sẽ gọi xe về, cũng thế.”

“Mình đi đây.” Qúy Nghiên vẫy vẫy tay, cầm túi rời đi.

Quý Nghiên đi rồi, bầu trời tối mịt u ám nặng nề, đè ép không khí xung quanh khiến con người trở nên khó thở, không bao lâu sau mưa đổ xuống như trút nước.

Ưng Lê không còn tâm trạng ăn cơm, đi đến quầy lễ tân chuẩn bị tính tiền, nhân viên ở đó nói Quý Nghiên đã trả tiền trước khi đi.

Cô đành chịu không biết làm sao, đúng lúc này chuông di động kêu, là điện thoại của Úc Tranh.

“Cô ở đâu, tôi có ít việc muốn bàn với cô.”

“Bây giờ sao?” Ưng Lê vẫn đang ở nhà hàng ăn lúc nãy, nhìn mưa bên ngoài chỉ biết sẽ không thể ngớt bớt trong thời gian ngắn.

Úc Tranh đoán được ngay, trong giọng anh mang theo khí thế không cho từ chối: “Cô ở bên ngoài phải không, cho tôi địa chỉ, tôi đi đón cô.”

Ưng Lê vốn định từ chối, nhưng nghe ngữ khí lúc này của Úc Tranh, cô biết dù có từ chối thế nào cũng vô dụng, đành báo địa chỉ.

Cô ngồi ở trong trung tâm một lát rồi chuẩn đi xuống tầng một ra cửa chờ, tiện cho việc Úc Tranh tìm được cô.

Không biết là oan gia ngõ hẹp hay có duyên phận, một lần nữa Ưng Lê gặp phải Đinh Vũ Linh.

“Cô nói mình có chồng chưa cưới cơ mà? Thế nào, trời mưa to sao không thấy đến đón?”

Ưng Lê nhíu mày, thấy Đinh Vũ Linh khoanh hai tay bày ra vẻ mặt đắc ý, ngoài trừ chán ghét, cô lười không muốn cho người phụ nữ này tý phản ứng nào.

“Nói có chồng chưa cưới chắc là lừa gạt thôi nhỉ, tôi đã nói cậu……..”

Đinh Vũ Linh còn chưa nói xong đã thấy Ưng Lê nhìn chằm chằm phía trước, hoàn toàn không nghe cô ta nói chuyện. Cô ta bực tức nhìn theo ánh mắt Ưng Lê.

Người đàn ông có thân hình to lớn, khuôn mặt tuấn tú, cho dù đang ở trong mưa cũng như đang đi trên sân vắng, bước chân từ từ không nhanh không chậm, trời sinh mang theo cảm giác tồn tại khiến người khác không thể phớt lờ.

Úc Tranh đi đến sảnh trước cửa, cười với Ưng Lê: “Xin lỗi, anh đến muộn.”

————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Quyền lợi vợ chưa cưới = lái xe chuyên dụng = muốn dùng như thế nào cũng được.

Nhìn ra sự khác nhau không, trước kia khiến cho người ta lên xe của mình, giờ là cưỡng cầu tới đón ~~

————–

Súp Lơ: Vì anh chị diễn nên trước mặt mọi người hay ở bên ngoài chỗ đông người mình sẽ để xưng hô anh-em nhé!