Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 46

Vốn dĩ cho rằng Sư Tần phải ở lại Giang Châu một thời gian, nào ngờ qua ngày Trung Thu đã thấy anh ấy quay lại.

Sư Tần ở Giang Châu đánh một cuộc chiến, vừa về tới nhà liền nằm vật ra sô pha ngủ một giấc.

Sư Nhạc cầm chăn ra định đắp cho anh ấy, vừa bước tới bên cạnh đã thấy anh ấy mở mắt ra.

Sư Nhạc dứt khoát không đắp nữa: “Về phòng ngủ đi.”

Sư Tần ừm một tiếng, đứng lên chuẩn bị đi thì đột nhiên nhớ ra gì đó, quay lại hờ hững gọi: “Sư Mãn Mãn.”

“Hửm?”

Sư Tần khẽ cười, chỉ vào cô rồi lại chỉ vào mình, vẻ mặt vô cùng nhẹ nhõm: “Sau này chúng ta phải nương tựa nhau mà sống rồi, em nhớ đối xử tốt với anh một chút đấy.”

Sư Nhạc thoáng sửng sốt, Sư Tần lại ngáp một cái rồi quay về phòng.

Sư Nhạc ngồi thẫn thờ trên sô pha một hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra, tìm đến số điện thoại của thư ký mà cô đã lưu lại khi giúp việc cho công ty của Sư Tần.

Cô đại khái cũng biết được tình hình bên phía Giang Châu, Sư Trấn Phong ở bên ngoài vẫn còn một người con trai, không nhỏ hơn Sư Tần bao nhiêu, từ trước đến nay đều sống theo kiểu con ông cháu cha, ăn chia cổ phần của công ty.

“Ông chủ giao hết cổ phần trong tay cho cậu hai. Trong thời gian cậu cả đến Bắc Thành, cậu hai cũng ở trong công ty và gây ra rất nhiều chuyện. Cậu cả trả lại tất cả cổ phần bên đó, sau này không can thiệp vào chuyện ở công ty Giang Châu nữa.”

“Chỉ là ông chủ rất tức giận, nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu cả.”

Nghe xong nguyên nhân hậu quả, Sư Nhạc cúp máy, sau đó nhìn về hướng Sư Tần, nhướng mày lẩm bẩm: “Còn có chuyện tốt như vậy ư?”

Sư Tần ngủ một giấc đến chiều, vừa mới tỉnh dậy đã phát hiện trong phòng khách chất không ít đồ đạc, nào là bánh trung thu, đồ ăn vặt và hoa quả: “Em làm gì vậy?”

“Mười lăm trăng non mười sáu trăng tròn.” Sư Nhạc ngẩng đầu lên, ném cái bánh trung thu cho anh ấy, “Nhà chúng ta ăn tết Trung thu ngày 16.”

Sư Tần chụp cái bánh trung thu, khẽ ‘xí’ một tiếng rồi bước tới xoa đầu cô: “Không về kịp để đón Trung Thu cùng em, xin lỗi nhé.”

Sư Nhạc im lặng, trong lòng có chút chột dạ, Trung Thu của cô hình như cũng khá là tốt đẹp.

Nhìn thấy Sư Tần ngồi xuống, Sư Nhạc lại mở miệng: “Anh.”

Sư Tần mở bánh trung thu ra cắn một miếng: “Nói.”

“Em thấy dạo trước anh có tiếp quản một công ty giải trí.” Sư Nhạc nói, “Có thử cân nhắc cho em gia nhập vào đó không?”

Sư Tần liếc cô một cái: “Vốn dĩ em cũng có cổ phần trong đó mà.”

“Em không phải có ý này.” Sư Nhạc chạy về phòng lấy cái máy tính bảng, mở phần PowerPonit mà cô đã chuẩn bị sẵn ra: “Trước đây bên trường có ý định để em tham gia vào cuộc thi lập kế hoạch nghề nghiệp, nhưng bởi vì bản kế hoạch này của em lãnh đạo thấy chưa vừa ý, nên không đi nữa.”

“Lãnh đạo Viên Viên, anh xem thử kế hoạch này của em có ổn không?”

Sư Tần chuyển tầm mắt sang máy tính bảng, tùy tay lướt lướt vài cái, sau đó bỏ miếng bánh chưa ăn xong xuống.

“Ca sĩ?” Anh ấy nhíu mày, “Em muốn làm ca sĩ?”

“Chắc anh không biết đâu nhỉ, em gái của anh hơi bị nổi tiếng trong trường đấy nhá.” Sư Nhạc hơi hất cằm lên, “Cũng không phải là chưa từng có hướng đạo sinh tới tìm em, nhưng em sẽ để dành cơ hội này cho anh.”

Thấy Sư Tần không có phản ứng gì, Sư Nhạc lại nói tiếp: “Anh cũng biết em học không đúng chuyên ngành, vấn đề quan trọng của công ty cũng không thể kiểm soát được, nhưng trở thành cổ máy kiếm tiền cho anh thì em có thể làm được, anh thấy như vậy đã đủ tốt với anh chưa?”

“Không xem em là cổ máy kiếm tiền nhé.” Sư Tần đặt máy tính bảng xuống, dáng vẻ không hề để tâm, “Nếu em đã có lòng thì chỉ cần trở thành một con cá ăn no chờ chết là được.”

Sư Nhạc cao giọng: “Không cho em cơ hội cùng anh sát cánh chiến đấu?”

Im lặng chốc lát, Sư Tần bỗng bật cười, cầm miếng bánh trung thu đang ăn dở lên: “Không phải muốn đón Trung Thu với anh sao? Muốn làm gì cho anh đây?”

Sau đó anh ấy lại bổ sung: “Ăn lễ xong, qua Quốc Khánh anh sẽ đưa em đến công ty mới.”

Sư Nhạc lặng lẽ cong khóe mắt.

Vì muốn đối xử tốt với người anh trai ‘vô gia cư’ này của mình hơn một chút, Sư Nhạc không về bên chỗ trường học nữa mà ở lại đây cùng anh ấy trải qua kỳ nghĩ Quốc Khánh.

Ngày rời đi, lúc đi ngang phòng bếp, Sư Nhạc đột nhiên quay lại, gấp gọn hai chiếc tạp dề đã mua trước đó chuẩn bị đem về.

Sư Tần đi ngang qua, nhìn thấy hành động của cô liền cản lại, cầm chiếc tạp dề lên: “Em lấy cái này làm gì?”

“Mang về.”

Sư Tần nhìn chòng chọc hai chiếc tạp dề, cảm thấy không thể tin nổi: “Em thiếu hai chiếc tạp dề mười mấy tệ?””

“Đúng vậy.” Sư Nhạc giật lại chiếc tạp đề trên tay anh ấy, “Là thiếu hai chiếc này.”

Nói xong còn cẩn thận gấp lại gọn gàng.

Sư Tần nheo mắt, anh ấy cứ tưởng đây là hai chiếc tạp dề dì giúp việc mua, nhưng nhìn tình huống này thì có lẽ không phải. Ngẫm nghĩ một lát, anh ấy đột nhiên nói: “Dì giúp việc nói trong phòng bếp có rất nhiều đồ ăn, em mười ngón tay không bao giờ chạm nước, mấy thứ đó là do ai mua?”

Đồ ăn hôm đó mua về căn bản ăn không hết, nhưng lại không thể lãng phí, cho nên phần thừa lại đều bỏ vào tủ lạnh, Sư Tần về dì giúp việc đương nhiên cũng quay lại. Biết bên trong có thêm đồ gì, Sư Nhạc không chút để ý nói: “Chẳng lẽ em không thể mua sao?”

“Sủi cảo đông lạnh đã là cực hạn của em rồi.” Sư Tần cười khẩy, “Còn dẫn người về nhà, nói nhanh, ai?”

Sư Nhạc: “Hứa Tịnh.”

Sư Tần bị chọc cười: “Em nói chuyện chịu khó lắp não vào được không vậy?”

Anh ấy mở điện thoại ra, dí tới trước mặt Sư Nhạc, chuyện Hứa Tịnh ra ngoài du lịch trên vòng tròn bạn bè ai ai cũng biết, huống hồ đây còn là đại tiểu thư không bao giờ thèm ăn sủi cảo đông lạnh.

“Em phải nói cái gì đáng tin một chút chứ.” Sư Tần liếc nhìn Sư Nhạc đã có chút mất kiên nhẫn, “Nói nhanh, có biến gì rồi đúng không?”

“Biến gì mà biến, bạn bè thôi.” Sư Nhạc không nghĩ ra mình có bạn bè thân thiết nào có thể mang về nhà, nên mới tiện miệng nói Hứa Tịnh, không ngờ Sư Tần lại đuổi cùng hỏi tận như vậy.

“Em đã là sinh viên năm ba, cũng là người có hoài bão và tham vọng.” Sư Tần nói, “Muốn yêu đương anh không quản, nhưng đừng mang về nhà.”

Sư Nhạc: “Không có yêu đương.”

“Còn nữa, không hề có tham vọng.” Sư Nhạc lấy cái túi cất tạp dề vào, lười biếng nói: “Nghiêm túc mà nói thì anh mới là người có hoài bão và tham vọng.”

Sư Tần: “Thật sự không yêu đương?”

“Không có.”

Sư Tần: “Sinh viên trường các em à? Năm mấy rồi?”

Sư Nhạc: “Năm nhất.”

Sư Tần: “Cao to bằng anh không?”

Sư Nhạc: “Cỡ đó.”

Sư Tần: “Ha.”

“….”

Sư Nhạc hít vào một hơi, nhặt một quả cà chua bi nhét vào miệng anh ấy: “Em đi đây.”

Trước khi cô đóng sầm cửa lại, Sư Tần ở trong phòng khách xuống tối hậu thư cuối cùng: “Anh nói lại lần nữa, không được mang về nhà.”

*

Về đến căn phòng cạnh trường học, Sư Nhạc treo hai chiếc tạp dề vào phòng bếp, ngẩn ngơ ngắm một hồi rồi tự mình bật cười.

Cũng không biết tại sao cô lại khăng khăng đem về, trong khi ở đâu cũng mua được, chỉ là cảm thấy treo đúng chiếc này thì tâm tình sẽ thư thái hơn, cũng tiện để sau này Thích Yến đến nấu cơm cho cô có cái dùng, đúng không?

Kỳ nghĩ lễ Quốc Khánh kết thúc, Sư Nhạc vừa lên lớp chưa được bao lâu thì Sư Tần gọi điện thoại đến. Anh ấy nói được làm được, muốn dẫn cô đến công ty.

Thư ký bên cạnh nghe thấy sếp gọi điện thoại, nhịn không được hỏi: “Sếp, giới giải trí hỗn loạn như vậy, anh thực sự muốn để cô Sư bước vào sao?”

Sư Tần cười nói: “Hỗn loạn thì hỗn loạn, chẳng lẽ người làm anh này không thể bảo vệ được em gái mình?”

Thư ký gật đầu, lại nói: “Tình cảm của hai anh em các  anh tốt thật. Hôm đó anh từ Giang Châu về, cô ấy còn gọi cho tôi hỏi thăm tình hình của anh.”

Sư Tần ngước mắt lên, khẽ nhướng mày, chỉ trong chốc lát đã hiểu ra mọi thứ: “Khá đấy, còn biết thăm dò tin tức nữa.”

Hợp đồng của Sư Nhạc là do cô tự tìm người soạn thảo, Sư Tần chỉ việc dẫn cô đi, về sau mới biết người này căn bản không giữ lại thứ gì cho bản thân.

Chờ anh cầm hợp đồng đi tìm người tính sổ, Sư Nhạc mới hời hợt nói: “Em không có tiền thì xin anh thôi, cần tiền làm gì nữa.”

“Bây giờ em đã kiếm được bao nhiêu tiền đâu mà.” Sư Nhạc ung dung nói, “Anh có cầm cũng đừng nghĩ gánh nặng, nương tựa nhau mà sống thì đừng chia phần của anh hay của em.”

Sư Tần bị cô chặn họng không nói được lời nào, ngẫm nghĩ một lúc thấy cũng phải, khoản tiền này với sự tồn tại của anh ấy ở đây cũng không có gì khác biệt.

Sư Nhạc ký hợp đồng xong thì bắt đầu bận rộn, chạy đi chạy lại giữa công ty và trường học. Tuy rằng nói mình không làm được gì, nhưng một khi đã làm thì cô muốn làm đến nơi đến chốn.

Người đại diện Trương Bình mỗi ngày đều sắp xếp lịch trình mới nhất cho cô: “Hai ngày nữa là cuối tuần, vừa lúc có hẹn đi chụp ảnh nhóm.”

Sư Nhạc mở hé mắt: “Vâng.”

Trương Bình nhìn lịch trình, hỏi cô: “Bài hát của em đã chuẩn bị xong cả chưa?”

Mấy năm nay Sư Nhạc vẫn giữ thói quen viết nhạc, bây giờ chỉ cần chọn ra một vài bài là được. Cô cũng không hẳn là dỗ dành Sư Tần, vì trở thành ca sĩ là một phần trong kế hoạch sự nghiệp của cô.

Cô khẽ gật đầu: “Cũng tạm ổn rồi.”

“Được.” Trương Bình gật đầu, liếc mắt nhìn người nghệ sĩ sắp ra mắt mà sếp mình tự tay dẫn dắt này, với gương mặt của cô muốn nổi tiếng trong giới showbiz là điều vô cùng dễ, còn chưa kể tài nguyên đang chống lưng cho cô, “Bây giờ em vẫn đang là sinh viên, tận dụng mánh lới này ra mắt cũng không tệ.”

“Chị, những thứ này chúng ta hạn chế được chừng nào hay chừng ấy.” Điện thoại Sư Nhạc rung lên, cô vừa cúi đầu đọc tin nhắn vừa nói: “Cuộc sống riêng tư nên tách biệt với công việc thì hơn.”

Trương Bình ngẩng đầu lên, thấy cô nói lời này mà không hề cân nhắc hay tỏ ra do dự, xem ra đã quyết định từ trước, bèn gật đầu: “Chị biết rồi, vậy thứ Bảy đến đón em sớm.”

Sư Nhạc tay gõ chữ, miệng nói: “Vất vả cho chị rồi.”

Là tin nhắn Thích Yến gửi đến, gần đây cô không có thời gian ghé qua quán bar, đương nhiên cũng không gặp Thích Yến, người này tối nào cũng gửi tin nhắn cho cô, kể từ ngày hôm đó anh thực sự không còn dùng kính ngữ với cô nữa.

Bướng bỉnh hệt như một con lừa.

Lướt lịch sử trò chuyện, nhìn thấy mấy chữ Mãn Mãn đó, Sư Nhạc cảm thấy cũng không có gì là phật ý.

Nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng cô, Trương Bình có chút bất ngờ, làm việc với nhau đã được nhiều ngày nhưng bình thường Sư Nhạc rất ít khi cười, cũng chưa bao giờ thấy cô thoải mái như vậy.

“Nhạc Nhạc.” Trương Bình quyết định nói với cô trước, “Mặc dù chúng ta là ca sĩ, không theo con đường thần tượng, nhưng nếu có vấn đề về tình cảm, em nhất định phải nói cho chị biết trước nhé.”

Sư Nhạc khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên, một chốc sau mới cười nói: “Được.”

Địa điểm chụp hình là một công viên cây xanh ở thành phố bên cạnh. Ngày chụp hình, trời mới tờ mờ sáng Sư Nhạc đã bị Trương Bình dựng dậy.

Thay vài bộ quần áo, đổi vài kiểu tạo hình, cộng thêm việc phải chụp cả cảnh ban đêm nên mãi đến tám giờ tối công việc mới kết thúc.

Team của cô do Sư Tần phối hợp người, đây cũng được xem là lần đầu tiên làm việc chung với nhau, Sư Nhạc mời mọi người đi ăn một bữa cơm, dùng bữa tại nhà hàng trong công viên cây xanh.

Vừa ra ngoài thanh toán thì nhận được điện thoại của Sư Tần.

Cuối tuần bên đây người đông đúc, sợ làm phiền người khác thanh toán, Sư Nhạc bước ra ngoài trước.

Sư Tần: “Hôm nay anh cũng qua đây bàn công chuyện, đợi lát nữa anh đón em về luôn. Hay là anh bắn địa chỉ qua cho em, em kêu Trương Bình đưa em tới đây?”

Sư Nhạc mệt mỏi cả ngày, lúc này cũng không còn sức lực, thẳng thừng dựa lưng vào bức tường trong góc, ánh mắt trống rỗng liếc nhìn xung quanh: “Ừm.”

Gần đó có một cửa hàng tiện lợi, Sư Nhạc tia mắt nhìn, định đi tới mua hộp kẹo bạc ngậm cho tỉnh táo, bất chợt nhìn thấy một người từ trong bước ra.

Vẻ mệt mỏi trong mắt lập tức biến mất, cô còn tưởng mình đã nhìn lầm, dụi mắt nhìn lại lần nữa, không sai, là Thích Yến.

Cô hơi dựng thẳng người dậy, cũng nhìn thấy thứ Thích Yến đang cầm trên tay, là một bao thuốc lá.

Sư Nhạc khẽ nheo mắt, nói vào điện thoại: “Có chút chuyện, em cúp trước đây.”

Sư Nhạc cúp điện thoại, Thích Yến cũng vừa lúc mở bao thuốc ra, rút một điếu bỏ vào miệng, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trước cửa hàng tiện lợi, cúi đầu xem điện thoại di động.

Sư Nhạc im lặng bước đến sau lưng anh, có lẽ vì nghĩ rằng xung quanh vắng người nên anh mở loa ngoài.

Là một người con trai, giọng nói có chút quen tai: “Sao còn chưa quay lại? Người ta hỏi cậu mấy lần rồi đấy.”

Thích Yến khàn khàn đáp: “Hơi bí bách nên ra ngoài ngoài một lát, các cậu chơi đi.”

“Tớ biết cậu không có ý gì với cô ấy.” Người ở đầu dây bên kia nói, “Để tớ thuyết phục cô ấy rút lui.”

“Ừm.”

Sư Nhạc thấy anh đặt điện thoại xuống, sau đó lại cầm lên, chưa qua mấy giây điện thoại trong tay cô lại rung lên, vì tính chất công việc nên bình thường cô hay để chế độ im lặng.

“Hôm nay bọn em đi chơi thu.”

Sư Nhạc đứng sau lưng anh, hết nhìn điện thoại rồi lại nhìn về phía anh, trên màn hình hiển thị anh vẫn đang nhập văn bản, cô im lặng mỉm cười, không vội bước tới, đợi anh.

Mấy giây sau.

“Lâu rồi chị không đến quán bar.”

“Dạo gần đây bận lắm sao?”

“Còn phải bận bao lâu nữa, Hổ Tử muốn nói chuyện với chị.”

Mấy tin nhắn gửi đến liên tục, Sư Nhạc đang định bước tới thì tin nhắn lại đến.

“Mãn Mãn, hôm nay em uống say rồi.”

Sư Nhạc nhướng mày, giữ im lặng.

Nhưng lần này lại đợi thêm hai phút nữa, Sư Nhạc nhìn anh gục đầu xuống gõ chữ, nhủ bụng phải chăng đã xảy ra chuyện gì.

Mãi cho đến khi Thích Yến gửi tin nhắn cuối cùng qua: “Em có thể gọi điện thoại cho chị không?”