Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 48

Nghe anh nói như vậy, Sư Nhạc có chút sửng sốt.

Là có ý gì?

Cô gấp anh cũng gấp? Cô gấp thì liên quan gì đến anh?

Cô đang còn khó hiểu thì lại nghe Thích Yến bổ sung: “Thấy người bên cạnh yêu đương, chẳng phải bản thân cũng sẽ bị cảm hóa sao?”

Lúc anh nói câu này, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào đám đông.

Sư Nhạc nhìn theo tầm mắt của anh, thấy những đôi tình nhân vừa mới thành đôi thành cặp, cô chợt hiểu ra ý của anh.

“Được thôi.” Ngữ điệu của cô hơi vút lên, sau đó rút tay mình về, nửa đùa nửa thật nói, “Tới lúc đó chắc chắn sẽ thông báo cậu biết, chị đã thoát khỏi hội độc thân.”

Trên tay Thích Yến bỗng chốc trống rỗng, đầu ngón tay vô thức co lại, nắm lấy không khí. Anh khẽ chuyển động yết hầu, thấp giọng ừm một tiếng: “Vậy nói rồi đấy nhé.”

Đêm hội lửa trại kết thúc với những cặp đôi hạnh phúc sau màn tỏ tình thành công, lúc giải tán cũng sắp gần mười hai giờ, nhưng mọi người có vẻ còn rất hưng phấn.

Sư Nhạc uể oải rũ mắt, bóc một viên kẹo ngậm cho tỉnh táo.

Thích Yến lâu rồi chưa gặp cô nên đã ích kỷ giữ cô lại hai tiếng, lúc này thấy cô mệt mỏi cũng không nỡ, bèn nói: “Em đưa chị về nghĩ ngơi trước nhé.”

Sư Nhạc có chút lơ đễnh: “Ừm.”

Đưa Sư Nhạc về tới khách sạn xong, Thích Yến gọi điện thoại cho Lưu Minh An. Lưu Minh An lúc này đang hào hứng, nhận được điện thoại xong thì tức tốc đến tìm anh.

“Được đấy thằng bạn.” Anh ấy vỗ vai Thích Yến, “Mấy tháng rồi không gặp, cuộc sống thế nào rồi chàng thủ khoa A Yến?”

Anh ấy đưa điếu thuốc tới, lúc hai người ở riêng với nhau cũng không tỏ ra quá câu nệ, Thích Yến cười nhận lấy: “Cũng tạm ổn, cậu thì sao?”

“Tớ đương nhiên cũng rất ổn.” Lưu Minh An châm thuốc cho anh rồi thở dài một tiếng: “Người anh em, cậu khổ tận cam lai rồi.”

Thích Yến giữ im lặng, rít một hơi thuốc rồi thả tay xuống.

Lưu Minh An làm bạn với anh đã nhiều năm, thấy dáng vẻ của anh như vậy bèn hỏi: “Sao nhìn cậu như có tâm sự vậy?”

Thích Yến lắc đầu: “Không.”

Anh chỉ là cảm thấy Sư Nhạc có tâm sự, trên đường về dường như không hề nói chuyện, là anh đã làm sai chỗ nào rồi sao?

Lưu Minh An nhả ra một ngụm khói, nói: “Cậu ở đây chỉ có một mình, tớ cũng được xem là người chăm sóc cậu, có chuyện gì cứ nói một tiếng, chúng ta cách nhau cũng đâu xa lắm đúng không?”

“Ừm.”

“Còn nữa.” Lưu Minh An chồm người tới, cười cười nói, “Tới đại học A là tìm cô ‘chị’ đó của cậu đúng không?”

Thích Yến hờ hững liếc anh ấy một cái.

“Đừng nhìn tớ như thế chứ.” Lưu Minh An chỉ vào điện thoại di động của anh, “Điện thoại của cậu chứa bao nhiêu thứ về cô ấy, chẳng lẽ trong lòng cậu không rõ?”

Thích Yến khẽ cau mày: “Sao cậu biết?”

Những thứ liên quan đến Sư Nhạc đều được anh để chế độ riêng tư, đây là bí mật và sự dè dặt chỉ một mình anh biết.

Lưu Minh An thẳng thừng thừa nhận: “Năm cuối cấp ba tình cờ nhìn thấy cậu cứ lặng lẽ ngắm những bức ảnh của cô ấy.”

Cũng không phải anh ấy cố ý nhìn lén, chỉ là khoảng thời gian đó tâm trạng của Thích Yến quả thực rất bất ổn, có đôi khi anh ấy thực sự sợ người này sẽ không chống đỡ nổi mà gục ngã, cho nên khá quan tâm đến anh, bởi vậy mới phát hiện người này còn một trụ cột tinh thần khác.

Thích Yến trầm mặc.

Lưu Minh An: “Bây giờ cậu cũng không còn nhiều mối lo lắng nữa, thích thì cứ theo đuổi đi. Tớ thấy chị đó chắc cũng có nhiều người tia lắm đấy, cậu mà không lo bắt lấy thì thực sự rất khó.”

“Mà này, bây giờ chị ấy vẫn đang độc thân chứ?”

“Ừm.”

“Vậy cậu còn đợi gì nữa!”

Im lặng một lúc, Thích Yến lại đưa điếu thuốc lên rít một hơi: “Đợi thêm đã.”

“?”

Gương mặt Thích Yến ẩn hiện trong làn khói thuốc, anh muốn hút thêm một hơi nữa, nhưng ngẫm nghĩ rồi lại bỏ xuống, cất giọng khàn khàn: “Đợi tớ chạy nhanh thêm một chút nữa đã.”

*

Bên phía khách sạn, Sư Nhạc ném mình lên giường, đưa tay đỡ trán, khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Mày điên rồi.”

Người ta xem mày như chị gái, là một chỗ dựa tinh thần giữa môi trường xa lạ, vậy mà mày lại có suy nghĩ dơ bẩn như vậy.

Sư Mãn Mãn, có phải mày buồn ngủ quá nên đầu óc không được tỉnh táo không?

Cô lật người, cảm thấy phải chăng mình đã độc thân quá lâu nên mới có loại ảo giác này, hay là vì chưa từng tiếp xúc thân mật với các bạn nam khác, nên lần đầu tiên đụng chạm Thích Yến mới có suy nghĩ quái lạ đó?

Nhưng cô có muốn cùng người khác nắm tay không?

Sư Nhạc cứ nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy cả người nổi da gà.

Giữa căn phòng yên tĩnh, Sư Nhạc cất giọng than thở: “Sư Mãn Mãn, mày tỉnh táo một chút đi.”

Đúng lúc này, điện thoại đang đặt trên giường khẽ rung lên, Sư Nhạc cầm lên thì nhìn thấy tin nhắn của Thích Yến.

“Ngủ ngon, Mãn Mãn.”

Sư Nhạc: “…..chậc.”

Cô thực sự cảm thấy có chút vui vẻ.

Ngày hôm sau, lúc Sư Nhạc mở mắt là đã gần mười hai giờ, cô mò mẫm điện thoại, cầm lên xem thì thấy có khá nhiều tin nhắn chưa đọc.

Có của Sư Tần, tối qua cô nói với Sư Tần hôm nay sẽ về, nên vừa sáng ra anh ấy đã hỏi cô lúc nào về.

Có của Trương Bình, kêu cô thức giấc thì gọi lại cho cô ấy.

Cuối cùng là tin nhắn nhiều nhất từ Thích Yến, Sư Nhạc rời giường đi rót một cốc nước, ngồi trên sô pha mở hộp thoại trò chuyện với anh ra.

Đều là hình ảnh, kéo lên trên là lời chúc buổi sáng của anh.

“Chào buổi sáng, Mãn Mãn. Đi ngắm bình mình rồi đây.”

“Rất đẹp. Lần sau nếu chị rãnh có thể đến ngắm thử.”

Sư Nhạc mở vài tấm ảnh ra xem, quả thực rất đẹp. Cô lướt xuống dưới, đang định hồi âm lại cho anh thì nhìn thấy giữa vô số bức ảnh có một câu nói chen vào.

Có lẽ hình ảnh vẫn chưa gửi xong anh đã gửi câu đó, cho nên câu nói đó đã bị chìm trong đống ảnh.

“Chúng ta đã cùng nhau ngắm hoàng hôn, ngắm sao và ngắm trăng, nhưng chưa cùng nhau ngắm bình minh.”

Sư Nhạc dựa môi vào cốc nước, dừng lại mấy giây nhìn dòng chữ đó.

Mãi một lúc lâu sau cô mới khẽ cười, lầm bầm nói một câu.

Cũng không biết là nói cho ai nghe.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chị thật sự sẽ không kiểm soát được nữa.”

Ra khỏi khách sạn, Trương Bình đang chuẩn bị qua đón cô đến phòng thu âm, có một vị giáo viên thu âm trước đây từng liên lạc về nước, kêu cô cuối tuần tranh thủ đến thử bài hát đã giao mấy ngày trước.

Sư Nhạc đến quầy lễ tân trả phòng, tiện thể hồi âm lại cho Thích Yến.

Thích Yến: “Lần này phải bận bao lâu nữa?”

Sư Nhạc ngẫm nghĩ, có chút không rõ nói: “Chị cũng không biết nữa, chắc phải bận rất lâu đấy.”

Mấy phút sau, bên phía Thích Yến mới gửi lại một tin nhắn: “Lời tối qua nói còn giữ lời không?”

Tối qua? Nói gì? Thoát khỏi hội độc thân?

Nụ cười trên môi Sư Nhạc hơi cứng lại, vừa định hồi âm thì thấy anh gửi tiếp một tin nhắn: “Nếu em nhớ chị thì có thể gọi điện thoại cho chị.”

“Còn giữ lời không?”

Sư Nhạc khẽ nheo mắt, đúng lúc này Trương Bình cũng vừa đến, cô ấy bước đi vội vã trên đôi giày cao gót: “Nhanh, tranh thủ thời gian. Ngày mai bên trường em còn lớp học nữa, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”

Sư Nhạc cất điện thoại theo cô ấy lên xe trước. Sau khi ngồi xuống cô lại mở điện thoại ra, nhìn thấy bên phía Thích Yến vẫn đang nhập tin nhắn, cô lại đợi thêm mấy phút, nhưng mãi vẫn chưa thấy gửi qua.

Cứ như đang viết một bài luận nhỏ vậy.

Sư Nhạc kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng anh cũng gửi đến một câu.

“Sư Mãn Mãn, chị không thể nuốt lời được, có hối hận cũng vô dụng thôi.”

Sư Nhạc đột nhiên bật cười, chầm chậm hồi âm lại: “Vậy nếu như chị nói chị hối hận rồi thì sao? Cậu định xử lý chị thế nào?”

Lại mấy phút sau: “Không thể làm gì cả.”

Thích Yến: “Chị không thể không hối hận sao?”

Sư Nhạc chống tay che nửa khuôn mặt, thấp giọng cười một tiếng, thẳng thừng gửi tin nhắn thoại qua: “Không hối hận, muốn gọi thì cứ gọi.”

Gửi tin nhắn thoại xong, cô chống đầu xem lại lịch sử trò chuyện trước đó, cắt câu nói kia của Thích Yến ra thành một tấm hình.

Cuối cùng lại thở thư viện ảnh ra.

Chọn những tấm ảnh có liên quan đến Thích Yến và đặt chúng vào một album riêng.

Từ Dư Bình đến hiện tại, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng chẳng ít, tầm khoảng 30 tấm.

Đầu ngón tay cô khẽ gõ nhẹ lên màn hình, vành môi cong cong.

Đợi thêm một thời gian nữa, nếu album này đầy lên 52 tấm, vậy thì đừng trách chị đây không kiểm soát được bản thân.

Nhưng cậu phải ra tay trước đấy.

Để kịp ra mắt album vào đúng ngày sinh nhật của mình, Sư Nhạc lại bắt đầu bận rộn. Tuy nói cô biết viết nhạc nhưng suy cho cùng cũng không phải là người chuyên nghiệp, có nhiều chỗ cần đến thầy cô hướng dẫn. Những thời gian khác nếu không thu âm bài hát thì cũng quay MV, còn không thì thử tạo hình hoặc là tham gia vào lớp học thanh nhạc.

Mãi cho đến khi Hứa Tịnh hỏi cô Giáng Sinh có thời gian rãnh không, cô mới sực nhớ là bản thân đã bận rộn bao lâu nay.

Thấy gần đây Sư Nhạc bận đến tối mặt tối mũi, Trương Bình cũng không nỡ làm khó cô, ngày Giáng Sinh vẫn sắp xếp cho cô nghĩ ngơi, chỉ là dặn dò cô không được uống quá nhiều.

Hứa Tịnh cúp điện thoại xong, quay sang nói với một ca sĩ trong quán: “Đến đến đến, cô ấy đến.”

Giáng Sinh những năm trước việc kinh doanh trong quán rất phát đạt, vì các ca sĩ trú xướng đều có mặt ở quán, huống hồ còn có sự tham gia của Sư Nhạc.

Thế nên mọi người đều rôm rả chuẩn bị tiết mục của mình trước.

Vào đêm đó, trong quán như một buổi liên hoan lớn.

Ở bên cạnh nghe lỏm được tin tức này, khóe miệng Thích Yến vô thức cong lên.

Hôm đó buổi sáng Sư Nhạc còn phải quay MV, buổi chiều mới lật đật chạy đến quán bar, trong quán lúc này đã có không ít người.

Thấy cô đến, người nào người nấy cũng rên la: “Đại minh tinh Sư Nhạc, cô đi một mạch không thấy quay lại, tôi ở đây đợi cô đến bạc cả nửa đầu mới thấy cô xuất hiện đấy.”

“Nào nào nào, tôi chuẩn bị sẵn giấy bút rồi đây. Cô ký trước cho tôi một chữ đi. Nếu sau này cô nổi tiếng tôi cũng có cái đi khoe.”

“Cái gì mà nếu như, Nhạc Nhạc nổi là cái chắc!”

Tầm mắt Sư Nhạc quét quanh một vòng trong quán, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đâu, cô bèn cười cười đẩy những người xung quanh ra: “Bớt điêu đi.”

Hứa Tịnh đi theo cô, chỉ chỉ vào người đàn ông bên cạnh cô ấy: “Giới thiệu một chút nhé, đây là bạn trai tớ, Thời Tuấn.”

Sư Nhạc đưa mắt nhìn, đối phương đang mặc một bộ đồ thoải mái nhẹ nhàng, nhìn cũng còn khá trẻ, nhưng hình như không phải là sinh viên, rất điềm đạm và hào hoa phong nhã.

Thời Tuấn vươn tay: “Chào cô, tôi là Thời Tuấn.”

Sư Nhạc bắt tay với anh ấy: “Chào anh, tôi là Sư Nhạc.”

Sư Nhạc cũng từng nghe không ít về họ này. Chu gia vẫn luôn ước ao muốn kết thân với những nhà làm quan, có nền tảng ổn định ở Bắc Thành.

Người mà lần này bố của Hứa Tịnh tìm cho cô ấy là vị nhà họ Thời này sao?

Hai người đã lâu không gặp, Hứa Tịnh nhanh chóng bỏ rơi bạn trai, kéo Sư Nhạc sang một bên.

Cô ấy thì thầm hỏi: “Thế nào?”

“Cũng không tệ.” Hứa Tịnh không có nhiều bạn trai, kéo đến ra mắt cô lại càng hiếm. Sư Nhạc biết tình huống như vậy thường là cô ấy đã thực sự nghiêm túc. Ngẫm lại cũng mới được hơn hai tháng, tính ra Thời Tuấn này cũng có chút bản lĩnh.

Hứa Tịnh cười nói: “Tớ cũng cảm thấy không tệ, tớ sắp muốn ngừng mà không được nữa rồi.”

Sư Nhạc nhướng mày, làm bộ đẩy cô ấy: “Đừng nói mấy câu này với tớ, đi mà nói với người yêu của cậu ấy.”

Hứa Tịnh: “Thì chẳng phải tớ đang dắt tới cho cậu kiểm định đây sao?”

Sư Nhạc nghĩ cũng thấy buồn cười, nhưng tâm tư vẫn còn mấy phần đặt lên người đàn ông đó. Suy cho cùng chuyện chung thân đại sự của người chị em tốt cũng không thể qua loa được.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh: “Hôm nay không thấy Thích Yến đâu nhỉ.”

“Đến rồi, mà chắc đang vào nhà kho lấy ít đồ.” Hứa Tịnh thở dài nói, “Gần đây cậu ấy cũng rất bận, sau này điều chỉnh lịch học rồi thì chỉ có chủ nhật mới có thời gian đến làm thêm. Nghe nói đàn anh bên phòng thực nghiệm kêu cậu ấy hỗ trợ gì đó, tớ không hiểu được mấy thuật ngữ chuyên ngành của cậu ấy.”

Sư Nhạc gật đầu: “Tớ đi xem thử.”

Cô đi tới nhà kho, vừa mới đến góc tường thì nhìn thấy Thích Yến đang đi về hướng nhà kho.

Sư Nhạc khẽ cười, không bước tới nữa mà đứng dựa vào góc tường.

Có lẽ anh vừa lấy đồ xong, quay lại để đóng cửa.

Sư Nhạc chăm chú quan sát hành động của anh, nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô chuẩn bị bất ngờ xuất hiện.

Nhưng tiếng bước chân lại đột nhiên dừng lại.

Cô đợi một hồi lâu vẫn không thấy Thích Yến tiếp tục bước về hướng này.

Đành phải quay đầu lại để xem có tình huống gì, nhưng vừa mới quay lại thì bất ngờ nhìn thấy trong góc có người đang đứng.

Cô hít vào một hơi rồi lùi lại một bước, nhưng không ngờ sau lưng lại đụng phải chậu hoa.

Sư Nhạc cuống quýt muốn giữ lại chậu hoa.

Lúc này, Thích Yến đang đứng sau lưng liền nhanh tay lẹ mắt vươn tay ra chụp lấy chậu hoa.

Hành động này cũng đồng thời vây cả người cô vào trong vòng tay.

Thấy đã chụp được chậu hoa, Sư Nhạc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại: “Sao đi đứng không có tiếng động gì thế hả?”

Thích Yến khẽ cười, lồng ngực hơi nhấp nhô lên xuống, tay theo động tác của cô dựng thẳng chậu hoa lại, sau đó ngậm ý cười nói: “Có tiếng để chị thực hiện được ý đồ à?”

Sư Nhạc xoa nhẹ chóp mũi, lúc này mới cảm thấy hành động của mình có chút ấu trĩ: “Sao cậu nhìn thấy chị hay vậy?”

“Lúc chị đến là đã biết rồi, đang định đi tìm chị đây.” Anh hơi dừng lại, không hề che giấu ý cười, “Kết quả chị lại tự mình dâng đến cửa.”

Sư Nhạc rũ mắt, qua giây phút hỗn loạn mới phát hiện lúc này hai người đứng rất gần nhau, cô thậm chí còn nhìn rõ được lồng ngực đang nhấp nhô lên xuống của Thích Yến.

Ánh đèn mờ ảo trong quán bar càng làm cho bầu không khí giữa hai người trở nên mờ ám.

Sư Nhạc bất chợt rất muốn áp tai nghe thử nhịp tim của người này, xem thử có chút nào loạn nhịp như cô không.

Có điều trước khi suy nghĩ này của cô kịp thành hình, Thích Yến đã buông cô ra. Anh hơi cúi đầu, hỏi cô: “Ăn gì chưa?”

Từ sau hôm dạ dày cô gặp vấn đề, ngày nào anh cũng nhắn tin hỏi cô đã ăn cơm chưa, gặp mặt cũng hỏi.

Bầu không khí ám muội đã tiêu tan không ít, Sư Nhạc thản nhiên lắc đầu: “Chưa.”

Thích Yến khẽ thở dài: “Để em đi nướng cho chị mấy cái bánh tart trứng.”

Sư Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ dịu dàng trên gương mặt anh, cô khẽ cười, giọng điệu uể oải nói: “Được đấy, làm phiền cậu rồi.” 

Hai người cùng đi tới căn bếp nhỏ làm đồ ăn vặt trong quán bar, lúc này khách khứa vẫn chưa đông, trong phòng bếp không có người.

Thích Yến thuần thục lấy nhân bánh và vỏ bánh tart trứng ra.

Lại lấy thêm vài loại trái cây ra ép nước cho cô uống.

Nhìn dáng vẻ chăm chú cắt trái cây của anh, Sư Nhạc có chút thẫn thờ, sau đó cô móc điện thoại di động ra: “Thích Tiểu Yến.”

Lần đầu tiên nghe cô gọi mình như vậy, Thích Yến hơi khựng lại, nhướng mi hỏi: “Hửm?”

Sườn mặt của anh như được ánh đèn phủ thêm một tầng ánh sáng, Sư Nhạc mở máy ảnh lên, cười nói: “Cười lên nào.”

Thích Yến chợt nhớ đến ngày hôm đó ở nhà cô, cô cũng cầm điện thoại kêu anh cười lên. Nghĩ đến đây, Thích Yến không khỏi mỉm cười, nghe lời cô khẽ cười một tiếng.

Sư Nhạc nhấn nút chụp: “Đẹp trai đấy.”

Thích Yến mím môi, tiếp tục cúi đầu gọt trái cây.

Sư Nhạc chồm người tới, thích thú nhìn anh: “Sao tai cậu lại đỏ lên thế này?”

Thích Yến ừm một tiếng, giọng điệu ngược lại rất bình tĩnh: “Hơi ngượng.”

“Ngượng á?”

“Chị khen em như vậy, chẳng lẽ em không được ngượng một chút sao?” Thích Yến cười cười, cho trái cây vào máy ép.

Sư Nhạc: “Vậy sau này không khen nữa.”

Thích Yến im lặng vài giây, sau đó quay đầu qua: “Có thể khen.”

Sư Nhạc bật cười thành tiếng, cô lắc đầu: “Sợ cậu ngượng.”

Thích Yến nghiêm túc nói: “Cho nên phải khen nhiều lên, tập dần mới quen chứ.”

Nói xong anh lại nhìn Sư Nhạc, dịu dàng hỏi: “Mãn Mãn còn chụp không?”

Sư Nhạc cất điện thoại: “Không chụp nữa.”

Cô chuyển bức ảnh đó vào album cá nhân, sâu xa nói một câu: “Từ từ thôi.”