Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Chương 50: yu gui wan

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

---------

Bầu trời trong xanh, mặt trời đỏ như quả cầu lửa, thời tiết oi bức khó chịu, nghênh đón gió nóng tới, không khí khô nóng làm cho người ta khó thở.

Trong trường học, đường băng nhựa chạy một vòng xung quanh sân bóng rổ, ở giữa sân mười mấy chàng trai trẻ đang hăm hở đuổi theo nhau, chiến đấu hăng say, mặc dù mồ hôi chảy đầm đìa nhưng vẫn không ngăn được trái tim nóng rực của tuổi trẻ.

Một thiếu nữ mặc đồng phục đứng ở một bên trên tay cầm chai nước khoáng, còn một tay đưa lên trán che ánh nắng, nheo mắt mà nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước mặt.

Không đến mấy phút một chàng trai chạy tới, nhận chai nước trong tay cô, ngửa lên uống một hơi, nước tràn ra khóe miệng chạy từ mặt xuống cổ.

Thiếu nữ khẽ hất cằm không cười nữa mà nghiêm túc nói: "Ngày mai tớ phải đi."

Bạn nam dừng động tác vặn nắp bình lại, nhìn thiếu nữ, cúi người kéo quần áo lau mồ hôi trên mặt, dáng đứng không nghiêm túc cũng chưa trả lời thiếu nữ.

Qua mấy giây, thiếu nữ hỏi: "Cậu giận?"

"Cậu không nói gì thì tớ đi đây."

Chàng trai nắm chặt tay thiếu nữ, dừng lực kéo hai người tới gần nhau hơn ......

Một màn này, làm Ngu Quy Vãn bỗng nhớ tới buổi tối trước hôm mình vào đoàn làm phim, vốn đã tắt đèn, chuẩn bị thân thiết, kết quả đang giữa chừng cô nói một câu ngày mai phải đi gây mất hứng.

Phó Trầm lập tức thấy buồn chán, nằm bên cạnh thở, sắc mặt rất nghiêm trọng.

Bầu không khí tức khắc trở nên yên tĩnh hơn, một lúc lâu sau, cô yếu ớt hỏi anh: "Có phải anh không muốn em đi không?."

Phó Trầm nhìn cô không nói lời nào.

Cô lại nói: "Đây là lần cuối cùng, thật ra em cũng không muốn đi đâu, thật đấy."

"Anh đừng giận có được không?"

"Anh đừng không nói gì như thế chứ, em nhìn mà sợ."

"Đừng nghiêm túc như vậy mà, chú Phó ~"

Ngu Quy Vãn mà làm nũng lên thì đến cả cô cũng phải sợ, không thể tin được giọng điệu như thế sẽ phát ra từ miệng cô, nói xong còn thấy run mà nổi da gà.

Thấy anh không nói câu nào, ngay cả mắt cũng không liếc lại, cô thở dài giả vờ tức giận kéo chăn, nằm nghiêng quay lưng về phía anh.

Phó Trầm thấy cô gái nhỏ hình như tức giận, hơi cử động, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú phía sau lưng cô, môi mím chặt, cuối cùng đành vươn tay kéo cô ôm vào trong lòng, mặc kệ cô giãy giụa, ôm chặt, miệng lại gần cắn nhẹ vào vành tai cô, cách áo ngủ mỏng vuốt ve da thịt mềm mại đấy, khàn khàn hỏi: "Gọi anh là cái gì?"

"Hử?"

Ngu Quy Vãn chỉ giãy dụa vài cái vì không có tác dụng gì, đành ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, bỗng vành tai truyền tới cảm giác tê dại, k1ch thích mãnh liệt thần kinh của cô, mặt đỏ lên làm cô không thể chống đỡ được. Nghe thấy vậy cô nhắm mắt lại không nói câu nào, hàm răng lúc nặng lúc nhẹ cắn bờ môi.

Ngay lập tức không khí trở nên chật hẹp, trong gió mang theo hương vị ngọt ngào.

Tay anh cũng bắt đầu không an phận, dường như đang mơn trớn khiêu khích cô, hai thân thể càng sát nhau hơn.

Ngu Quy Vãn cắn môi sống chết không gọi.

Phó Trầm trong mắt mang ý cười, vừa lòng với biểu hiện của cô, lại vô cùng kiên trì hỏi: "Vừa rồi gọi anh là gì?"

"Đừng, đừng như vậy." Không thể chịu nổi, Ngu Quy Vãn bắt lấy bàn tay đang di chuyển của anh, đầu ngón tay như mang theo lửa khiến thân thể cô cứ run lên run xuống, nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt lấp lánh ánh sáng, lời nói tinh tế mềm mại mang theo chút cầu xin.

"Hử?"

"Vừa rồi gọi anh là gì?"

Phó Trầm hỏi lần thứ ba, cả người dán lên người cô, thân thể khống chế để không đè lên người cô, vùi đầu cọ cọ trên cổ cô.

Ánh mắt anh nặng nề, sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm người dưới thân.

Ngu Quy Vãn không có chỗ trốn đành nhút nhát nhìn đối phương: "Chú Phó ~"

"Không đúng." Phó Trầm lắc lắc đầu, nhẹ giọng dụ dỗ: "Gọi một tiếng ông xã anh nghe xem nào."

Cô mở to mắt ngốc nghếch nhìn anh.

"Gọi hay không?"

"Ngoan, gọi đi anh tha cho em." Anh vừa nói vừa bắt đầu hành động.

Cuối cùng Ngu Quy Vãn vẫn phải thỏa hiệp, đôi mắt ướt đẫm gọi một tiếng: "Ông xã" giọng rất nhỏ, nghe như tiếng mèo con.

Anh với vẻ mặt thỏa mãn khích lệ nói: "Thật ngoan." Nhưng động tác trêu chọc trên tay vẫn không hề dừng......

"Chị Vãn, chị đang nghĩ gì đấy? Đạo diễn gọi chị mấy lần rồi."

"Chị Vãn, chị Vãn......" Nguyễn Vận vừa mới quay xong nhìn sang Ngu Quy Vãn bên cạnh, vặn nắp bình nước vừa uống vừa nhắc nhỏ, nhưng không thấy hiệu quả đành phải dùng tay lắc lắc trước mặt rồi nhìn cô khó hiểu.

"Hả, làm sao vậy? Làm sao vậy?" Ngu Quy Vãn giật mình hồi phục tinh thần, cuống quýt hỏi.

Vừa rồi đang nhàm chán ngồi chờ diễn không biết sao lại nhớ tới Phó Trầm.

Nguyễn Vận ngồi xuống nói: "Đạo diễn gọi chị đấy, đi nhanh lên."

Ngu Quy Vãn "À à" rồi vội vàng chạy qua, cảm thấy hơi lo lắng sợ người khác biết được suy nghĩ của cô.

Vào đoàn làm phim hơn một tuần nếu không có tình hình gì đặc biệt thì trên cơ bản hai người đều nói chuyện qua điện thoại.

Đạo diễn của Bộ phim điện ảnh《 Gió xuân không hiểu phong tình 》 này trong giới cũng khá nổi tiếng, tiến độ không quá nhanh, vừa vặn dùng lời đạo diễn nói là chất lượng quan trọng hơn.

Chính xác mà nói loại tiến độ quay này không đáng kể gì với Ngu Quy Vãn.

Bộ phim này chủ yếu kể về chuyện xưa đã lâu rồi gặp lại, nam nữ chính là bạn thời trung học, nam chính là học bá điển hình, tính cách hoạt bát, gia thế thanh quý, nữ chính là người đẹp học tra, tính cách yên tĩnh, gia đình đơn thân.

Nữ chính vẫn thích thầm nam chính, rồi lại cảm thấy mình không xứng với anh, cho dù nỗ lực học tập thì thành tích vẫn không với tới nổi, sau khi tốt nghiệp cao trung, đúng như bên trong dự kiến hai người vì thành tích khác nhau nên theo con đường khác nhau.

Đáng ngạc nhiên là sau khi vào xã hội, hai người làm cùng một công ty, nam chính là kỹ sư cao cấp, nữ chính là giám sát viên điều hành xinh đẹp.

Lúc này, nữ chính đang trong giai đoạn mài dũa thể hiện giá trị của mình trong xã hội, mỗi ngày cho dù là đối mặt với công việc hay là kết bạn bên ngoài đều thuận buồm xuôi gió, cảm thấy mình không còn chênh lệch quá lớn với nam chính nữa.

Nam chính tên Xuân Phong, lại không hiểu phong tình......

Vào khoảng 10 giờ tối, Ngu Quy Vãn quay xong về khách sạn, đi tháo trang sức rửa mặt tắm gội xong đi ra khoảng hơn 11 giờ, cô bật điều hòa nằm trên giường đúng giờ nhận được điện thoại của Phó Trầm.

Câu nói đầu tiên của anh là: "Có mệt hay không?" Mỗi ngày không hỏi không biết mệt.

"Không mệt." Ngu Quy Vãn vẫn trả lời câu đấy, tiến độ quay không nhiều, thật sự không mệt, lúc này còn đang vắt chéo chân thảnh thơi thiếu đường hát nữa mà.

Một cuộc nói chuyện nhàm chán ngốc nghếch giữa hai người.

Những lời này Phó Trầm không tin, mặc dù anh không đóng phim bao giờ nhưng cũng xem không ít, còn bị Trì Dạng độc hại, oán hận nói đóng phim mệt mỏi thế nào.

Cho nên cái công việc này trong suy nghĩ của anh chính là rất mệt. Mình kiếm đủ tiền cho cô tiêu mà vì sao phải chịu khổ như thế chứ.

Anh hỏi: "Mai mấy giờ em dậy?"

Ngu Quy Vãn cười trả lời: "6 giờ rưỡi đặt đồng hồ báo thức, rồi 6h45 mới dậy, rửa mặt xong đi ra hóa trang, đến 8h30 bắt đầu quay, một ngày phong phú."

"Vậy sao em còn chưa ngủ?"

Cô ừ rồi nói: "Cúp điện thoại xong thì ngủ, anh cũng ngủ sớm đi."

Trước khi tắt điện thoại, Phó Trầm dặn dò nói: "Nhớ phải ăn uống đầy đủ đấy."

Ngu Quy Vãn cong môi mỉm cười, ngoan ngoãn trả lời "Vâng".

Bỗng cô nhớ tới gì đấy, cao giọng nói thêm: "Từ từ."

"Anh đừng cúp trước."

Qua microphone truyền tới giọng nói em dịu của anh: "Em không cúp thì sao anh cúp được chứ?"

"Mọi lần không phải em cúp rồi anh mới cúp sao."

Nghe vậy, Ngu Quy Vãn cong môi cười nói: "Anh có biết hai ngày nữa phim của em sẽ chiếu không?"

"Biết."

"Chú Phó, đi xem để ủng hộ em nhé."

"Xem tâm trạng."

A ~ quá kiêu ngạo.

Ngày 15 tháng 6, Chủ Nhật, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời chói chang chiếu vào đầu.

Ngu Quy Vãn do công việc nên không thể đến cuộc họp báo lần đầu tiên ra mắt《 Phù Tang 》, mà ở đoàn làm phim phát sóng trực tiếp với fan để cổ vũ, thuận tiện còn tuyên truyền《 Gió xuân không hiểu phong tình 》đẹp cả đôi đường.

Thịnh Thành.

Buổi trưa vừa qua, Phó Trầm ngồi trên ghế xoay trong văn phòng, hai chân giao nhau, lát sau anh cúi người lên phía trước, cầm điện thoại gọi nội tuyến, kiệm lời nói: "Đi vào."

Ước chừng khoảng mấy chục giây, ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót rồi theo sau đó là tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc", ba cái không nhẹ không nặng.

"Vào đi."

"Phó tổng, xin hỏi anh cần gì?" Người tới đẩy cửa ra, tiến lên trước hai bước rồi nhẹ đóng cửa lại, sau đó lui sang một bên, khom lưng 45 độ xin chỉ thị, người tới mặc áo sơ mi trắng váy đen ở dưới, chân đi đôi giày cao gót khoảng 5 phân, trang điểm theo phong cách chuyên nghiệp.

Phó Trầm ngước mắt lên, hơi nhíu mày, giọng càng lạnh hơn hỏi: "Lâm Khoa đâu?"

"Trợ lý Lâm vào buồng vệ sinh." Người phụ nữ hơi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Trầm.

Anh nghĩ chuyện này cũng không phải việc gì khó, vì vậy liền nói: "Cô đi mua tất cả vé của bộ phim "Phù Tang" được chiếu tối nay trong các rạp ở Thịnh Thành, phát cho mọi người trong công ty, thông báo tất cả các phòng tối nay tan tầm đúng giờ đi xem phim."

"Mỗi người viết một bài cảm nhận sau khi xem, giao cho chủ quản, viết có tâm sẽ có phúc lợi."

"Nghe hiểu chưa?"

Người phụ nữ chậm nửa nhịp nhanh chóng liên hệ sau khi nghĩ thông suốt, vội vàng trả lời: "Đã hiểu."

Trên mặt Phó Trầm không còn mây đen dày đặc như vừa rồi nữa, lại tiếp tục nói: "Chờ Lâm Khoa ra, truyền lại lời cho anh ta, bảo anh ta nhắn với tất cả các công ty con, đều làm như vậy."

"Vâng, Phó tổng."

"Đi ra ngoài đi."