Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Chương 8: Ngu quy vãn, đưa tay cho tôi.

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

------------

Phó Trầm không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, cũng chỉ liếc một cái rồi thôi, đứng thẳng, gẩy gẩy tàn thuốc, híp mắt vào hút mấy hơi, sau đó ấn dập thuốc trên tường, tiện tay ném vào thùng rác trống cách đấy không xa.

Lại có vẻ tàn nhẫn khó hiểu ......

Đèn bên đường nhấp nháy nhấp nháy sáng, chiếu ra màu vàng nhạt.

Ngu Quy Vãn đứng trên con đường lát đá, hai bên đường trồng đầy hoa tường vi, cùng với dây thường xuân tươi tốt bò trên tường.

Phía trước có một cánh cửa chỉ nhỏ hơn cửa chính một chút nhưng cũng là lối ra vào.

Cô ngẩn ngơ nhìn anh, muốn nói lại thôi.

Phó Trầm đi tới mang theo mùi thuốc lá nhè nhẹ trên người, Ngu Quy Vãn thả tay xuống hai bên vô thức nắm chặt váy, ngước lên mím môi nhìn anh cười không lộ răng "Sao anh cũng ở đây?" Nghe giọng điệu thì không chút để ý nhưng đôi tay nắm chặt lại bán đứng sự căng thẳng của cô.

Không biết vì sao, nhìn Phó Trầm hôm nay hơi khác ngày thường, vốn dĩ trên người anh cũng đã có khí chất riêng rồi, nhưng bình thường không để ý tới mà thôi.

"Sao tôi không thể ở đây?" Phó Trầm nhàn nhạt nói, từ trên cao nhìn xuống làm cô có cảm giác áp lực khó hiểu.

Hả...... anh đang khó chịu với cô?

Uống lộn thuốc ư?

Có nhầm hay không?

Trong đầu Ngu Quy Vãn như có hàng ngàn con ngựa chạy qua, cô không hiểu! Hôm nay có trêu chọc anh đâu! Ngày hôm qua cũng không mà.

Nếu vì do lời nói ngày hôm trước thì cung phản xạ này có phải quá dài không đấy.

Cũng không đúng, trai chưa cưới gái chưa gả, bị từ chối là cô mà, đau khổ muốn chết cũng là cô mà.

Anh dựa vào gì chứ?

Phó Trầm lướt qua cô đi lên phía trước.

Anh thấy không hiểu được mình, rõ ràng là người tự chủ rất mạnh, cũng biết nhẫn nhịn nhưng một giây đó anh rất muốn hút thuốc để phát tiết, lúc mà cô cười nhẹ nhàng nói chuyện với Đàm Trọng Lân ......

Không thể phủ nhận, đêm nay Ngu Quy Vãn làm mắt anh sáng người, làm cho anh dần dần nhìn thẳng vào sự tồn tại của cô, đã không còn là cô gái nhỏ chỉ biết gọi chú ba hay chú Phó nữa.

Giống như người của mình đột nhiên bị đối thủ lừa mất, suy nghĩ này thật ấu trĩ nhưng lại đúng sự thật.

Anh và Đàm Trọng Lân cùng trong giới với nhau, đều thuộc người xuất sắc. Cái câu một núi không thể có hai hổ không phải nói quá, nhưng có thể trở thành đối thủ của Phó Trầm anh thì cũng là một loại bản lĩnh.

Sao có thể đem cảm xúc kéo lên người cô gái nhỏ chứ.

Ngu Quy Vãn xoay người, nhìn chằm chằm vào dáng lưng dày rộng của anh, nặng nề hét lên một câu "Phó Trầm......" Bữa tiệc tối này vốn đã khiến cô áp lực.

Cô không phải người thuộc trong giới này, là cô đua đòi cô không biết nặng nhẹ, cô chỉ đơn thuần khâm phục nghệ thuật gia chân chính mà thôi, muốn được chiêm ngưỡng phong thái mà thôi.

Xì, anh lấy ánh mắt gì để nhìn người khác?

Từ lúc Ngu Quy Vãn tiến vào trong giới giải trí, cô đã hiểu, người như bọn họ sẽ bị khinh thường, rất bình thường! Trước khi cô cũng nghĩ như thế mà.

Con đường lát đá không bằng phẳng, giày cao gót không vừa chân lắm nên lúc Ngu Quy Vãn xoay người không chú ý bị vướng dưới chân, thân thể không nghe theo sự khống chế nghiêng lệch xuống, xung quanh không có cây hay vật nào.

Vào thời điểm khẩn cấp đấy thì rơi vào trong cái ôm cực nóng.

Phó Trầm nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, sâu không thấy đáy, giọng nói hơi khàn "Sao thế? Không gọi chú Phó nữa à."

Ngu Quy Vãn nghĩ lại mà sợ, trái tim nhỏ vẫn còn đang đập dữ dội, đôi chân chưa ổn định, nên cô đưa tay nắm lấy vải sau lưng áo vest, sau khi ổn định lại, đôi mắt xoay tròn nhìn anh cười ngọt ngào "Chú Phó, chú đang ôm eo cháu đấy?"

Sắc mặt Phó Trầm tối xuống, chuẩn bị buông tay.

Ngu Quy Vãn bắt lấy quấn áo của anh, đổi thành ôm eo anh nói rất hợp tình hợp lý: "Tôi không muốn bị ngã."

Phó Trầm nhìn mà không có cách nào.

"Kẽo kẹt, kẽo kẹt......" Cái cửa nhỏ từ đại sảnh từ từ bị đẩy ra, đập vào mắt là người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề.

Ngu Quy Vãn giật mình, vội vàng đứng thẳng lại, gò má ửng đỏ, nhưng trời tối nên không nhìn thấy rõ.

Phó Trầm thản nhiên đối mặt, bỏ tay vào túi.

"Ai dà! Phó công tử, sao cậu lại ở đây?" Người phụ nữ trung niên ngước lên nhìn hai người, vẻ mặt buồn rầu nói.

Phó Trầm bước lên hai bước trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Người phụ nữ trung niên đóng cửa cẩn thận lại, nói khẽ trong giọng nói mang theo sự vội vàng "Ông Cát đột nhiên bệnh nặng, hôm nay vốn là chuyện vui nên bên ngoài có không ít truyền thông, hơn nữa không biết ai tiết lộ tin này ra nên toàn là phóng viên, khách trong đại sảnh đã tản về gần hết rồi."

"Vẫn còn may, nếu không lại thành đề tài cho truyền thông."

Phó Trầm nhíu mày, "Sao đột nhiên lại bệnh nặng?"

Người phụ nữ lắc đầu, mặt khó xử: "Hay cậu vào xem ông Cát đi."

Phó Trầm bước lên một bước.

Không ngờ bị người ta giữ chặt góc áo, Ngu Quy Vãn luống cuống khi nghe thấy bên ngoài toàn là phóng viên truyền thông vây quanh, toàn là những người ăn thịt không nhả xương nên không thể giao phong chính diện được, nhưng ở đây cô không quen ai, trên người cũng không có điện thoại, bĩu môi đáng thương nhìn anh: "Tôi phải làm sao bây giờ?"

Phó Trầm ngạc nhiên nhìn mắt cô, trong bóng đêm, đôi mắt ướt át lại sáng kinh người, anh cúi đầu kéo tay nhỏ của cô.

Sắc mặt Ngu Quy Vãn hoảng hốt, tay càng nắm chặt góc áo hơn.

Phó Trầm không kéo ra được mở miệng: "Nhăn?"

Không khí đột nhiên an tĩnh đến lúc cô phản ứng lại mới vội vàng nói: "Tôi là giúp anh."

Phó Trầm ngước nhìn người phụ nữ trung niên, "Thím Trương, tối sẽ giành thời gian để đến thăm ông Cát."

Người Phụ nữ trung niên gật đầu, dặn dò nói "Vậy cậu cẩn thận" rồi quay về đường cũ.

Ngu Quy Vãn trời xa đất lạ, như đứa trẻ không biết gì nhìn anh "Làm sao bây giờ?"

"Cái gì làm sao bây giờ?" Phó Trầm nhướng mày.

"Bên ngoài toàn là phóng viên, đi ra ngoài kiểu gì bây giờ?" Ngu Quy Vãn giải thích nói, aiz, không biết Thịnh Sâm có tìm cô không?

"Có làm sao! Chẳng lẽ chụp được tôi không thành đề tài của bọn họ được sao." Phó Trầm nói rất thản nhiên.

Cuối năm, người như bọn họ thật khó có được tin tức quan trọng là có quan hệ đến sự tăng giảm cổ phiếu của công ty, chỉ sợ đám người trẻ tuổi kia ăn không hết gói đem đi.

"Nhưng còn tôi thì sao?" Giọng Ngu Quy Vãn mềm như bông, bị gió lạnh thổi tới mang theo chút run rẩy nói, "Chú Phó, anh......" anh không thể vô tình như vây, nửa câu sau không nói nên lời.

Phó Trầm hơi cong môi, không chút do dự xoay người đi.

Một bước, hai bước, ba bước...... Năm bước. Anh đi thật chứ.

Tức quá! Tâm can tì phổi đều đau, ngực Ngu Quy Vãn phập phồng lúc lên lúc xuống, cùng lắm thì bất chấp tất cả, nhìn bốn phía xung quanh kiềm chế âm lượng, "Phó Trầm, sao anh có thể như vậy chứ?"

"Tôi làm sao?" Phó Trầm đi lại đường cũ.

Ngu Quy Vãn buột miệng ra, trừng mắt với anh, "Chiếm tiện nghi xong thì chạy." Đúng thế, cô không hề nói sai, vừa rồi anh mới ôm eo cô xong.

Phó Trầm cười: "Được tiện nghi còn khoe mẽ."

Cô bĩu môi, nhịn xuống không nói gì

Phó Trầm cười cười, "Đưa tay cho tôi."

Cô không hỏi lý do đưa tay qua đặt trong lòng bàn tay anh.

Rất trắng, rất nhỏ, rất mềm, còn lạnh đến mức ngấm vào người. Phó Trầm đành phải nắm chặt hơn.

"Đi theo tôi, tôi đưa em ra ngoài."

Ngu Quy Vãn thật sự đứng không yên, giày cao gót cọ vào chân, phía sau rất đau chắc là bị trầy da rồi, bàn chân cũng vừa đau vừa khó chịu, không chịu nổi.

Anh chắc cũng nhận ra?