Chiếm Núi Làm Vua

Chương 12: 12 Mất Tăm Mất Tích

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Gương mặt trắng nõn Ngu Côn Sơn đỏ bừng lên, y cố gắng giật đứt dây da đang trói trên cổ tay nhưng không thể, miệng bị một bàn tay to rộng bịt lại, không kêu ra được tiếng, chỉ có thể vùng vẫy đá mạnh hai chân. 

Vương Râu đè cả thân người ngăn không cho y vùng vẫy, một bàn tay lần mò cởi khuy áo sơ mi ra, nhưng chỉ cởi được hai nút, gã nhận ra bàn tay mình đang run lên trong vô thức, liền dứt khoát xé toạc quần áo, lột trần trụi Ngu Côn Sơn ra.

Gã lấy ống quần vừa cởi, trói một vòng quanh mắt cá nhân phải y rồi cột chặt vào thành giường. 

Da thịt Ngu Côn Sơn đã trần trụi lộ ra trước mặt gã.

Vương Râu hít sâu một hơi, như đang thưởng thức một khối ngọc điêu khắc vô giá, bàn tay thô ráp tỉ mẩn lần mò vuốt ve xoa nắn từ ngực đến cặp chân mấy lần, sau đó dừng lại ở giữa hai chân, tò mò bóp nhẹ khí quan mềm mại màu hồng nhạt.

“Chỗ này sao hồng thế, chắc là chưa từng sử dụng phải không?” 

Đôi mắt Ngu Côn Sơn đã đỏ ngầu vì giận dữ, đôi đồng tử đen nhánh phẫn nộ đến tận cùng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Vương Râu cảm nhận được từng hơi thở phẫn nộ khó khăn phả vào lòng bàn tay, gã rất muốn buông ra cho y dễ thở nhưng sợ y kêu la, đành phải cúi đầu mút mát vành tai y, nhỏ giọng nói, “Sư trưởng, lát nữa cưng đừng la lớn quá, để quân lính xông vào thì không hay đâu.”

Những lời này đã uy hiếp triệt để được Ngu Côn Sơn.

Ngu Sư trưởng kiêu căng ngạo mạn, thà chết chứ không chịu mất sĩ diện, sao có thể để thuộc hạ của mình nhìn thấy y đang trần truồng bị một gã đàn ông giở trò đồi bại cơ chứ.

Ngu Côn Sơn cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn gã đàn ông vô sỉ đang sờ soạng khắp người mình, cố gắng không phát ra âm thanh đánh động bên ngoài.

Hiện giờ y đang bị khống chế, không thể giết người diệt khẩu ngay lúc này được, đành nhắm mắt khất nhục, tạm thời nhân thượng.

Cứ coi như bị chó cắn một cái đi! Ngu Côn Sơn hận đến tận xương tủy, cái tên chó chết dám “dê xồm” y, trừ khi phải một lần giết chết luôn thì y chắc chắn sẽ trả lại cho gã đau đớn gấp trăm lần! Y muốn lột da rút gân, chặt xương gã ra từng mảnh nhỏ, sau đó bắn nát đầu gã thành cái sàng!  

Ngu Côn Sơn đang nghiến răng nghiến lợi tàn nhẫn nghĩ, thì bàn tay bịt mồm đang chặn trước mũi y đột nhiên rút lại, không khí lạnh nháy mắt luồn vào phổi, làm y phải ho lên vào tiếng, ngay sau đó một đầu lưỡi giảo hoạt len vào miệng y, thô lỗ sục sạo làm y không thở nổi, thậm chí còn vô tình nuốt vào một vài ngụm nước bọt của gã.

Đối với một người ghét hôn môi như y, đây thật sự là một điều tra tấn, nước bọt trộn lẫn, răng môi tiếp xúc, thật dơ bẩn, gớm ghiếc! 

Khớp hàm y co lại, cắn lưỡi Vương Râu một cái thật mạnh.

Vương Râu giật bắn người, đau đến da đầu tê rần.

Gã thò tay sờ sờ đầu lưỡi, thấy máu túa ra đỏ lòm.

Gã chỉ cố gắng hít khí lạnh vào, cầm chăn lau sơ khóe miệng, rồi quay đầu ngoạm nhẹ lên má Ngu Côn Sơn một cái cho hả giận.

Gã không dám cắn mạnh, sợ cái gò má trắng trẻo kia bị hằn dấu răng, mất đẹp.

Vương Râu nửa bực bội nửa bất đắc dĩ chọc ghẹo, “Ái chà, tân nương trinh trắng, để tân lang “bóc tem” xem có ra gì đỏ đỏ không nhé.”

Ngu Côn Sơn rít lên, “Con mẹ nó anh nói cái gì!”

Y đột nhiên kêu lớn, Vương Râu đành phải lần nữa bịt miệng y lại, “Sư trưởng của ta, em muốn gọi người vào xem phải không?”

Bên ngoài sân không có động tĩnh gì, cũng không có người gõ cửa, lính cần vụ và nhóm cảnh vệ nghe tiếng y rít lên, cho rằng Sư trưởng lại bị Trưởng đoàn Vương chọc tức, đâu ai dám xúi quẩy đi vào để bị trúng đạn. 

Ngu Côn Sơn không thấy ai xông vào, lén lút thở phào một cái, lại nhanh chóng phẫn nộ chửi mắng: Một đám phế vật ăn không ngồi rồi, ngày thường thì được chu cấp đầy đủ tiện nghi, đến lúc cần nhờ thì không đứa nào được việc!

Vương Râu bị y mắng, cũng lo lắng nên không dám nói bậy nữa, vùi đầu chuyên tâm làm “chính sự”. 

Đầu tiên là liếm mút thân thể trắng tuyết của Ngu Côn Sơn một lần, mút đến nghiện, rồi quỳ xuống, nâng chân trái chưa bị trói của y lên gác trên đầu vai gã.

Tay còn lại của Vương Râu vừa mò mẫm cởi được nửa cái quần, thứ đồ bên trong đã không chờ nổi mà đánh ra, đỏ tím trướng to bừng bừng vì phấn chấn, vội vàng như đi tìm cái động nào đó để đâm vào. 

Ngu Côn Sơn bị trói hai tay và một chân, bất lực để gã hưởng dụng.

Y liếc mắt xuống, thấy cái vật thô to như cánh tay em bé kia, mặt chuyển từ đỏ hồng sang trắng bệch.

Lần hét to khi nãy đã phá giọng y, lúc này y chỉ còn nói được khàn khàn, âm thanh khẽ run lên trong vô thức, “Anh….anh dám…” 

Vương Râu cạ dương v*t thô to của gã lên đùi trong láng mịn của Ngu Côn Sơn, móc trong túi ra một lọ dầu mè bôi trơn chuẩn bị từ trước, trấn an nói, “Không sao đâu, ta sẽ làm thật nhẹ, không đau đâu.” 

“Làm con mẹ anh…” Ngu Côn Sơn chưa kịp mắng hết câu, đã cảm giác được cửa hậu của mình bị vật nóng thô to đó ép căng ra, giọng y đột nhiên trở nên nức nở, “Ra ngoài! Ra ngoài ngay cho ta…”

Vương Râu kiên quyết đẩy mạnh, thở hổn hển nói, “Đau một chút thôi, lát nữa sẽ không đau, ta hứa em sẽ rất sung sướng….

A..Sư trưởng của ta, đừng kẹp chặt như thế, thả lỏng nào.” Gã duỗi tay tét một cái lên cặp mông tròn của Ngu Côn Sơn, phát ra một tiếng “chát” rõ mồn một. 

Ngu Côn Sơn vừa giận vừa xấu hổ, mắt chỉ còn nhìn thấy màu đen, cắn răng thở dốc.

Gã Vương Râu đã thành công nhét hết thứ thô to kia vào người y, hậu huyệt trướng đau như sắp vỡ ra mất. 

Liền sau đó Vương Râu bắt đầu động, y cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị xuyên thủng, không nhịn được phát ra một tiếng “đau!” sau đó không chịu yếu thế, cố gắn cắn chặt môi. 

Vương Râu tiếp tục xỏ xuyên không ngừng trong cơ thể, còn cúi đầu mút lấy cánh môi y, cạy khớp hàm đảo lưỡi vào làm loạn trong khoang miệng.

Ngu Côn Sơn bị gã lộn xộn đến không thở nổi, đột nhiên cảm giác một bàn tay thô ráp to tướng cầm lấy nơi yếu hại của y vuốt ve từ gốc đến ngọn. 

gậy th*t trong cơ thể cọ qua một điểm nào đó, y chợt rùng mình, cảm giác như bị điện giật, cơ bắp căng ra, một khoái cảm kì lạ đang xen đau đớn truyền tới từ nơi giao hợp, làm y cảm thấy rất rất không ổn. 

Vương Râu linh hoạt vuốt ve giữa hai chân Ngu Côn Sơn, chẳng mấy chốc chỗ ấy đã đứng thẳng.

Gã rời môi y, nhìn ngắm thứ thẳng tắp trắng hồng trong lòng bàn tay, không khỏi cảm thán, “Đến cái chỗ này cũng thật xinh đẹp!” 

Ngu Côn Sơn dồn dập thở hổn hển, giọng đã khàn đi, nhưng vẫn cố gắng mắng một câu, “*** mẹ anh…”

“Là ta *** em.” Vương Râu cười nhẹ một tiếng, ra sức mạnh mẽ thúc vào người y.

Ngu Côn Sơn giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển bão, bị gã thúc đến chao đảo ngả nghiêng, bên tai thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng lửa đạn nổ vang bên ngoài, y cũng cảm thấy ở đây y cũng đang bị xé toang làm hai mảnh. 

Ngu Côn Sơn bị gã đè trên giường làm tình liên tục hơn một tiếng đồng hồ, sống dở chết dở, y không biết mình đã bao nhiêu lần lên đỉnh, chỉ nhớ rõ gã thổ phỉ bỉ ổi bắn vào người y hai lần. 

Dòng tinh dịch nóng hổi như thiêu chín cả ruột y.

Vương Râu luyến tiếc rút dương v*t bán cương ra khỏi hậu huyệt, tiện tay lau sạch chỗ khó nói của Ngu Côn Sơn, còn ghé sát mặt vào xem kỹ, đau lòng nói, “Sưng đỏ mất rồi, em nhớ bôi thuốc đầy đủ.”

Ngu Côn Sơn đầu đau tay đau chân đau mông đau, cả người không chỗ nào không đau trừ cái thứ vừa được sung sướng xong đã mềm nhũn nằm rũ giữa hai chân kia.

Y đuối sức vẫn nằm bất động trên giường.

Vương Râu cởi trói chân tay cho y, rồi nhanh chóng mặc quần áo, chỉ loáng sau đã áo mũ chỉnh tề như chưa từng giở chuyện gì đồi bại.

“Ta giết anh…” Ngu Côn Sơn lẩm bẩm trong hơi thở mong manh, “Tên khốn, ta thề sẽ giết anh…”

“Em không cần ra tay đâu.” Vương Râu vuốt lọn tóc vương trên trán y, thơm lên gò má trắng nõn một cái, “Vợà, ta nguyện chết vì em.” 

Gã kéo chăn bông quấn chặt người Ngu Côn Sơn, xoay người ra cửa, lại quay đầu nhìn thoáng qua, “Nếu ta chết, em thương nhớ ta ba năm được không, sau đó em muốn thế nào cũng được.” Vừa dứt lời, không đợi y trả lời, gã đã sải bước ra đi trong tiếng lửa đạn vang lên không ngừng. 

Ngu Côn Sơn lặng im nằm trên giường, phảng phất như một pho tượng cẩm thạch trắng, trông thật đẹp, nhưng lại lạnh băng. 

Nửa giờ sau, Tiểu Tôn thấy Ngu Côn Sơn ra khỏi phòng, nhưng dáng đi có hơi kì lạ, vội vàng chạy tới đỡ, “Sư trưởng, ngài đau chân à?”

Ngu Côn Sơn giận cá chém thớt, trừng mắt với Tiểu Tôn một cái, “Cút ngay!” 

Vừa ra đến cửa viện đã thấy Tham mưu trưởng Thôi Thượng Như vội vàng chạy đến, Ngu Côn Sơn cố gắng đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, khàn khàn hỏi, “Tình hình chiến đấu sao rồi, có thủ được không?”

“Tường thành không chịu được, gần như đã sụp đổ, nhưng bên địch thương vong cũng không nhẹ.

Sư trưởng Phạm Võ bên kia đã liên lạc, báo đang gấp rút chạy về Tử Bình yểm trợ, nếu cố gắng chống đỡ vẫn còn hy vọng.

Nhưng Sư trưởng, để Vương Đoàn trưởng một mình mang binh lao ra chặn Vệ Dân quân, có phải…quá mạo hiểm không?

Ngu Côn Sơn xanh mặt, y không thể thốt nên lời, chốc lâu sau mới hừ nhẹ một câu, “Đáng chết!” 

Thôi Thượng Như thấy y toả hơi lạnh rét buốt, cũng sợ, hắn không dám hỏi nhiều, chỉ xin chỉ thị bố trí quân sự rồi lại vội vàng chạy về bộ tham mưu.

Ngu Côn Sơn trầm ngâm đi qua đi lại, rồi gọi một cảnh vệ binh di theo, không màn nguy hiểm ra tiền tuyến.

Đứng trên tường thành sắp vỡ nát, đất đá rơi như mưa, y dùng kính viễn vọng cẩn thận quan sát chiến trường đang loạn như một nồi cháo.

Hai bên rất giằng co, y nhẩm tính phần thắng theo thói quen trong đầu, đưa ra kết luận, ta bốn địch sáu, cảm giác rất không ổn. 

Y cau mày quan sát thêm một lúc, bỗng nhiên duỗi ngón tay, quay đầu lại nói với đội pháo binh, “Có thấy cái gờ nhô ra không, ở ngọn núi bên cạnh, bắn pháo liên tục vào đó!” 

Sư trưởng ra lệnh một tiếng, đạn pháo liền tức tốc bay đến gờ núi, oanh tạc liên tục mười phút, tình thế trên chiến trường đã bắt đầu xoay chuyển.

Vệ Dân quân giống như mất quân tâm, nháo nhào lui về sau, rồi toàn bộ tháo chạy.

Hai tiếng sau, Cứu Quốc quân đã thành công bảo vệ được Tử Bình, đánh lui quân liên minh Đàm-Hứa, cũng truy kích tàn quân trong phạm vi ba mươi dặm. 

Đương nhiên, Ngu Côn Sơn sau đó biết được, cái nơi y chỉ dám “có lẽ, khả năng, phỏng chừng, phỏng đoán là bộ chỉ huy của quân địch” mà chỉ tay nã pháo vào kia, đã chính xác thổi Sư trưởng Tiết về trời.

Đàm Kỳ Nhậm không còn ai tâm phúc, không tự mình chống được Cứu Quốc quân, binh bại như núi đổ. 

Lời cam kết bảo vệ Tử Bình và Tam sư của Ngu Côn Sơn cuối cùng đã hoàn thành viên mãn.

Nhưng lại xảy ra hai việc ngoài ý muốn, một là, Điền Kỳ Thăng đang mang danh Tổng Tư lệnh nghe tin Tử Bình bị vây hãm, liền dọn đồ, dẫn theo gia đình trốn biệt.

Ngu Côn sơn nghĩ, giờ ông quay về thì chỉ là côn quang tư lệnh thôi, còn ai để chỉ huy? 

Việc ngoài ý muốn thứ hai làm y rất cáu giận, đó là Vương Râu mang theo Độc Lập đoàn đuổi địch, sau đó đi mất tăm mất tích, cử đoàn đi tìm cũng không thấy.

Rõ ràng là hắn sợ ta trả thù, nhân cơ hội này trốn mất, lại tính lập bang thổ phỉ trên núi nào khác nữa đây mà! Ngu Côn Sơn giận điên người, giật súng máy của lính cảnh vệ đứng gần, xả hết một băng đạn.

Cứ trốn đi, anh chạy bằng trời.

Ngu Côn Sơn nghiến răng ken két, ta sẽ cho anh chết không toàn thây!

Sau giờ ngọ, y như rằng Phạm Võ mang theo một đám tàn quân tà tà đến “tiếp viện” huyện Tử Bình.

Ngu Côn Sơn nhiệt tình cảm kích nghênh đón hắn long trọng, mời hắn đến phủ đệ mình nhắm rượu. 

Phạm Võ phơi phới đến dự tiệc, nào ngờ vừa đến nơi tất cả đều bị tước vũ khí.

Hắn ta bị kết một số tội danh như tự trốn thoát khỏi chiến trường, rút ​​lui mà không được phép và vi phạm lệnh của quân đội, sẽ đem đi xét xử theo quân pháp. 

Vài ngày sau, một phong điện được phát đến cả nước, tuyên bố Ngu Côn Sơn kế nhiệm chức Tổng Tư lệnh Cứu Quốc quân. 

Xong phrase 1 rồi nè =]]]].