Chiếm Núi Làm Vua

Chương 17: 17 Dập Lửa

Chuyển ngữ : Andrew Pastel

Ngày hôm sau Ngu Tư lệnh dậy sớm đột xuất, tắm rửa ăn uống xong liền gọi phụ tá gọi điện thông báo cho các sư đoàn trưởng phải đến sở chỉ huy họp ngay.

Du sư trưởng ngủ lại chỗ phụ tá đêm hôm trước nên là người đầu tiên đến phòng họp.

Vài vị sư trưởng khác lác đác vào sau, vì tối qua ăn tiệc uống đến mấy chai Mao Đài, giờ dậy sớm còn hơi chút buồn ngủ. 

Ngu Côn Sơn ngồi ở đầu bàn hội nghị, liếc nhìn đám thuộc hạ lừ đừ một cái rồi ra lệnh phục vụ trà.

Các sư trưởng đang khát nước vì say, rất cảm động với vị cấp trên tâm lý này.

Họ cầm ly trà lên là đổ ngày vào miệng, chỉ có Du Đĩnh là ngồi ngay ngắn.

Nước trà còn chưa xuống bụng họ liền giật bắn người, nổi hết da gà: uống nước đá ngày tam cửu (*), buồn ngủ kiểu gì cũng tỉnh hết.

(*) Ngày lạnh nhất trong năm

“Mọi người đã tỉnh hết chưa? Cuộc họp sẽ được tiến hành khi tất cả đã tỉnh.” Ngu Côn Sơn nhẹ giọng nói.

Tham gia cuộc hội nghị quan trọng này không có nhiều người, sư trưởng sư đoàn một Dương Dĩ Thành, sư trưởng sư đoàn hai Chu Tồn, sư trưởng sư đoàn ba Du Đĩnh, sư trưởng sư đoàn bốn Lý Minh Duệ, cùng tham mưu trưởng Thôi Thượng Như.  Nhóm đầu não Cứu quốc quân ngồi quanh bàn tròn, chỉ cần vung lưới là có thể bắt gọn.

Còn Vương Râu của Độc Lập đoàn, Ngu Côn Sơn không có cân nhắc đến gã.

Tuy gã có óc thủ đoạn, thích hợp để suy nghĩ về vấn đề này, nhưng trong danh sách “Người một nhà” của Ngu Côn Sơn không có vị trí của gã.

Nói cho cùng, Ngu Côn Sơn vẫn đề phòng gã thủ lĩnh thổ phỉ sáp nhập nửa đường này.

Bụng người cách một lớp da, mọi ngày nói chuyện hay như hát, ai biết được liệu những lúc quan trọng có thể cùng đứng chung một con thuyền hay không — chuyện này không giống như nằm chung giường.

Trên giường Ngu Côn Sơn có thể giao thân thể của mình cho gã sờ soạng, nhưng khi xuống giường, y vẫn là Tổng tư lệnh Cứu quốc quân.

Nghĩ đến chuyện “giường”, Ngu Côn Sơn bất giác thất thần, cảm giác như lại bị một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ ôm vào lòng, da thịt dính chặt không có khe hở, một trận khao khát nóng nảy nào đó ngo ngoe rục rịch nơi sâu trong cơ thể, biến thành tê rần, bắt đầu len lỏi đến những nơi khác…

Du Đĩnh nắm tay lại đưa lên miệng ho khan mấy tiếng.

Ngu Côn Sơn sực tỉnh, hơi đỏ mặt trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người, sau đó lập tức nói: “Hôm nay tập hợp mọi người là do có chuyện trọng đại liên quan đến số phận của quân đội chúng ta.

Ta cần bàn bạc với mọi người…”

Giữa trưa mặt trời đứng bóng, nhóm đầu não Cứu quốc quân cuối cùng cũng nhất trí sau bao đợt cãi vã: không sáp nhập, thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi trâu.

“Tuy nhiên chúng ta không thể từ chối thẳng thừng ngay.

Chúng ta sẽ trì hoãn việc trả lời Nam Kinh.

Thời cuộc bây giờ rất khó lường, không ai biết ngày mai sẽ xảy ra điều gì.

Chúng ta chỉ có thể tiến một bước nhìn một bước mà thôi.” Ngu Côn Sơn tổng kết như thế.

Sau cuộc họp, Du Đĩnh cố tình nán lại.

Ngu Côn Sơn nhìn thấy cậu có vẻ do dự muốn nói gì đó, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Du Đĩnh chần chừ, cụp mí mắt cụp xuống đáp: “Không, không có gì đâu.” Cậu đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.

Ngu Côn Sơn vốn muốn rủ cậu ra ngoài đi dạo, nhưng cậu bước đi vội vàng quá, nháy mắt đã mất hút, y đành thôi, thản nhiên thay bộ quần áo thường ngày, khoác áo khoác dài bước ra ngoài một mình.

Tháng mười hai giữa đông không có cảnh gì đẹp, chỉ có những cành cây khô héo rũ rượi trong gió rét.

Ngu Côn Sơn đi đi lại không mục đích dọc theo bờ sông, trong lòng vẫn nhớ như in cảm giác kỳ lạ khi nãy.

Luồng nhiệt đã lắng xuống từ lâu nhưng dường như đã gieo một hạt mầm vào cơ thể y, chỉ cần trêu chọc một chút là ngọn lửa sẽ bốc cháy lên tận trời.

Ngu Côn Sơn cảm thấy khó hiểu và bối rối trước thứ cảm xúc vượt quá tầm kiểm soát của y này.

Y khó chịu nhủ thầm, cũng không phải là thanh niên mới lớn, tuổi này rồi sao còn dễ bị kích thích như thế!

Tách tách – bỗng một âm thanh rõ ràng vang lên đằng sau y.

Ngu Côn Sơn đột nhiên sực tỉnh, theo phản xạ rút khẩu súng lục của Browning từ thắt lưng ra chĩa về hướng phát ra âm thanh.

Dưới gốc cây hòe bên bờ sông dốc thoai thoải, một nam thanh niên cầm máy ảnh đang hốt hoảng nhìn y, bất ngờ ngồi xổm xuống, lắp bắp: “Đừng, đừng bắn!”

Ngu Côn Sơn hơi nheo mắt nhìn thanh niên liều lĩnh này.

Cậu ta ăn mặc không phù hợp với môi trường xung quanh — bộ đồ cưỡi ngựa bằng vải len nâu, quần ống túm và ủng cao cổ, khăn kẻ sọc Scotland sáng màu, và một chiếc mũ len tròn.

Nếu đây là thành phố cách ăn mặc này rất thời thượng nhưng ở nơi bờ sông cằn cỗi và cây cối trơ trọi này lại trông hơi chói mắt.

“Cậu là ai, đang làm gì vậy?” Ngu Côn Sơn tiến lên vài bước, trịch trượng hỏi.

“Xin lỗi, tôi chỉ đi ngang qua, không có ác ý gì cả.” Người thanh niên bình tĩnh lại, nâng chiếc máy ảnh Leica trên tay lên: “Tôi vừa nhìn thấy một hình ảnh rất đẹp nên muốn chụp lại.

Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

Ngu Côn Sơn bước lại gần mới nhìn rõ được diện mạo của người kia.

Đó là một thanh niên có gương mặt thanh thoát, lúc nói chuyện ánh mắt sáng rỡ, là một thanh niên phố thị rất điển trai.

Cảm thấy mình hơi phản ứng quá mức, y lắp khẩu súng trở lại bao da, bình tĩnh hỏi, “Ảnh gì?”

Người thanh niên nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Là một vẻ đẹp kinh người khó có thể diễn tả bằng lời.”

Ngu Côn Sơn không nén được quay đầu lại, chỉ thấy một vài cái cây trơ trụi bên dòng sông đầy băng, không có chút mỹ cảm nào.

Thấy vẻ mặt y ngờ vực, người thanh niên cười đầy ẩn ý: “Anh không nhìn thấy được đâu”.

Tại sao? Ngu Côn Sơn không hỏi thành tiếng, vì y chợt nhận ra bàn về mỹ học với một thanh niên trẻ ở một nơi như vậy thực sự rất giống như sinh viên – và tuổi sinh viên giờ đã cách xa y đến thật mơ hồ.

Ngu Côn Sơn vén vạt áo khoác dài, gật đầu với người thanh niên rồi quay người đi thẳng.

Người thanh niên hơi ngạc nhiên về cách cư xử lạnh lùng của y, sững sờ, cao giọng nói với sau lưng y: “Rửa ảnh xong tôi sẽ đưa cho anh một tấm, anh nhìn thử xem – à, tôi có thể tìm anh ở đâu?”

Ngu Côn Sơn dừng một chút, sau đó quay đầu cười nhẹ, “Chỉ cần gửi đến Số 1 Đường Công Quán.”

Cuộc gặp gỡ này dường như đã điều chỉnh tâm trạng của Ngu Côn Sơn.

Trên đường đi bộ về biệt thự y cảm thấy mình rất thèm ăn trưa.

Một chiếc xe Buick màu đen từ đâu xuất hiện, dừng lại bên cạnh y.

Khuôn mặt Ngu Tư lệnh không muốn nhìn thấy nhất thò ra từ cửa sổ, cười chào: “Tư lệnh, cậu đi một mình đi đâu vậy? Đã ăn trưa chưa?”

Ngu Côn Sơn giả vờ câm điếc, tăng tốc độ tiến về phía trước.

Xe lại trượt thêm vài mét, Vương Râu mở cửa, túm lấy cánh tay y nhiệt tình kéo lên xe, “Đi, ta mời cậu đi ăn tối.”

Ngu Côn Sơn bị gã kéo vào xe, nhướng mày ngồi trên đệm ghế nổi giận: “Anh đang định bắt cóc ta đấy à! Dừng lại ngay lập tức, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

“Aiss, khách khí cái gì Tư lệnh, chúng ta đâu còn là …” Nhìn thấy y sờ ngực toan rút súng, Vương Râu nhanh chóng đè lại, thuận tay sờ nắn eo y, vui sướng hài lòng nói.

“Chỉ mà một bữa cơm thôi mà.”

Ngu Côn Sơn đỏ bừng mặt, trên xe còn tài xế và lính cảnh vệ ngồi hàng ghế đầu.

Tên thổ phỉ này mặt dày không biết điểm dừng nhưng y thì da mặt rất mỏng — Tin Tư lệnh và trưởng đoàn thủ hạ đánh nhau trong xe nếu truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa!

Vương Râu thấy không thể ăn mảnh thêm được chút nào nữa mới miễn cưỡng rút tay về.

Từ góc nhìn của gã, hàng lông mi dày rủ xuống trên khuôn mặt thanh tú của Ngu Côn Sơn thỉnh thoảng lại run run, giống như chiếc quạt ba tiêu khiến miệng lưỡi hắn khô khốc, lửa dục bốc lên. 

Gã khó khăn nuốt nước bọt, cố tìm đề tài để chuyển hướng chú ý, “Nghe nói, bạn học cũ của cậu là chủ tịch gì đó mới tới đây?”

Ngu Côn Sơn khó chịu ậm ừ một tiếng.

“Cậu nghĩ Nam Kinh phái người tới làm gì, còn cố tình tìm một người quen cũ của Tư lệnh tới bán mặt mũi, chắc là sẽ không định dòm ngó gì Cứu Quốc quân của chúng ta đâu nhỉ?”

Ngu Côn Sơn cảnh giác liếc nhìn gã.

Có lẽ không phải nhóm Thôi Thượng Như để lộ thông tin, chỉ có thể nói rằng gã Vương Râu này giống như dã thú, khứu giác nhạy bén đến kinh ngạc.

“Ai biết được.

Cứ chờ xem.” Ngu Côn Sơn bình tĩnh trả lời.

Làn hơi trắng bốc khói của nồi lẩu dê làm ấm căn phòng trang nhã của nhà hàng.

Áo khoác của Ngu Côn Sơn đã cởi ra từ lâu, lúc này y cởi thêm hai cúc áo trên cổ, nhiệt nóng hun ra, nhuộm hai gò má trắng trẻo thành màu hồng nhạt, bảo giống hai quả đào tươi mới hái cũng không quá.

Vương Râu thấy y cứ nhìn qua nhìn lại, nhiệt tình múc một thìa lẩu vào bát, “Ăn đi, Tư lệnh, ăn nhiều vào.

Ăn thịt dê vào mùa đông là hợp lý nhất, vừa ngon miệng vừa tăng cường sinh lực, chống lạnh, bổ thận tráng dương… “

Ngu Côn Sơn không sợ mùi tanh của thịt dê, nhưng bị hơi nóng của nồi lẩu hun một lúc cảm thấy đầu óc nặng trịch, bị mời mọc cố gắng ăn thêm mấy muỗng, càng cảm thấy căng da bụng chùng da mắt.

Y đứng dậy tìm khăn lạnh lau mặt, nhân cơ hội trốn về trước.

Dù chỉ là một bữa ăn nhưng Ngu Côn Sơn cảm thấy rất khó xử và không thoải mái khi ở một mình với Vương Râu – y luôn nghĩ đến những cảnh khiến y cảm thấy xấu hổ, phẫn nộ không thể nói nên lời.

Rất nhiều lần y chỉ muốn rút súng ra bắn cho gã một phát chết luôn là xong hết mọi chuyện, nhưng cuối cùng y vẫn nhịn lại, để tên thổ phỉ này sung sướng gặm thịt uống rượu, nói những chuyện tầm phào với y, vừa nói còn vừa xuề xòa lấy tay lau dầu mỡ dính trên khóe miệng.

Tại sao không giết quách gã đi cho xong? Tâm tư của Ngu Côn Sơn quá phức tạp, thậm chí có lúc y còn không hiểu cả bản thân mình, chỉ biết nhắm mắt làm ngơ.

Ngu Côn Sơn thậm chí còn quên cầm theo áo khoác treo trên giá, gần như chạy trối chết ra ngoài, không ngờ vừa rời khỏi tiền sảnh, một giọng nói lưu luyến gọi lại từ phía sau: “Tư lệnh, ăn xong sớm vậy? Ngồi tiếp được không?”

Y bất lực quay người lại, đáp có lệ: “Ta còn có một số nhiệm vụ quan trọng phải xử lý nên về trước đi, anh cứ từ từ dùng bữa.”

Vương Râu bước tới hai ba bước, khoác áo khoác dài lên người y, hai tay ôm vai y cùng đi ra, miệng ân cần nói: “Nếu đã như vậy, ta cũng không muốn ở lại nhiều.

Hôm nay tư lệnh không mang xe, ta chở em về.”

Ngu Côn Sơn lúng túng run vai, không tránh ra mà còn bước đi theo gã.

Chiếc xe Buick của Vương Râu mua rất nhiều tiền, lại là hàng nhập khẩu nên gã rất quý, không chịu để nó ở bãi đất trống đầy bùn đất trước những tòa nhà đông đúc mà dặn tài xế chở đi đậu ở hậu viện.

Ngu Côn Sơn được đưa lên xe, ngồi vào ghế sau êm ái.

Cơn say rượu chưa tan đêm qua cùng thiếu ngủ cùng nhau bùng phát khiến y càng thêm mệt mỏi.

Y nhắm mắt lại một lúc, thấy xe còn chưa nổ máy bèn nói: “Sao xe còn chưa lái?”

“Tài xế không có ở đây.”

Ngu Côn Sơn nhướng mi bất mãn, “Bảo anh ta nhanh lên đi! Thủ hạ của anh làm việc kiểu gì thế?”

Vương Râu nhe răng cười, “Nếu hắn dám tới là cãi lại quân lệnh.

Ta  chắc chắn sẽ xử tội hắn.”

Ngu Côn Sơn chợt thấy điều gì đó không ổn, tim đập dữ dội, y mở mắt ra, thấy một cái nhìn cháy bỏng đang phóng lên người mình.

Y hít nhẹ một hơi, vô thức vươn tay nắm cửa, nhưng ngay lập tức toàn thân bị ôm về đè xuống nệm ghế, điên cuồng hôn hít vuốt ve.

“… Anh..

anh lại lên cơn điên gì vậy! Còn đang ở trong xe!” Ngu Côn Sơn vất vả giãy dụa ở địa hình cực kỳ bất lợi, cố gắng đá vào đùi gã, nhưng không thể giành lại thế kiểm soát.

“Đừng lo lắng, ta sắp xếp hai tên lính gác cổng sân rồi…” Vương Râu vội vàng tháo thắt lưng y, “Bé cưng à đừng quan tâm nhiều như vậy, giúp ta dập lửa trước đi! “

Ngu Côn Sơn bị gã hôn đến suýt ngạt thở,liên tục quay đầu né tránh.

Giãy giụa một lúc đột nhiên y sững người, vươn tay vít lấy cổ gã rít lên đau đớn, “Eo – gãy eo ta rồi! Mẹ nó sao anh mạnh tay vậy? Đỡ ta lên!”

Tuy Vương Râu đã bị lửa dục đốt trụi, nhưng nghe báu vật của mình kêu như thế cũng hoảng hốt.

Gã chậm rãi một tay đỡ lưng một tay ôm eo kéo y ngồi lên đùi, để y dựa vào vai mình rồi ngồi im không dám nhúc nhích.

Mãi cho đến khi nghe thấy một hơi thở dài, gã mới ngượng ngùng hỏi: “Đã đỡ chưa, còn đau không?”

Ngu Côn Sơn không còn đau nữa, ngay lập tức cảm thấy tư thế của mình lúc này rất xấu hổ: y đang dang hai chân ra ngồi đối mặt gã, bắp đùi cộm một vật cứng khiến y cảm thấy bồn chồn, dòng nhiệt đã lặng yên từ lâu trong người lại nhen nhóm châm ngòi cháy tiếp, thiêu đốt y thở gấp, tay chân bủn rủn, chỉ có một chỗ dần dần cứng lại.

Vương Râu lúc này đang sát vào người y, dù cách một lớp quần áo cũng cảm nhận được sự khác lạ.

Gã sửng sốt hoan hỉ kêu lên: “Tư…tư lệnh! Hóa ra em….” 

Ngu Côn Sơn đỏ mặt vươn tay bịt miệng trước khi gã kịp nói hết.

Ngay sau đó y cảm thấy lòng bàn tay mình ngưa ngứa rồi ướt dầm dề, mới nhận ra gã thủ lĩnh thổ phỉ này đang lè lưỡi liếp láp tay y.

Y nhanh chóng rút tay ra bực tức cho gã một cái tát.

Vương Râu bị ăn một tát không đau không ngứa, ánh mắt càng ngày càng nóng.

Gã gấp rút cởi quần y xuống, thô bạo nhào nặn hai bờ mông căng tròn mềm mại.

Ngu Côn Sơn bị đôi tay thô ráp của gã bóp mạnh nhưng lại không cảm thấy hoàn toàn là đau mà còn trộn lẫn sự khoái cảm kỳ lạ nào đó.

Cảm giác tuyệt vời này khiến y mơ màng ngửa cổ ra sau, phát ra một tiếng rên nhỏ từ sâu trong cổ họng.

Ttiếng rên rỉ này vừa truyền đến tai, Vương Râu cảm thấy đầu mình đang bắn đầy pháo hoa.

Gã run run tay mở khóa quần lôi dương v*t của mình ra, vừa háo hức vừa hoảng loạn đâm vào kẽ mông Ngu Côn Sơn, như thể sợ y sẽ hối hận đổi ý ngay chỉ một giây sau đó.

Những thực ra trong não Ngu Côn Sơn giờ chỉ còn hỗn loạn do dục vọng chi phối, y thậm chí không thể có một ý nghĩ nhỏ nhặt chứ đừng nói gì hối hận.

Lúc bị tàn nhẫn xâm chiếm, y cau mày, dường như tỉnh táo hơn một chút, cố gắng cất giọng nói đứt quãng: “Khốn kiếp! Nhẹ thôi, anh muốn giết ta sao … đáng ghét…”

Vương Râu run lên như được tiêm thuốc kích thích, túm chặt eo y điên cuồng thúc vào.

Quần áo cọ vào nhau, tiếng nước nhóp nhép vang lên, Ngu Côn Sơn bị thúc mạnh từng đợt đến suýt đụng đầu vào nóc xe.

Y kêu lên một tiếng rồi bất ngờ cúi đầu cắn vào vai Vương Râu, cơ thể co giật.

Cao trào xong cả người y mềm nhũn, thở hổn hển đến kiệt sức.

Ngu Côn Sơn chậm rãi điều hòa nhịp thở, yếu ớt nói: “Đi ra ngoài … Lấy khăn tay trong túi áo khoác … Lau sạch sẽ, đừng làm bẩn quần áo của ta.”

Vương Râu vừa làm theo vừa nói: “Em là người duy nhất dám sai sử ông đây hầu hạ như vậy.

Nếu là người khác ta đã nã đạn vào đầu từ lâu rồi.”

Ngu Côn Sơn cong môi khinh thường, “Anh tưởng anh là Hoàng đế Thái tử à? Chỉ là một tên thổ phỉ chiếm núi làm vua.”

Vương Râu vỗ đét lên cặp mông trần của y, tự mãn nói: “Thổ phỉ thế mà ngủ được với tướng quân đây những mấy lần?”

Ngu Côn Sơn bị giẫm phải đuôi, giận dỗi lật người mặc lại quần tây thắt dây lưng toan đẩy cửa bước xuống xe.

Vương Râu nghiêng người ôm y lại: “Đùa, chỉ là đùa thôi! Đừng đi mà, Tư lệnh!”

Ngu Côn Sơn sầm mặt lạnh lùng nói: “Ở lại đây làm gì, cho anh chơi thêm lần nữa à?”

Vương Râu nhìn y, ôi giận thật rồi, vội vàng cười giả lả: “Không  không, là thuộc hạ phục vụ tư lệnh, đúng không tư lệnh …?”

Ngu Côn Sơn lườm gã một cái, hất bàn tay dâm dê của gã ra khỏi người, “Còn chưa gọi tài xế đến nữa! Anh định ở trong xe mãi sao?”

“Cũng phải, trên xe làm bất tiện thật.

Hay là đến chỗ của ta đi.

Đồ đạc vật dụng trong nhà ta mới mua phải mới tinh, đảm bảo sạch sẽ không có bụi bẩn.” Vương Râu nghiêng người thì thào nói, lại không nhịn được bóp bóp mông Ngu Côn Sơn.

“Vừa rồi vội quá, không kịp cởi quần áo, chưa đã thèm gì cả….

Ngu Côn Sơn xụ mặt quay đi chỗ khác, phớt lờ gã.

Vương Râu thích thú cười ha ha..