Chiếm Núi Làm Vua

Chương 27: 27 Thế Sự Khó Lường

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Một chiếc ô tô Đức bóng loáng chạy xuyên nắng gắt buổi trưa dừng lại bên ngoài cánh cổng sắt của một ngôi nhà gạch xám xanh.

Hà Duy Tân, Quận ủy viên Quận 8 kiêm Chỉ huy Cục An ninh, bước xuống xe, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi lau cái cổ đẫm mồ hôi của mình.

Bây giờ là tháng chín, dưới cái nắng to vẫn còn khá nóng, làn da vừa được lau sạch sẽ nháy mắt lại chảy mồ hôi.

Hà Duy Tân vừa liên tục lau cái cổ mũm mĩm của mình vừa ra hiệu cho tùy tùng nhanh chóng bước lên báo cáo với cảnh vệ gác cổng.

“Hóa ra là Hà Chỉ huy của Cục An ninh.

Đợi một chút, tôi vào báo cáo.” Một cảnh vệ nói rồi bước vào sân.

Hà Chỉ huy đợi hơn 20 phút dưới cái nắng như thiêu đốt, cũng có lúc không chịu nổi muốn vào lại xe – nhưng vì quá nóng, bên trong xe giống như một cái lò hơi.

Hai bên lại không có bóng râm, hắn thực sự không còn nơi nào để trốn, đành bảo binh lính cởi áo khoác che trên đầu, cảm thấy mình sắp ngất đi vì say nắng.

Cảnh vệ đi báo cáo cuối cùng cũng khoan thai trở lại, bày ra vẻ mặt tươi cười làm như ân cần lắm nói: “Phiền Tư lệnh Ngài đợi lâu rồi.

Hiện tại quân tọa đang rảnh rỗi, xin mời.”

Hà Chỉ huy phơi nắng nãy giờ muốn chửi thề, nhưng đáng tiếc đây không phải địa bàn của mình, hơn nữa còn muốn đến giải hòa, vừa đến đã làm mích lòng thì không nên, nên đành phải nhịn lại, hậm hực dùng khăn lau mặt, ôm bụng tức đi theo vào.

Vào phòng khách, có gió mát thổi qua, hắn cảm giác được kéo về sau cơn sốc, đồng thời trước mặt hơi tối sầm lại.

Hắn sờ soạng ngồi xuống trên sô pha, thở hổn hển một hồi.

Sau khoảng hai ba phút hắn mới ổn định lại nhịp thở, nhìn thấy mộ thanh niên mặc quân phục đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện – thực ra tuổi của y đã không còn là thanh niên, nhưng làn da trắng trẻo và sạch sẽ của y khiến người ta sinh ra ảo giác chẳng thấy y già đi.

Hà Chỉ huy không khỏi liếc thêm vài lần, nói: “Ngu Tướng quân, mạo muộn đến quấy rầy, thật ngại quá.”

Ngu Tướng quân dùng đầu ngón tay cầm quai tách trà lên nhấp ngụm nước mơ xanh pha mật ong lạnh.

“Trời nóng quá, Tư lệnh có thể đánh điện cho tôi mà, việc gì phải bôn ba như thế.”

Hà Chỉ huy trộm nhíu mày.

Vẻ ngoài của Ngu Côn Sơn rất đẹp, nhưng khi mở miệng thì lời nói lại làm người khác giận sôi máu, nói chuyện trực tiếp với y giống như bị kẹp giữa ngọt ngào và đau đớn, tiếp xúc lâu khéo bị tâm thần phân liệt, nên tranh thủ giải quyết nhanh nhất có thể.

Thế là Hà Chỉ huy gạt bỏ ý định xin nước mơ đá, nhấp ngụm trà đi thẳng vào chủ đề: “Chuyện này không thể nói rõ qua điện thoại – mới hôm qua, An ninh Đoàn và Sư đoàn 70 cùng bao vây tiêu diệt một đoàn thổ phỉ Hồng quân ở Bình Dục.

Theo kế hoạch chia làm hai cánh bao vây tiêu diệt bọn Hồng tặc.

Nhưng sau đó thì sao? Chúng tôi chiến đấu liên tục hai tiếng đồng hồ còn Sư đoàn 70 không bắn một phát súng nào.

Đến khi các anh em rút lui xong mới liên lạc được với Sư trưởng Du Đĩnh.

Cậu ta ngang ngược nói...” Hà Chỉ huy nói giữa chừng tức giận đến nghẹn lại, mồ hôi đổ đầy đầu, “Nói cả đoàn lên núi bị lạc đường! Đây rõ ràng là một cái cớ! Cậu ta sợ chiến đấu, trốn trong bóng râm xem đội An ninh của tôi máu chảy đầu rơi! Ngu tướng quân, ngài nói thử xem trên đời này có lý do như vậy không?”

(*) Hồng quân là quân của cộng sản nhé, còn anh Sơn bây giờ đang theo Tưởng Giới Thạch.

Ngu Côn Sơn thấy hắn tức giận đến mức không nói trọn được cả câu, đành đặt tách trà xuống trấn an: “Thì ra là như vậy.

Du Sư trưởng đã trở về báo cáo cho ta.

Làm sao cậu ấy có thể sợ giao chiến được.

Du Sư trưởng đã lãnh đạo quân đội nhiều năm, lập được rất nhiều chiến công.

Ngay cả chủ tịch ủy ban cũng gọi cậu ấy là sư trưởng xuất sắc; với cả địa hình xung quanh Bình Dục quả thực rất phức tạp, không thông thạo địa hình nên không thể tránh khỏi sự cố bất ngờ.”

Sự cố bất ngờ? Con mẹ nó người như các anh mà cũng có sự cố bất ngờ! Hà Chỉ huy tức giận chửi thầm — và cũng chỉ dám chửi thầm mà thôi.

Ngu Tướng quân nổi tiếng là người bênh vực cấp dưới, không tội tình gì hắn trở mặt với y chỉ vì một Du Đĩnh.

Hơn nữa, mặc dù đã được hợp nhất vào Quân đội Trung ương hai năm trước, nhưng bốn sư đoàn thuộc quyền quản lý của Ngu tướng quân vẫn mang phong thái phân phiệt ung dung tự tác.

Kiểu con nhím xù gai thế này, tránh được xích mích thì cứ tránh.

Nghĩ đến đây, Hà Chỉ huy cảm thấy hơi nản lòng, đồng thời cũng rất không hài lòng với tác phong lười nhác bị động Ngu Côn Sơn, đành miễn cưỡng thuyết phục: “Chủ tịch đã ban hành lệnh bao vây tiêu diệt lần thứ năm, tất cả các nơi đều giao chiến tràn đầy khí thế.

Chẳng lẽ Ngu Tướng quân không muốn lập thêm chiến công, tích lũy huân chương thăng quan tiến chức sao?”

Ngu Côn Sơn dựa lưng vào ghế sô pha, nhấc chân phản bác, “Có chứ, sao ta không đánh được, chẳng phải ta cũng bảo phái binh thì phái binh bảo bao vây thì bao vây đó sao.”

Nhưng cậu đánh như không đánh! Hà Chỉ huy cay cú nghĩ.

Vì không thể trông cậy vào một kẻ như Ngu Côn Sơn, chẳng thà đến Nam Kinh kiện hắn ta thật nặng, xin chuyển hắn đi càng sớm càng tốt, đổi sang một người siêng năng hơn!

Hắn hạ quyết tâm, hậm hực mở miệng xin cáo từ.

Ngu Côn Sơn không có ý giữ lại cũng bảo lính cần vụ tiễn khách.

Trước khi ra khỏi nhà, y như chợt nhớ ra điều gì đó, nửa úp nửa mở nói: “À đúng rồi, có chuyện này có lẽ Tư lệnh không biết – lữ đoàn trưởng của đoàn Hồng tặc kia là Giang Hoán Vũ, một sinh viên của học viện quân sự Hoàng Phố.

Chủ tịch đã từng nói nếu hắn ta bằng lòng quay đầu lại thì ít nhất cũng phong cho hắn chức sư trưởng.

Ừm, ta cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc cho Hà Chỉ huy một chút thôi.

Thế sự khó lường, ngày nào đó địch cũng có thể biến thành quan trên đấy.”

Hà Chỉ huy chấn động trong lòng, hắn vấp phải một cái gờ dưới chân, suýt lăn ra khỏi bậc thang, may là cảnh vệ đứng đợi ở cửa kịp thời nắm lấy tay áo.

Ánh mặt trời chói chang bên ngoài càng khiến hắn choáng váng, yếu ớt vẫy tài xế: “Lái xe về đi, lái xe đi!”

Trong phòng khách, Ngu Côn Sơn thấy bên tai cuối cùng cũng được im lặng, bèn sai Tiểu Tôn tới giúp cởi áo khoác quân phục, lộ ra áo sơ mi trắng dài tay bên trong, lật người nằm sấp trên sô pha hong gió tấm lưng đã ướt đẫm.

Du Sư trưởng vừa bị khiếu nại bước ra khỏi phòng, ngồi xuống mép ghế sô pha, lấy quạt quạt cho y.

Buổi trưa oi bức và vắng lặng, chỉ có chiếc quạt điện hoen rỉ quay chầm chậm trên đầu.

Ngu Tướng quân quân đột nhiên chửi rủa: “Mẹ kiếp bọn chúng! Quân Nhật tiến vào Hoa Bắc thì không lo, trăm vạn binh lực chỉ chăm chăm đi đánh một tiểu đoàn chân lấm tay bùn ăn không đủ no!”

Du Đĩnh im lặng, chỉ chăm chú quạt, nhìn đôi vai lên xuống theo nhịp thở gấp gáp.

Hai câu này hao hết giọng nói duy nhất của Ngu Côn Sơn, y thở dài, lại vùi mặt vào vòng tay.

Du Đĩnh đặt quạt xuống, rót một tách trà thảo mộc từ trong phích nước ra đưa cho y: “Quân tọa xin nhỏ giọng, giọng nói quan trọng hơn.”

Ngu Côn Sơn nằm bất động một hồi, ngẩng đầu nhận lấy trà thảo mộc uống cạn, hỏi Du Đĩnh, “Cậu tìm được kẻ nào cướp quân giới lần trước chưa?”

Vì âm thanh nhỏ như muỗi kêu, Du Đĩnh phải cúi xuống, áp tai vào miệng, rồi trả lời: “Đó là một trung đoàn độc lập trực thuộc lữ đoàn của Giang Hoán Vũ.

Nghe nói được lập ra chỉ mới năm ngoái, hầu hết quân lính là bọn thổ phỉ giặc cỏ, không có gì không dám làm.

Phục kích, đánh lén, thuốc mê, thủ đoạn nào cũng dùng.

Nghèo đến điên nên thấy được cái gì cũng cướp.

Dù không có nhiều quân, cũng chỉ có bốn, năm nghìn nhưng đánh nhau vẫn khá phiền.”

Ngu Côn Sơn hừ mũi, “Chỉ là lười dùng búa tạ giết gà mà thôi.

tưởng chúng ta không dám sao? Cậu đến kho hàng mang theo một ít đạn dược và một đội quân nhu làm mồi câu, dọn dẹp cho ta cái đoàn tự phát kém cỏi này đi.”

Du Sư trưởng nhận lệnh đi dọn dẹp “đoàn tự phát kém cỏi,”, Ngu Côn Sơn nhàn nhã ở bộ chỉ huy tránh nắng.

Một tuần sau, trời mưa to, thấy thời tiết đã giảm nhiệt, Ngu Côn Sơn ở trong nhà buồn chán nên chọn một buổi tối thoải mái, mang theo cảnh vệ binh ra sông hít thở không khí.

Đi dọc theo bãi cỏ lau chưa được vài bước, một giao liên cưỡi ngựa chạy tới gửi một bức điện khẩn cấp.

Y mở ra, thấy đó là một bức điện từ Nam Kinh, giọng điệu gần như khiển trách, lệnh cho Quân đoàn 37 tiến về phía Nam ngay lập tức, bằng mọi cách phải chiếm được căn cứ của Hồng tặc.

Quân lệnh như núi, Ngu Côn Sơn phải vội vàng trở về huyện Lê Thủy dù rất bất đắc dĩ, để chấn chỉnh đội ngũ chuẩn bị xuất phát.

Sư đoàn 70 không ở trong thành.

Du Đĩnh chọn một trung đoàn cải trang thành đội quân nhu chở lương thực và vũ khí đi quanh những con đường núi, sau đó nghỉ ngơi trong một ngôi làng nhỏ vào ban đêm, các binh lính còn lại lại ẩn trong bóng tối như những con chim sẻ.

Quả nhiên, nửa đêm con bọ ngựa đến, muốn ăn thịt con ve sầu béo ú này bằng phương pháp cũ.

Đến lúc xảy ra nổ súng bọn chúng mới nhận ra có gì đó không ổn, dựa vào địa thế sống mái đánh trả, cố gắng mở đường máu phá vòng vây, cuối cùng chúng thực sự lao ra được khỏi vòng vây hơn một nghìn người.

Hai trung đoàn của Sư đoàn 70 đang bủa vây phía sau, tàn quân tháo chạy, lại đen đủi đụng phải quân chủ lực của Quân đoàn 37 đang hành quân.

Trong ánh sáng bình minh, Ngu Tướng quân dùng ống nhòm quan sát cuộc chạm trán có phần buồn cười với lực lượng chênh lệch phía trước, quay đầu lại nói với Lý Ngụy: “Cho người phát lệnh, bảo bọn chúng đầu hàng nếu không giết chết.

Ông đây còn chưa trải qua cảm giác bắt được tù nhân Cộng sản đâu.”

Xung đột quy mô nhỏ giải quyết sau mười lăm phút, Du Đĩnh ra lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ hai tiếng đồng hồ, chờ Sư đoàn 70 kiểm kê nhân số rồi chuẩn bị lên đường về lại đơn vị.

Một chiếc lều hành quân lớn được dựng trên bãi đất trống gần đó để Tướng quân nghỉ ngơi.

Ngu Côn Sơn xuống ngựa, nhìn binh lính áp giải một hàng dài tù binh đi qua, mí mắt y đột nhiên nhảy lên vài cái, giống như được thả dây cót, y quay phắt người túm lấy Phó quan Lý bên cạnh chỉ vào một người trong hàng tù binh,

Phó quan Lý bước lên chấp hành mệnh lệnh, ngay lập tức các tù binh xôn xao náo động, phản kháng mạnh đến nỗi các binh lính phải dùng báng súng đánh mới bình ổn được.

Phó quan Lý kêu hai binh lính trói tay gã đàn ông lại, mang đến trước mặt y cười nói: “Quân tọa đúng là có mắt, tên khốn này là trung đoàn trưởng của chúng.”

“Đoàn trưởng?” Ngu Côn Sơn nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ, hung hăng nhìn chằm chằm người trước mặt, như muốn xé nát khuôn mặt phủ đầy râu cùng với bộ đồng phục vải thô bụi bặm của gã.

Trung đoàn trưởng không hề kiêng dè liếc mắt nhìn y, sau đó lại nhìn thêm hai ba cái nữa, trên khuôn mặt xám xịt lộ ra một hàng răng trắng, “Nhìn quần áo này, hắn hẳn là quan chức cấp cao, lữ đoàn trưởng? Sư đoàn trưởng? Chuẩn bị nộp ta để lĩnh thưởng hay là bắt anh em chúng ta quy thuận đây?”

Binh lính áp giải đập mạnh báng súng trường vào sau đầu gối gã, nói: “Mẹ nó im ngay, đây là Tướng quân của chúng ta!”

Trung đoàn trưởng lảo đảo, cuối cùng vẫn đứng vững, cười gằn với Ngu Tướng quân: “Nghe nói chỉ huy của quân đoàn 37 là một tên mặt trắng.

Hóa ra lời đồn là thật, trông ẻo lả như đàn bà, tiếc là có giọng vịt đực.”

Khuôn mặt của Ngu Côn Sơn vốn trắng hồng, nhưng bây giờ lại trắng xanh như một trái cây chưa chín bị đóng băng.

Y nghiến răng thật mạnh, bước ra rút một lưỡi lê dài từ súng trường của vệ binh rồi đằng đằng sát khí quay lại. 

Phó quan Trần vội vàng ngăn lại: “Quân tọa, cứ để cho binh lính làm loại chuyện này, đừng làm bẩn quần áo.”

Ngu Côn Sơn thuận tay đưa lưỡi lê cho anh ta, “Anh đi!”

“Tôi?” Phó quan Trần ngay lập tức hối hận vì miệng mồm của mình.

Anh ta còn không dám cắt cổ gà chứ đừng nói đến cắt cổ người, thế là cứ chần chừ sợ hãi không chịu tiến lên.

Ngu Côn Sơn mắng: “Anh cạo sạch bộ râu xồm xoàm đó cho ta!”

Phó quan Trần chợt bừng tỉnh, lập tức lấy lại tự tin, oai phong cầm lưỡi lê bước tới, cùng với sự trợ giúp của hai tên lính, cố hết sức cạo sạch râu trên mặt trung đoàn trưởng.

Lưỡi lê leng keng rơi xuống đất, phó quan Trần lùi lại hai bước, vươn tay run rẩy chỉ vào gã, vẻ mặt kinh ngạc: “Vương … Vương Râu!”

Phó quan Lý nghe vậy giật mình vội chạy lại xem xét cẩn thận, “Này nếu không phải Vương Râu thì chắc là được đúc cùng một khuôn ra.”

Cằm của tên đoàn trưởng bị lưỡi lê chém mấy nhát, xuýt xoa chửi đổng: “Chúng mày dám cạo sạch hết râu của ông, ria mép cũng không còn!”.

Ngu Tướng quân mặt đầy băng giá đẩy hai người phó quan ra, một tay cầm chặt roi, một tay túm lấy sợi dây thừng giắt bên hông phó quan đi vào lều.

“Quân tọa– ” Phó quan Lý vừa kêu lên ngay lập tức bị quan trên trừng mắt uy hiếp.

“Không ai được phép vào nếu không có lệnh của ta, nếu không ta bắn chết!”

Mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng lính cần vụ Tiểu Tôn chẹp miệng thong dong nói: “Tư lệnh đi giải quyết chuyện riêng, mấy anh đừng xen vào.”.