Chiến Thần Phục Thù

Chương 9: 9 Tâm Phục Khẩu Phục

Lục Hải Siêu thấy vậy đã bị dọa sợ chết khiếp, ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Lăng Khôi, dập đầu: “Lục Hải Siêu cũng đáng tội chết!”

Trong lòng Lục Hải Siêu hoàn toàn mơ hồ.

Ban nãy cụ ta còn đang ở trong phòng hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến với người tình bé nhỏ, cùng tận hưởng thế giới riêng của hai người.

Kết quả Trần Lâm gọi điện đến, bảo cụ ta đưa mấy anh em đến thẳng nhà hàng Á Vận, nói là có người cần giúp đỡ, qua đó chi viện một chút.

Lúc đó Trần Lâm cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cho rằng có người xin Trần Lâm giúp đỡ.

Dù sao Trần Lâm giàu có như vậy, người muốn nhờ vả ông ta cũng rất nhiều.

Lục Hải Siêu cũng không thấy kỳ lạ.

Nhưng vừa nãy thấy Trần Lâm quỳ gối trước cậu Lăng này, Lục Hải Siêu chợt như được mở rộng tầm mắt.

Đây đâu có giống đến giúp đỡ chứ?

Khắp thành phố Trung Hải này, người có thể khiến một kẻ như Trần Lâm quỳ gối cũng không nhiều.

Mỗi một người đều là nhân vật truyền kỳ, quyền thế ngập trời.

Cậu Lăng này là thần thánh phương nào?

Lục Hải Siêu không dám nghĩ nhiều nữa.

Giờ phút này, bầu không khí dường như bị ngưng trệ.

Đầu óc của bốn phóng viên, Lý Long, Tô Ba và Lâm Vân đều đang quay cuồng.

Không phải anh ta chỉ thu mua nhà hàng Á Vận thôi sao?

Sao anh ta có thể khiến cho một tỷ phú hàng đầu của quận Ngô Giang quỳ gối trước mình, dáng vẻ hệt như một con chó thấy chủ vậy?

Thân phận của anh ta đáng sợ đến mức nào?

Tất cả mọi người đều không dám nghĩ tiếp.

Lăng Khôi chắp tay sau lưng, cũng không bảo bọn họ đứng dậy, thế là hai người cứ tiếp tục quỳ ở đó.

Một lúc sau Lăng Khôi mới lên tiếng: “Lẽ nào trong phòng này chỉ có hai người thức thời thôi sao?”

“Cậu Lăng, thật xin lỗi!”, Lý Long như vừa thoát khỏi giấc mộng, vội quỳ xuống, không ngừng dập dầu: “Lý Long có mắt không tròng, đáng tội chết, xin cậu Lăng định đoạt!”

Cho dù Lý Long thuộc dạng ngu si đần độn, lúc này cũng biết mình đắc tội với người tuyệt đối không dễ chọc vào!

Lăng Khôi giơ lên ba ngón tay: “Xem ra chỉ có ba người thức thời thôi”.

Lý Long hung hăng lườm Tô Ba: “Tô Ba, cậu muốn chết à?”

Lúc này Tô Ba mới tỉnh táo lại, quỳ xuống đất, hoảng loạn dập đầu: “Xin lỗi Lăng Khôi, trước đây tôi không biết anh là nhân vật quyền thế ngập trời như vậy, đã nói mấy lời không nên nói, anh cứ coi như là tôi nói sảng đi, bỏ qua cho tôi”.

Tô Ba ngu ngốc đến mấy cũng biết Lăng Khôi này là người nhà họ Tô không thể động vào, hắn dám chắc, Lăng Khôi hoàn toàn có khả năng khiến mình không thấy được mặt trời ngày mai!

Sản nghiệp của Trần Lâm vượt xa nhà họ Tô, kết quả Trần Lâm cung kính với Lăng Khôi như thần linh, Tô Ba sống đến từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên chịu kinh hãi như vậy.

Chỉ là hắn vẫn không hiểu nổi.

Chỉ là một kẻ vô dụng ở rể nhà họ Tô, sao có thể một bước lên mây được vậy?

Bốn phóng viên dập đầu quỳ lạy cầu xin liên hồi như gà mổ thóc.

Lăng Khôi thở dài: “Tôi từng nói rồi, vốn dĩ tôi muốn khiêm tốn một chút, nhưng anh nhất định muốn làm to chuyện.

Yên ổn ở lại nhà hàng Á Vận rửa bát không được sao?”

“Được!”, Tô Ba sắp khóc tới nơi, hắn có thể không đồng ý được sao?

Lăng Khôi nói tiếp: “Mỗi ngày sau khi tan làm thì qua đây rửa bát, không tốt hay sao?”

“Được, rất tốt ạ!”, sắc mặt Tô Ba tái xanh, dường như hắn đã thấy được cảnh mình lên tiêu đề báo chí, trở thành trò cười cho cả thành phố Trung Hải.

Sau này mình thăng chức lên tổng giám đốc còn phải mỗi ngày đến đây rửa bát, không khiến người khác cười rụng răng mới là lạ.

Nhưng câu nói tiếp theo của Lăng Khôi khiến Tô Ba hiểu ra rằng mình đã nghĩ nhiều rồi.

Lăng Khôi xoay người nhìn Trần Lâm: “Nhiệm vụ của ông là giám sát Tô Ba, mỗi ngày sau khi tan làm anh ta đều phải đến đây rửa bát, hiểu chưa?”

Trần Lâm vui mừng nói: “Hiểu rồi! Xin cậu Lăng cứ yên tâm, tôi sẽ thu xếp chuyện này ổn thỏa”.

Trần Lâm cao ngạo quen rồi, bình thường đều là ông ta ra lệnh người khác làm việc, nếu có người leo lên đầu ra lệnh với ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ thấy rất khó chịu.

Nhưng hôm nay lần đầu tiên nghe Lăng Khôi ra lệnh cho mình, ông ta không hề thấy khó chịu chút nào, ngược lại còn cảm thấy vừa mừng vừa lo.

Bởi vì người vừa nãy gọi điện cho Trần Lâm bảo ông ta đến nhà hàng Á Vận là người ông ta không thể với tới.

Lăng Khôi hài lòng gật đầu, sau đó quay qua nhìn Lý Long, mỉm cười nói: “Vừa nãy ông bảo tôi quỳ xuống xin lỗi à? Còn phải đền cho ông một chai Balance đúng không?”

Lý Long dựng tóc gáy, dập đầu van xin: “Lý Long đáng chết! Tôi bằng lòng lấy ra mười triệu làm quà tạ tội, xin cậu Lăng lượng thứ...”

“Mười triệu đã muốn tôi tha cho ông sao?”, Lăng Khôi bật cười, nói với Huyết Vũ bên cạnh: “Sự tha thứ của tôi rẻ mạt như vậy từ khi nào ấy nhỉ?”

Huyết Vũ giễu cợt: “Lúc trước có người ra giá một trăm tỷ, mong được anh Lăng tha thứ.

Kết quả anh Lăng trả lại một câu là đầu của ông đáng giá bao nhiêu tiền?”

Lý Long run lẩy bẩy, nói: “Cậu Lăng muốn bao nhiêu, cậu ra giá đi”.

Lăng Khôi chỉ vào tay phải ông ta: “Một cánh tay này của ông đáng giá bao nhiêu?”

Đầu óc Lý Long choáng váng, vội hét lên: “Tôi bằng lòng lấy ra tất cả mọi thứ tôi có để mua lại cánh tay này của tôi!”

Lăng Khôi lắc đầu: “Tiền không còn thì có thể kiếm lại, tay mà mất rồi thì không bao giờ lấy lại được.

Có một vài thứ, không đổ máu thì không biết đắc tội tôi thì phải trả giá thế nào! Tôi, chỉ cần cánh tay này!”

Anh vừa dứt lời.

Dao trong tay áo Huyết Vũ chém xuống, chỉ trong nháy mắt.

Một cánh tay rơi xuống, máu bắn tung tóe.

Tấm thảm trải sàn màu xanh nhuộm một màu đỏ tươi.

Tiếng kêu thảm thiết của Lý Long vang vọng khắp phòng.

Huyết Vũ vẫn đứng phía sau Lăng Khôi, không một ai thấy cô ta rút dao, cũng không thấy cô ta thu dao lại, càng không ai thấy được cô ta di chuyển thế nào.

Lý Long cách đó ba mét mà cánh tay đã đứt lìa thành như vậy.

Cả căn phòng im như thóc.

“Phục không?”, khóe miệng Lăng Khôi khẽ nhếch lên, nở nụ cười xán lạn.

Lý Long chịu đựng cơn đau dữ dội, run rẩy nói: “Tâm phục khẩu phục, cảm ơn cậu Lăng tha mạng”.

Bây giờ là một cánh tay, nếu ông ta còn chưa phục thì sẽ mất mạng.

Lý Long không muốn chết.

Lăng Khôi khẽ cười nói: “Cứ yên ổn mà sống chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Cớ gì còn phải bắt tôi quỳ gối xin lỗi, haizz, tôi đây là bất đắc dĩ thôi.

Dù sao tôi cũng lương thiện như thế cơ mà”.

- -----------------.