Chồng Nuôi Từ Bé Của Nhóc Câm

Chương 8

Đúng bảy rưỡi, quản gia tới gọi Lục Gia Ninh rời giường, Lục Gia Ninh mơ mơ màng màng ra hiệu mình tỉnh rồi, quản gia mới ra ngoài. Sau khi tỉnh táo lại, Lục Gia Ninh nghĩ đến chuyện tối hôm qua, bò đến chỗ Thẩm Yến Quân vừa nằm, nơi đó còn lưu lại mùi sữa tắm Thẩm Yến Quân dùng, mùi hương này giống y như chủ, có thể khiến cậu an tâm vô cùng.

Lục Gia Ninh nằm xuống. Chỗ này anh Yến Quân mới nằm, cảm giác cứ như đang được anh Yến Quân ôm vào lòng vậy. Đúng rồi! Anh Yến Quân hôm qua còn ôm cậu nữa, nghĩ tới chuyện này đủ khiến cậu ngại ngùng đỏ mặt.

Lục Gia Ninh có thói quen bám giường, quản gia không lấy làm lạ. Đợi mười phút sau lại vào gõ cửa phòng, nhắc cậu dậy chuẩn bị đi học. Lục Gia Ninh chột dạ ngồi bật dậy, ngại ngùng túm túm tóc, dùng ngôn ngữ kí hiệu chào hỏi quản gia, chỉ sợ quản gia phát hiện ra gì đó. Thực ra ông đâu có biết mấy chuyện này, chỉ nhắc nhở cậu xuống ăn sáng cùng ba mẹ kẻo muộn.

Lục Gia Ninh xấu hổ cười cười, chạy đi rửa mặt. Rửa mặt xong, cậu cầm chiếc khăn nhìn một lúc, nhớ đến tối qua anh Yến Quân lau mặt cho cậu. Nhớ lại rồi thẹn thùng muốn chết, cậu cầm khăn cẩn thận lau lại mặt, giống như lau mặt có thể lau đi suy nghĩ trong đầu, nhưng đầu óc cậu lại càng nghĩ nhiều hơn, nhớ đến cảnh anh Yến Quân ôm cậu vào ngực, đồng ý yêu đương với cậu.

Lục Gia Ninh đột nhiên nhận ra, cậu và anh Yến Quân bây giờ là người yêu rồi.

Cậu cẩn thận treo khăn mặt lên, chạy đến đầu giường, cầm điện thoại di động mở mục danh bạ, lướt đến avatar hình con thỏ nhỏ đáng yêu, đổi tên từ “Anh Yến Quân” thành “Bạn trai”. Bây giờ anh Yến Quân là bạn trai của cậu rồi đó!

Tắt điện thoại, cậu nhanh chóng xuống tầng ăn sáng rồi đi học.

Đến trường rồi cậu mới nhớ ra hôm nay anh Yến Quân có tiết buổi sáng, bình thường anh Yến Quân của cậu sẽ ở lại trường luôn, không về nhà.

Nghĩ tới đây, cậu mở điện thoại nhắn tin cho Thẩm Yến Quân.

Bảo bối: Anh Yến Quân, hôm nay anh có tiết mà, sao hôm qua anh lại về nhà?

Một lát sau có thông báo tin nhắn đến từ “Bạn trai”.

Nhìn chằm chằm hai chữ này đến khi màn hình điện thoại tối đen, cậu nằm bẹp xuống bàn. Thật là! Rõ ràng tự mình đổi, sao lại thấy ngại thế này! Phải lớn gan thêm một tí mới được!

Vì thế cậu ngồi dậy, mở tin nhắn.

Bạn trai: Bởi vì cô dâu nuôi từ bé của anh cực kì hào phóng, muốn tặng anh cho người khác, còn mình thì trốn đi chỗ khác đau lòng. Nếu anh không về sẽ có em bé nào đó khóc thút thít đó.

Lục Gia Ninh lại nhớ đến tối hôm qua, gửi một icon chu mỏ nhăn mặt, cất điện thoại trong ngăn bàn. Hôm nay cậu cực kì vui, chương trình hàm số khó hiểu thường ngày cũng đột nhiên trở nên hấp dẫn hơn hẳn.

Thẩm Yến Quân không vội, phải từ từ, cô dâu nuôi từ bé của hắn cần thời gian để lớn.

Hôm nay tâm trạng Thẩm Yến Quân cũng cực kì tốt, bạn bè hỏi hắn có chuyện vui gì, hắn cười cười đáp: “Bé thỏ nuôi lâu cuối cùng cũng lớn rồi.”

Bạn học không hiểu ý hắn, hỏi lại mấy lần mà Thẩm Yến Quân không chịu giải thích. Cuối cùng đành kệ hắn, chuyển sang bàn tán chuyện khác.