Chồng Thê Nô Cưng Sủng Vợ Tận Trời!

Chương 5: Sự Cố Nhỏ!

Sau khi xin việc xong Võ Ngọc đã lượn một vòng khu chợ để mua thêm vài bộ quần áo lịch sự cho công việc làm thư ký của Cô.

Khi trở về kí túc xá cũng đã là xế chiều rồi nên Võ Ngọc đành ghé qua tiệm ăn ven đường mua hai phần phá lấu cho Cô và Hoa Nhung để ăn mừng việc cô phỏng vấn thành công.

Khi về đến phòng đã không thấy Hoa Nhung đâu chắc lại đi bar nữa rồi, Cô đành ăn trước và để chừa một phần lại cho Hoa Nhung vậy.

Buổi sáng tại kí túc xá trường Thuận Quốc ánh sáng chiếu vào thật ấm áp.

Trong một căn phòng nhỏ đang có một cô gái chuẩn bị xuất phát đi làm...!thư ký cho tổng tài.

Võ Ngọc mặc trên người một chiếc sơ mi trắng đơn giản kết hợp với chân váy chữ A màu xanh đen dài qua gối, dưới chân là một đôi gót cao bảy phân, vừa tôn lên được thân hình đồng hồ cát của Cô còn làm nổi bật cả làn da trắng hồng nữa.

Mái tóc dài được uốn nhẹ phần đuôi càng làm vẻ đẹp của cô trở nên toả sáng hơn.

Gương mặt Võ Ngọc chỉ trang điểm một cách nhẹ nhàng bằng một tý son môi màu hồng nhạt.

Trước cổng công ty Phương Ý

Một thân ảnh kiều diễm xuất hiện thật làm cho nhiều người phải động lòng, không biết cô gái này là ai đến đây làm gì?

Võ Ngọc ngồi xe buýt từ trường đến công ty Phương Ý cũng tầm ba mươi phút rồi đây cũng là ngày đầu tiên đi làm nên Cô dậy khá sớm vì sợ trễ.

Vừa vào đến công ty cái đầu tiên Cô nhận thấy đó là vẻ đẹp lộng lẫy, to và rộng tới mức có thể chứa được chừng hai mươi chiếc xe cont chở hàng ý.

Điều thứ hai chả mấy là tốt đẹp gì cứ bị ánh mắt mọi người nhìn Cô họ dò xét từ đầu cho tới chân, nói xấu có khen Cô cũng có và ganh tị với nhan sắc của Cô cũng có.

Võ Ngọc không mấy quan tâm mà đi thẳng đến quầy lễ tân hỏi nơi làm việc của giám đốc ở đâu,

- Giám đốc ở lầu nào ạ? Em là thư ký mới của ngài ấy tên Võ Ngọc nhờ chị thông báo.

cô vui vẻ nhìn lễ tân hỏi.

Chị lễ tân chào hỏi cô sau đó dẫn Cô đến thang máy chuyên dùng cho sếp rồi rời đi.

Năm phút trước tại quầy lễ tân có một cuộc gọi ngắn từ Ngô Ninh thông báo khi nào Võ Ngọc đến thì đưa thẳng lên phòng của giám đốc không cần gọi.

Võ Ngọc bước vào vốn đây là thang máy dành riêng cho giám đốc nên chỉ có duy nhất số tầng là 52, bình thường thang máy cho nhân viên cũng chỉ dừng ở tầng 50 thôi.

ting!

một tầng một phòng duy nhất!

cốc...cốc..cốc

- Vào đi.

Đào Thuận một thân vest đen lạnh lùng, uy nghiêm trên bàn làm việc lên tiếng.

- Xin chào sếp tôi là Võ Ngọc thư ký mới nhậm chức không biết ngài có cần gì...!không...ạ! lời chưa kịp nói thì đập vào mắt Cô là một gương mặt của một nam nhân mà Cô mong sau cả đời sẽ không gặp lại.

( số định sẵn là nhìn cả đời rồi nhen chị)

- Cô..

qua đây.

Anh làm ra vẻ như chả quen với Cô lên tiếng gọi.

Võ Ngọc cũng đành phải gạt bỏ suy nghĩ mà quay lại thực tại vì hợp đồng đã kí nếu hủy Cô thật sự không có đủ khả năng để bồi thường.

- Vâng thưa sếp! Cô ngoan ngoãn tiến lại

- Pha cho tôi ly cafe không đường.

Nói rồi anh cũng vùi đầu vào máy tính mà tiếp tục công việc của mình.

Võ Ngọc cầm lấy chiếc ly vào thang máy đi thẳng xuống khu vực pha cafe,

- Cô nhìn thấy ả ta không? thật là giống hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ người khác.

nhân viên nữ một biểu cảm chán ghét nhìn Cô nói.

- Ừ, tôi cũng thấy vậy chắc Cô ta đã đi quyến rũ giám đốc của chúng ta nên mới có thể ngồi vào vị trí thư kí bên cạnh ngài ấy.

nhân viên nữ khác vẻ mặt đồng ý nói thêm vào.

- Tôi thấy chị Phượng Kim mới xứng làm thư ký cho sếp của chúng ta.

nhân viên nữ một vẻ mặt nịnh nọt nhìn Phượng Kim cười nói.

Từ nãy giờ Phượng Kim vẫn âm thầm quan sát Cô vẻ mặt vô cùng chán ghét.

- Con ranh mày dám giành vị trí của bà à! cứ chờ đó.

ả nói bằng tiếng lòng.

- Chào chị, cái máy này chị có thể chỉ em cách dùng được không ạ? Võ Ngọc nhìn thấy Phượng Kim đang đứng gần đó nên nhờ ả giúp đỡ.

Ả cười vui vẻ nhìn Cô - Để chị giúp em.

một nụ vô cùng cười giả tạo.

- Cái máy dùng như này...!thế này...!em nhìn hiểu không?

- Dạ vâng em hiểu rồi Cảm ơn chị.

Cô gật đầu như đã hiểu

- Cafe của em nè! Phượng Kim cầm lấy ly cafe còn nóng đưa cho Cô.

- Em cảm ơn chị.

Võ Ngọc vừa định quay lưng để đi lên phòng giám đốc thì Phượng Kim hỏi

- Em là Võ Ngọc thư kí của sếp à? chị là Phượng Kim trưởng phòng thiết kế Ả ra vẻ thân thiện làm quen với Cô.

- Dạ vâng đúng rồi ạ hôm nay là ngày đầu tiên em đến làm việc mong chị Phượng Kim giúp đỡ.

- Được chứ Chị rất sẵn lòng thôi em đi làm việc đi kẻo cafe nguội lại bị sếp la.

vừa nói ả vừa nhìn sang nhân viên nữ khi nãy nói xấu Cô nháy mắt ra hiệu.

keng...ầm!

tiếng rơi rớt đồ vang lên kèm theo đó là tiếng người ngã phịch xuống đất,

Võ Ngọc trố mắt nhìn cô nhân viên nữ vừa định ngán chân mình nằm xổng xoài dưới đất còn bị ly cafe khi nãy đổ vào người mà la hét thất thanh.

- Em...em xin lỗi chị không sau chứ.? Cô rối rít xin lỗi và cuối người đỡ nhân viên nữ đó lên.

- Mày...mày..

Cô ta không nói nên lời mắt liếc nhìn Phượng Kim giúp đỡ.

- Không sau đâu Võ Ngọc em đi làm việc của mình đi.

ả nhìn Cô nói

- Vâng ạ.

Cô pha lại ly cafe khác rồi cũng rời khỏi.

- Chị Phượng Kim sau lại cho Cô ta đi dễ dàng như vậy được chứ? Cô ta tức giận nói với Phượng Kim.

- Cô không thấy là người phụ nữ đó không dễ đối phó như những gì chúng ta nghĩ à.! cứ yên tâm tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu Phượng Kim liếc xoay người đi.

..