Chồng Yêu Mau Hộ Giá!

Chương 2: Chương 2

Sau khi nằm viện hai ngày, bị các bác sĩ đưa đi chụp CT và tiêm ba mũi đau thấu trời xanh, An Vy cuối cùng cũng chấp nhận sự thật là mình đã sống lại và không thể nào thoát khỏi ông chồng hờ của mình được.

Nhưng cô thật sự rất rất sợ anh, người nhà họ Lâm và cả nhà mình.

Người ta anh em một nhà hoà thuận đùm bọc lẫn nhau, hai nhà cô và anh lại đấu đá hãm hại lẫn nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Mấy người thông minh không nói làm gì nhưng người hơi ngốc nghếch như An Vy mà rời vào trường hợp này chắc sống không nổi một tập.

Bây giờ cô phải làm thế nào để sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt như phim cung đấu đây?

An Vy hết cắn móng tay lại cào đầu suy nghĩ, cuối cùng cô liếc nhìn Đình Phong đang ngồi đọc sách ở ghế sô pha bên cạnh bằng ánh mắt nham hiểm.

Theo ký ức của cô thì kiếp trước sau khi cô bỏ đi, người đàn ông này từng bước hạ gục những đối thủ quanh mình để lên nắm quyền nhà họ Lâm.

Mà việc đầu tiên sau khi anh lên làm chủ là diệt gọn hai nhà Lâm Hoàng và cho người đi lùng bắt cô về.

Nếu đã không thể thoát khỏi anh, vậy cô tội gì không lấy lòng anh, để anh che chở cho mình chứ.

Đúng vậy, chính là anh, cây đại thụ của cô.

Chốt xong, ánh mắt cô nhìn Lâm Đình Phong cũng thay đổi mang theo vẻ nham hiểm lộ liễu làm anh nổi da gà đầy tay.

Cô vợ này của anh mới bị đập đầu một cái mà giống như biến thành người khác vậy.

Lúc thì mặt mày sợ sệt, khi đăm chiêu như đang suy nghĩ chuyện hệ trọng của đời người, giờ lại nở nụ cười như sát nhân chuẩn bị ra tay với con mồi của mình.

Không lẽ cô đang ủ mưu để tiếp tục chạy trốn?

Hai vợ chồng mỗi người một suy nghĩ lại không giao tiếp với nhau nên tần số cứ lệch dần đều, càng đi càng cách xa nhau.

Đến khi tần số hai bên lệch đủ xa rồi, An Vy mới bắt đầu thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch ôm chân chồng mình.

- Anh Phong, ở trong phòng nhiều bí bách quá, tôi đi ra ngoài dạo có được không?

Mấy ngày nay anh ta toàn ở chỗ cô chắc buồn chán lắm.

Cô nên làm gì đó để giúp anh khuây khoả tinh thần mới được.

Lâm Đình Phong ngẩng đầu lên, trong lòng càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình.

Nhưng ngẫm lại cô cứ ở trong phòng ngột ngạt mãi cũng không tốt, anh đang định bảo cô muốn đi phải đưa mình đi cùng thì cô đã nói trước:

- Anh cũng đi cùng tôi đi, ở trong phòng chán lắm.

Kiếp trước sau khi bị liệt hai chân, tính cách anh trở nên hướng nội tự ti, lúc nào cũng nhốt mình trong phòng.

An Vy cảm thấy thói quen này không tốt cho lắm nên tìm cớ đẩy anh ra ngoài chơi cho đỡ buồn chán.

Cô không thể để anh cảm thấy mình đáng ghét, đã không chăm sóc được anh thì thôi mà còn để anh phải nhọc lòng vì mình được.

Lâm Đình Phong hoài nghi nhìn vợ mình, anh cảm giác cô nhóc này hoạt bát hơn rất nhiều thì phải.

Trước đây cô nói ít làm nhiều, người đơ đơ, anh bảo gì nghe nấy hoàn toàn không có chủ kiến của riêng mình.

Thấy anh không nói gì, An Vy ngầm hiểu là anh đồng ý với mình nên nhanh nhẹn xuống giường đẩy xe lăn cho anh.

Hai người ra khuôn viên bệnh viện đi dạo.

Trong khuôn viên cũng có rất nhiều người nhà và bệnh nhân đi từng đôi hoặc từng tốp tụm lại trò chuyện thành nhóm.

An Vy cũng nói chuyện, nhưng đối tượng nói chuyện của cô quá kiệm lời, lâu lâu đáp một câu với vẻ không kiên nhẫn nên cô nín thinh không dám nói thêm với anh câu nào nữa mà chuyển sang nói chuyện với các cô các dì ở xung quanh, mãi đến khi gần về cô mới hỏi anh:

- Anh có khát không?

Đình Phong định bảo không nhưng thấy môi cô khô khốc thì lại đổi ý, nói mình muốn uống nước lọc.

- Thế anh ở đây đợi tôi nha.

Chỗ bán nước có khá nhiều người, An Vy sợ anh không thoải mái nên không đưa anh vào mà để anh ngồi ở cạnh ghế đá với mấy bà cụ đang tập dưỡng sinh, trước khi đi cô còn nhờ các bà trông chừng anh hộ mình làm Đình Phong đơ người luôn.

Anh là con nít hay sao mà cần người trông chừng vậy?

Thế nhưng cô nàng kia không nhìn anh mà chạy đi luôn để lại anh vây quanh các bà cụ với vẻ mặt hiền từ.

Đình Phong: ...

Anh muốn nổi nóng nhưng cuối cùng chỉ có thể cam chịu ngồi yên để bọn họ hỏi chuyện rồi lại sờ tay vỗ vai mình.

Cũng chẳng biết An Vy làm thế nào mà mới dạo có một giờ đã thành cạ cứng của các bà các dì ở đây rồi.

Không lẽ cú ngã cầu thang kia đã làm hai dây thần kinh của cô chập vào nhau nên giờ cô mới hâm hâm dở dở như thế?

Anh còn đang mải nghĩ, bên má phải đột nhiên lành lạnh.

Hoá ra là An Vy đã mua nước về từ lúc nào mà thấy anh cứ im lặng nên đã bày trò áp chai nước lạnh vào má anh để anh giật mình, ai ngờ dây thần kinh cảm xúc của người này như bị liệt nên chẳng phản ứng gì cả, cô còn bị anh nhìn như tên thần kinh thì cười gượng thu tay lại.

- Chúng ta về phòng nhé?

- Ừ.

An Vy vui vẻ đẩy xe lăn cho anh trở về mà quên mất bệnh nhân là cô chứ không phải anh.

Lúc hai người về đến phòng bệnh, bố chồng của cô, ông Đình Văn đã ngồi ở đó, bên cạnh là mẹ chồng và vợ chồng em rể.

An Vy đối với gia đình này có bóng ma tâm lý không hề nhẹ.

Nhà này ai cũng ghê gớm cả, ghê gớm nhất chắc là chồng cô nên sau khi đẩy xe lăn cho anh vào trong, cô cũng đứng ngay bên cạnh anh luôn.

Hành động này của cô ghi điểm tuyệt đối trong mắt Đình Phong, cô nhóc này ngày trước sợ anh và luôn nghe lời ỷ lại vào chị gái mình, giờ cuối cùng cũng biết ai mới là người cô nên dựa rồi hả?

Có thể vì tâm trạng tốt nên anh không cau có như thường ngày, giọng điệu nhàn nhã thoải mái:

- Mọi người đến đây làm gì vậy?

Ông Văn định lên tiếng mà bị vợ mình, bà Minh Lan cướp lời.

- Đến xem tình hình con dâu thế nào mà để chồng nó phải ở bệnh viện túc trực mấy ngày cũng không thèm về nhà.

Tuy là nói với Đình Phong nhưng ánh mắt lại liếc nhìn An Vy với vẻ không hài lòng.

Lê Minh Lan luôn không thích An Vy một phần vì cảm thấy cô quê mùa, không khí chất bằng chị gái An Diệu của mình, cái nữa là không biết vì lý do gì mà bà ấy cũng không thích luôn cả cậu con trai cả Đình Phong.

Thành thử mỗi lần nhìn hai vợ chồng nhà cô như nhìn kẻ thù làm An Vy rất sợ bà, kiếp trước cũng từng thử lấy lòng bà mà thất bại nên giờ cũng chẳng buồn nói chuyện với bà nữa, chỉ im im một góc cho chồng mình tự xử.

- Vợ con con chăm, con có bắt mẹ chăm đâu mà mặt mày mẹ cau có thế.

Đình Phong ngày nhỏ rất ngoan và nghe lời mẹ mình, sau này bị bà đối xử tệ bạc quá thì thái độ dửng dưng hẳn, lời nói cũng không có chừng mực.

Lê Minh Lan lập tức sầm mặt xuống không nói gì nữa, An Diệu thấy thế thì lườm em mình, giọng điệu như nói với người ở:

- Vy, sao em để chồng với mẹ cãi nhau mà không ngăn thế?

- Bọn họ đang cãi nhau à chị? Em tưởng đây là cách nói chuyện độc đáo của anh Phong với mẹ chứ?

An Vy từng rất sùng bái và nghe lời chị mình, nhưng chị ta lại hại cô, hay tiêm vào đầu cô những suy nghĩ tiêu cực khiến cô sợ Đình Phong, sau này gặp chuyện mới chạy luôn mà không dám tìm anh giúp đỡ.

Càng nghĩ càng tức, càng tức lại càng muốn khịa bà ấy mấy câu cho bõ ghét..