Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 20

Tôi rất sợ nước... Hồi còn bé, tôi bị một bạn nam cùng lớp đã trêu chọc mà dìm đầu tôi xuống nước làm tôi suýt chết đuối. Từ đó tôi rất sợ nước, chú là người bế tôi xuống hồ bơi, tập cho tôi cách đối mặt với nỗi sợ hãi. Chú là người dạy tôi tập bơi...

Cơn sợ đuối nước của hồi nhỏ tràn ngập trong tâm trí tôi... Tôi không thở nổi. Nước ngấm vào mũi khiến tôi chết sặc...

Nước càng lúc càng dồn dập tuồn vào tai vào mũi... Tôi đau mũi quá... Cảm giác này đáng sợ quá...

Có ai không? Cứu tôi với... Làm ơn...

Tôi rất sợ...

Ý thức đang dần trở nên mơ hồ...

Tôi sẽ chết ở đây ư?...

Tay chân, đều không cử động được nữa...

Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân của mọi người, Tuyết Lan liền buông cánh tay ra khỏi cổ và tay tôi, tôi nghe thấy cô ta đang kêu cứu...

Cô ta đang giả vờ... Rõ ràng là cô ta biết bơi...

Nhưng muộn rồi...

Cơ thể tôi dần dần chìm xuống đáy hồ... Tôi... đang dần chìm vào một giấc mộng...

ÙM!

Mặt nước lại tiếp tục dậy sóng. Dường như có ai đó vừa nhảy xuống cứu chúng tôi...

Liệu có kịp?

Tôi cảm thấy rất mệt...

Khi mắt tôi đang từ từ nhắm lại, một gương mặt rất đỗi quen thuộc hiện lên trước mắt tôi...

Mờ mờ ảo ảo... Tôi không biết đó là ai... Nhưng rất quen...

Là... chú sao?

Có thật đây là người đàn ông tôi nhung nhớ mỗi đêm không? Hay... tôi đang ở trong một cơn ác mộng nào đó...

Đây... thực sự có phải là mơ không? Chú sẽ cứu tôi như hồi nhỏ sao?

Tôi không biết nữa... Tôi rất mệt.... Tôi buồn ngủ...

..............

.........

......

...

..

"Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi... "

"Cố lên Vy, cháu không được làm sao cả... cố lên... "

Tiếng gọi quen thuộc truyền vào tai tôi... Càng lúc càng rõ...

Tôi chưa chết sao? Hay đây chỉ là một giấc mơ... Nhưng âm thanh rất chân thực...

"Cháu nhất định sẽ ổn, không được xảy ra vấn đề gì hết... "

Tôi cố gắng mở mắt. Gương mặt của chú đang mờ mờ ảo ảo hiện ra trước mặt tôi. Môi của chú đang chạm vào môi của tôi... Rất mềm mại...

Chú ấn vào ngực tôi, tôi liền phun ra một ngụm nước. Rồi chú lại tiếp tục hôn môi tôi...

Ý thức đang dần quay về...

Gương mặt lờ mờ của chú ngày càng in đậm trước mắt tôi, ánh mắt của chú đang tràn ngập lo âu. Tôi lại phun ra một ngụm nước nữa, sau đó liên tục ho sặc sụa. Ngực tôi... đau quá...

Thấy tôi ho, chú liền đưa tay vuốt ngực tôi, vừa vuốt vừa an ủi tôi:

"Không sao đâu... không sao đâu, tất cả ổn rồi. "

Chú... Là chú... Tại sao chú lại cứu tôi...

Tôi bỗng phát hiện ra mình đang nằm trong vòng tay của chú, cảnh vật trước mắt càng lúc càng rõ ràng...

Một giọt lệ nóng ấm chảy ra từ đôi mắt cay xè của tôi... Cảm giác ấm áp bao trùm lấy tôi, tôi thổn thức gọi:"Chú... "

Nghe thấy tiếng gọi của tôi, chú liền ôm chặt lấy tôi tựa như sợ mất. Mặt tôi dựa vào hõm cổ chú, tôi có thể cảm nhận được cả cơ thể chú đang run lên...

Chú đang sợ ư? Tại sao?

Chú vuốt lại mái tóc ướt đẫm che mặt tôi, miệng không ngừng nói.

"Không sao rồi... Không sao rồi, chú ở đây rồi... "

Tim tôi như vỡ ra thành hàng vạn mảnh... Tại sao chú lại quan tâm tới tôi chứ? Tại sao?

Lần nào tôi gặp chuyện, chú cũng luôn nói: "Chú ở đây rồi... "

Nước mắt càng lúc càng tuôn rơi. Tôi bật khóc nức nở trong vòng tay của chú. Chú ôm tôi rất chặt, yết hầu của chú trượt lên trượt xuống, giống như là vừa trải qua chuyện gì đó đáng sợ vậy...

Ý thức quay lại, chuyện vừa xảy ra như một thước phim quay chậm hiện lên trong đầu tôi.

Tuyết Lan? Tuyết Lan đâu?

Sống lưng tôi chợt truyền tới một đợt lạnh lẽo. Tôi cố gắng ngóc đầu dậy, trước mặt tôi là Tuyết Lan. Cô ta được một người đàn ông khác cứu, nhưng tình trạng nhẹ hơn tôi. Tôi bỗng giật mình khi cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù tới tận xương tủy.

Thi ra... giữa tôi và cô ta, chú đã cứu tôi...

Ý thức mình đang nằm trong lòng chú nên vội vàng bật dậy.

Thấy tôi tỉnh lại, Kai liền đỡ lấy tôi, mày anh nhíu chặt lại, giọng nói tràn đầy sự lo lắng:

"Vy, em không sao chứ Vy? "

Tôi lắc đầu, xung quanh mọi người chỉ túm tụm lại để quan tâm hỏi han tôi, còn Tuyết Lan thì chỉ có vài người ở cạnh. Tôi bỗng hiểu ra lý do vì sao cô ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Tôi dựa vào người Kai đáp:

"Em... Em muốn đi về. "

Trên gương mặt Kai vẫn còn nét hoảng sợ, anh vội vàng cởi áo khoác ra khoác lên người tôi.

"Ừ, anh đưa em về. "

Kai vừa đi vừa dìu tôi. Chúng tôi vừa đi được vài bước, chú đã cất tiếng nói:

"Kai. "

Tôi và Kai đều quay đầu nhìn chú, đôi mắt của chú rất buồn...

"Nhờ cháu! "

Giá như... chú đừng cứu tôi...

Giá như... người chú cứu là Tuyết Lan...

Nếu vậy, tôi sẽ không đau đớn đến mức này...

Tại sao? Rốt cuộc trong đầu chú đang nghĩ gì?

Tôi cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, nghĩ về từng cử chỉ của chú trong quá khứ, nghĩ về từng lời nói của chú để suy luận... Nhưng rồi cuối cùng, tôi lại chẳng hiểu được điều gì về chú cả, đầu tôi như phát nổ!

Tôi lết tấm thân mệt mỏi và ướt sũng về nhà sau đó lên phòng tắm rửa kĩ càng. Ít ra trong lúc tắm, tôi cảm thấy cơ thể mình thoải mái hơn.

Tôi bước từ phòng tắm ra, ngay lập tức đập vào mắt tôi là một chiếc hộp bản lớn màu trắng nơ hồng ở trên giường.

Tôi tò mò bước tới xem, ở trên hộp còn có một chiếc thiệp mời sinh nhật. Thì ra, đây chính là bộ váy dạ hội mà chú chuẩn bị cho tôi.

Tôi ngồi thụp xuống, mở nắp hộp ra xem. Bên trong là một chiếc váy màu trắng, kiểu dáng và thiết kế cực kì đẹp mắt. Nhìn lại, chiếc đầm này kín đáo hơn rất nhiều so với chiếc váy mà tôi mặc. Bảo sao chú lại nhìn tôi với ánh mắt sửng sốt như vậy...

Tôi thở dài, cất chiếc hộp vào một góc, chiếc váy này, tôi thực sự không biết xử lý sao... Có lẽ ngày mai tôi sẽ trả lại chú.

Đặt lưng lên giường, tôi chẳng ngủ nổi, tôi cứ trằn trọc mà lăn qua lăn lại trên giường. Đôi lúc tôi tự hỏi quan hệ giữa chúng tôi rốt cuộc là gì? Tôi cứ nghĩ là chúng tôi đã chấm dứt rồi... Thế mà sự việc của ngày hôm nay lại khiến tôi thêm đau đầu...

Liệu chú có...

Thôi đi!

Tôi không muốn tiếp tục ảo tưởng hay hy vọng để làm mình đau lòng nữa. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng được kết quả gì, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay...