Chưa Kịp Nói Yêu Người

Chương 2: Chương 2

2,

Thành giường của Đinh Nguyệt Hoa có chạm trổ hoa văn và cách mặt đất chỉ có một khe nhỏ, nó chỉ đủ cho mèo chui vào còn người thì không.

Mặc cho cả đám nha hoàn có đem cá ra dụ hay thọc gậy gạt bừa, mèo đen cũng nhất quyết không chui ra.

“Xem ra phải nhấc cái giường đi.” Đinh Triệu Huệ đứng dậy, gọi mấy tôi tớ tới dời chiếc giường đi.

Quái, giường dời đi rồi, nhưng mèo đâu?

Một gã tôi tớ nằm rạp xuống đất nhìn, y bật cười ha hả: “Con mèo này thành tinh rồi! Mọi người coi nó kìa, nó bám vào gầm giường không chút nhúc nhích luôn này!”

Đinh Triệu Huệ cũng nằm áp mặt xuống nhìn, chỉ thấy bốn bộ móng vuốt của mèo đen đang bấu chặt vào ván giường, hai con mắt to trừng hắn, gào một tiếng “Ngao!” tỏ vẻ dữ tợn.

“Bỏ đi! Con mèo này tự mình học được khinh công Bích Hổ Du Tường rồi!” Đinh Triệu Huệ vừa cười vừa đứng lên. (Bích Hổ Du Tường: Thạch sùng bám tường)

Đám tôi tớ đang nâng giường cũng mệt lắm rồi, đành khiêng giường về chỗ cũ.

“Nhị ca, huynh xem huynh làm nó sợ tới mức này rồi kìa.” Đinh Nguyệt Hoa có chút không nỡ, cô cúi người xuống nhìn vào gầm giường và kêu, “Tiểu Hắc, ngươi ra đây đi.

Bọn ta không làm gì ngươi nữa đâu.”

Mèo đen vẫn không ra.

Đúng lúc ấy, Đinh lão phu nhân nghe thấy ở đây quá ồn ào nên đi qua xem thử là chuyện gì.

Sau khi bà nghe Đinh Triệu Huệ kể lại những chuyện đã xảy ra, bà nói: “Có lẽ con mèo này cũng có trí khôn, con muốn triệt đường con cái của nó, nó không vui là đúng rồi.

Để mẹ xem nào, Triệu Huệ ra ngoài đi, con mèo này sợ con rồi.”

Đinh Triệu Huệ cố nhịn cười, dẫn bọn tôi tớ rời đi.

Đinh Nguyệt Hoa ngồi xổm xuống, nhìn vào gầm giường và gọi: “Tiểu Hắc, kẻ muốn bắt ngươi đi rồi, ngươi ra đây đi.”

Vừa nghe thấy nguy hiểm đã hết, mèo đen liền chui ra khỏi gầm giường.

Đinh lão phu nhân nhìn mèo đen, tuy rằng cả người nó dính đầy bụi bặm, nhưng trông vẫn rất đẹp.

“Chao ôi, sao mà đáng thương thế này, bị Triệu Huệ dọa cho sợ rồi phải không?” Đinh lão phu nhân bước tới, bà cúi người, nhẹ nhàng phủi bụi cho mèo đen.

Triển Chiêu thông tỏ, mình lại được thêm một ô dù! Điều cấp thiết cần làm vào lúc này là gì? Ngay cả kẻ ngốc cũng biết đáp án, đương nhiên là… “Meo…” Mèo đen lanh lợi dụi dụi đầu vào tay Đinh lão phu nhân.

“Mẹ, Tiểu Hắc cũng quý mẹ nữa này ạ.” Đinh Nguyệt Hoa cười nói.

“Động vật rất thông minh, người nào đối xử tốt với nó, nó cảm nhận được hết.

Quất Nhi à, mau mang chậu nước tới đây tắm cho nó, người nó dính đầy bụi bặm thế này rồi…” Đinh lão phu nhân cười nói hiền hậu.

Cái gì?! Lại tắm nữa sao?! Bây giờ không những phải tắm ở trước mặt Nguyệt Hoa, mà còn ở trước mặt Đinh lão phu nhân!… Tuy hiện tại đang mang cơ thể của một con mèo, nhưng Triển Chiêu vẫn cứ thấy xấu hổ.

Có điều, khi nghĩ lại thì đi tắm vẫn tốt hơn là bị thiến.

Được thôi, tắm một lần là tắm, tắm hai lần cũng là tắm, kiểu gì chả là tắm? Đến đi!

Trước sự hợp tác lần này của mèo đen, mọi người trong phòng đều có hơi bất ngờ.

Một lát sau đã tắm rửa xong, nhân lúc trời còn nắng, bọn họ vội vàng bế mèo đen ra ngoài phơi nắng để lông mau khô.

Ánh nắng ấm áp dễ chịu, thoải mái làm sao.

Mèo đen nằm cạnh Đinh Nguyệt Hoa, chăm chú nhìn những đường kim mũi chỉ đang lên xuống theo bàn tay của cô.

Trong lòng Triển Chiêu không khỏi có chút tự hào: “Mình cũng có mắt nhìn lắm chứ, Nguyệt Hoa thật đẹp… Kỳ thực, làm mèo cũng rất có lợi.

Lần trước gặp nàng, mình đâu thể vô tư nhìn nàng chằm chằm như thế này được, bây giờ đã không thành vấn đề gì nữa rồi.”

Đinh Nguyệt Hoa đặt tấm vải thêu xuống, đưa tay sờ lông mèo đen.

Lông gần khô rồi.

“Nhìn gì đấy? Ngươi thích xem ta thêu hoa hả?” Cô nhoẻn miệng cười, giơ tấm vải thêu hoa lan vừa mới làm xong lên, “Đẹp không?”

“Meo!”

“Hì hì, ngươi cũng nói đẹp à? Không biết hắn có thích không?” Cô cúi đầu vuốt ve đường thêu vừa đều vừa mịn, khóe môi cong lên mang theo một nụ cười e ấp, “Hoa lan tượng trưng cho quân tử, hợp với khí chất của hắn chứ?”

Triển Chiêu rung động, hắn hiểu rõ “hắn” mà Đinh Nguyệt Hoa nói là ai.

Ánh mắt thẹn thùng chất chứa tình cảm thầm kín ấy thật khiến người ta vừa yêu lại vừa xót.

Khoảnh khắc này, hắn muốn ôm cô vào lòng biết dường nào.

Nguyệt Hoa thích mình! Như vậy, khi nàng biết mình chết, liệu nàng có đau lòng không?

Mặc dù đã chắc chắn được Nguyệt Hoa có thể khóc vì hắn, nhưng nghĩ đến việc làm cô đau lòng và buồn bã, tim Triển Chiêu lại đau nhói.

Chợt hắn đổi hướng suy nghĩ, nếu như không để Nguyệt Hoa vì hắn mà khóc, hắn sẽ không thể sống lại được nữa, trong những tháng ngày còn lại, chẳng phải Nguyệt Hoa sẽ còn đau khổ hơn hay sao? Thế là hắn hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho Nguyệt Hoa biết tin Triển Chiêu chết.

Nhưng vấn đề ở chỗ, làm thế nào để Nguyệt Hoa biết được đây? Xem ra bằng mọi giá phải nghĩ cách tới được đảo Hãm Không, tha vật tùy thân của Triển Chiêu về đây, ít ra như vậy cũng có thể khơi gợi ý nghĩ cho người nhà họ Đinh và nơi Triển Chiêu đã ngã xuống còn có hy vọng được tìm thấy!

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu bỗng phấn chấn hẳn lên, trong lòng lại manh nha niềm hy vọng! Vậy nhưng, rất nhanh sau đó tia sáng trong mắt hắn đã lịm dần đi, bởi vì hắn chợt nhớ tới thôn Mạt Hoa cách đảo Hãm Không một hồ hoa lau! Dẫu mình có là người hay mèo, mình cũng chẳng vượt qua nổi khúc hồ rộng lớn ấy nếu như không có thuyền!

Làm sao đây? Làm sao đây? Triển Chiêu thấy rất hụt hẫng.

Ngay khi hắn vừa xoay đầu qua, hắn bắt gặp một đôi mắt sáng ngời ở trong góc đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Là A Hoa! A Hoa vẫn chưa hết hy vọng, cứ ngồi ở gần đấy nhìn mình suốt.

Bây giờ cũng chỉ có những con mèo như A Hoa hiểu được mình nói.

Vả lại, A Hoa sống ở Đinh phủ lâu rồi, chắc A Hoa sẽ có cách dẫn mình tới đảo Hãm Không.

Nghĩ vậy, Triển Chiêu lại nhìn sang A Hoa.

A Hoa thấy thế, bèn thử bước tới dò hỏi: “Anh đẹp trai? Anh đang tìm tôi sao?”

“Ờ… chỗ này… nắng dễ chịu lắm, muốn phơi nắng cùng nhau không?” Triển Chiêu chẳng biết bắt chuyện với con gái như thế nào, vất vả lắm mới tìm ra một lý do ngớ ngẩn.

A Hoa nghe xong thì mừng rỡ xen lẫn lo lắng, nó vui vẻ hét một tiếng, nằm cuộn người ở bên cạnh hắn, chớp mắt kêu “Meo”: “Anh đẹp trai, quả nhiên là anh thích tôi!”

Dưới góc nhìn của Đinh Nguyệt Hoa, mối quan hệ giữa hai con mèo rất tốt, là bạn tình của nhau cũng không chừng.

Cô cũng vuốt ve A Hoa, nói: “A Hoa có mắt nhìn thật đấy.

Chung sống hòa hợp với Tiểu Hắc vào nhé, sau này sinh thêm vài bé mèo con.”

A Hoa lanh lợi dụi đầu vào tay cô.

Triển Chiêu thì lại sửng sốt: “Nguyệt Hoa, nàng có chắc mình sẽ không hối hận?”

“Này, anh đẹp trai, tới cả Tam tiểu thư cũng thấy chúng ta rất xứng đôi.

Hay là chúng mình…” A Hoa lúng liếng đôi mắt nhìn hắn.

Trong lòng Triển Chiêu khốn đốn vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn rất là bình tĩnh, hắn liếm môi, duỗi lưng, hờ hững nói: “Hơ… Đói bụng rồi…”

“Không sao, mau đi ăn cơm thôi.

Cá ở nhà toàn là cá tươi bắt ở hồ hoa lau, ngon lắm!” A Hoa hớn hở nói.

“Ờ… Hôm nay ăn thử rồi, nó chẳng ra làm sao cả.” Triển Chiêu cố tình nói.

“Anh đẹp trai, miệng của anh kén chọn thật đấy.

Lẽ nào muốn ăn cá chép vàng?” A Hoa tròn xoe hai mắt.

Cá chép vàng? Hình như nghe ở đâu rồi thì phải…

Triển Chiêu hỏi: “Cá chép vàng ăn ngon không?”

A Hoa chép miệng, nói: “Đương nhiên là ngon rồi! Bạch Ngũ gia ở đảo Hãm Không thích ăn nó nhất đấy! Nhưng mà nó khó bắt lắm.

Đợt trước ngư dân vất vả lắm mới bắt được vài con, nhà bếp làm lên được mấy món.

Tôi được ăn một phần đuôi, nó ngon ơi là ngon… chóp chép… Cơ mà lộc ăn này không phải lúc nào cũng có đâu.”

“Ta cũng muốn nếm thử, nhưng phải bắt cá chép vàng ở đâu mới được?” Triển Chiêu mặt mày hồ hởi.

A Hoa cười phá lên, nói: “Anh đi bắt? Ha ha ha, anh bơi tới đảo Hãm Không được đi rồi nói!”

“Tại sao phải đến đảo Hãm Không?”

“Thức ăn mà cá chép vàng thích sống ở phần nước phía bên kia, cho nên nó sống ở ngay đó để thuận tiện hơn.

Để giữ gìn mối quan hệ hàng xóm tốt, Lư trang chủ ở đảo Hãm Không cho nhà họ Đinh chúng ta chèo thuyền sang đảo Hãm Không bắt cá chép vàng mỗi tháng một lần.”

Triển Chiêu nghe đến đây, hai mắt sáng rỡ: “Thế mấy hôm nay bọn họ có tính đi hay không?”

“Không đi nữa, hôm qua mới đi rồi.

Muốn đi, phải đợi đến tháng sau.”

Câu trả lời của A Hoa như tạt một gáo nước lạnh vào mặt hắn.

A Hoa thì tưởng hắn không ăn được cá chép vàng nên buồn, bèn an ủi: “Đừng vội nản mà.

Hôm qua vẫn còn lại vài con, chắc cơm tối hôm nay sẽ bưng lên đấy.

Chúng mình thể nào cũng được một cái đuôi cá.

Tôi chia cho anh phần nhiều hơn.” Nói xong, A Hoa đá lông nheo với Triển Chiêu.

A Hoa nói quả không sai, bữa cơm tối thật sự có món cá chép vàng.

Đương nhiên hai con mèo cũng có phần.

Đinh Nguyệt Hoa biết Tiểu Hắc chỉ ăn đồ chín, nên đã đặc biệt hấp chín cá cho nó.

Mùi vị cá chép vàng quả thật rất ngon, vậy nhưng Triển Chiêu lại ăn không thấy ngon – hắn chỉ có bảy ngày, hiện tại đã sắp trôi qua một ngày, hơn nữa đợt thuyền tới đảo Hãm Không tiếp theo của nhà họ Đinh phải đợi thêm một tháng, hắn phải đến thành Uổng Tử báo danh là cái chắc.

Phải làm thế nào để nhà họ Đinh phá lệ đi thêm một chuyến tới đảo Hãm Không đây nhỉ? Triển Chiêu nghĩ đi nghĩ lại mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách, tuy không dám chắc cho lắm nhưng vẫn phải thử một lần.

Đinh Nguyệt Hoa phát hiện từ sau khi Tiểu Hắc bị dọa cho một trận vào lúc sáng, nó cứ dính lấy mình và cực kỳ ngoan ngoãn.

Mà nó thông minh hơn bất kỳ con mèo nào khác, khi mình đang thêu hoa, nó thậm chí còn canh đúng thời điểm mà ngậm cuộn chỉ qua, vả lại còn lấy rất đúng màu!

Ngay cả Quất Nhi cũng chỉ vào mũi mèo đen, cô nói: “Tiểu Hắc là yêu tinh chăng? Đoán ý người giỏi quá! Nếu mà là yêu tinh thật, chúng ta nuôi không nổi rồi!”

Đinh Nguyệt Hoa bế mèo đen qua, nói: “Nếu Tiểu Hắc có là yêu tinh, chắc chắn cũng là yêu tinh tốt, Tiểu Hắc nhỉ?”

“Meo…” Cặp mắt to của mèo đen cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Đêm đến, mèo đen được cho một chiếc giỏ mây để nằm ngủ.

Bên trong chiếc giỏ có lót một tấm đệm cói mềm mại, vô cùng thoải mái.

Và nó được đặt ở ngay bên cạnh giường Đinh Nguyệt Hoa.

Xung quanh dần dần yên tĩnh lại, người nằm trên giường cũng đã ngủ say giấc.

Mèo đen ở trong giỏ ngồi dậy, phóng một cái lên trên giường.

Trải qua một ngày tiếp xúc thân thiết, sự rụt rè ở trong lòng hắn đã biến mất sạch sẽ.

Lúc này đây, hắn chỉ muốn lặng lẽ nhìn Nguyệt Hoa.

Trăng đêm nay rất ráng.

Tấm màn trên giường bị mèo đen nhấc lên một góc, với ánh trăng soi, mèo đen ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp nọ đang ngủ say.

Hít vào thở ra đều rất nhẹ nhàng, mùi hương phảng phất toát ra từ cái đệm bên cạnh chiếc gối đầu khiến hắn bất giác muốn lại gần một chút, rồi lại gần một chút nữa.

“Mình chỉ nhìn thế này, không có quá phận chứ?” Hắn tự nói với chính mình, “Ừ, không quá phận đâu, mình đâu có làm gì khác.

Với cả cũng có làm được cái gì kia chứ.”

Ấy vậy, vừa hay lúc này, tận sâu trong nội tâm có một giọng nói gian ác đang kêu gọi: “Có thể hôn một cái mà! Đi đi, đồ ngốc!”

Triển Chiêu tự tát cho mình một bạt tai: “Thật không biết xấu hổ! Đây là hành vi của bọn hái hoa kia mà!”

Hắn không dám nhìn thêm nữa, nhưng lại không nỡ rời đi, cứ nằm cuộn tròn như vậy ở bên mép giường, mơ màng ngủ thiếp đi.

Lúc nửa đêm, một tiếng “Meo” thảm thiết đánh thức Đinh Nguyệt Hoa.

Cô dụi dụi mắt, ngồi dậy nhìn, chỉ thấy Tiểu Hắc nằm sõng soài ở dưới nền đất phía bên cạnh giường, rất rõ ràng là nó vừa mới bị đá xuống dưới đấy.

Đinh Nguyệt Hoa dở khóc dở cười, bế nó lên: “Sao ngươi lại nhảy lên giường của ta vậy hả? Xin lỗi Tiểu Hắc nhé, đá có đau không?”

Cô tưởng rằng con mèo sợ lạnh nên đi tìm một chỗ ấm áp để nằm.

Thế là, cô ôm luôn mèo đen lên giường, cho nó ngủ chung chăn với cô.

Thời khắc này, rốt cuộc Triển Chiêu cũng biết cái gì gọi là “mình làm mình phải chịu” rồi! Mặc dù hiện tại hắn là một con mèo, nhưng bên trong vẫn là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường.

Lúc này được vị hôn thê của mình ôm ngủ, ấy vậy mà mình chẳng làm được gì, loại tra tấn như thế… Dù sao cả đêm nay hắn cũng không ngủ được.

Sáng hôm sau, cái bộ dạng phờ phạc của mèo đen làm Đinh Nguyệt Hoa cũng phải giật mình.

Tệ hơn nữa, con mèo này bây giờ cứ ăn vào là nôn ra, ép nó ăn cả nửa ngày trời mà nó vẫn không thể cho được gì vào bụng.

“Nó bị bệnh rồi chăng? Có nên tìm đại phu khám cho nó không ạ?” Quất Nhi cù mèo đen, nói.

“Tìm đại phu ở đâu bây giờ? Khám cho người thì dễ tìm, chứ khám cho mèo… Biết là ai?” Đinh Nguyệt Hoa buồn rầu.

“Em biết! Là Ngưu Đại Lực ở thôn mình đấy ạ.

Y rất am hiểu về động vật, hễ con vật nào đã qua tay y là sẽ ngoan ngoãn, biết nghe lời hết.” Quất Nhi nói.

“Ngưu Đại Lực chuyên thiến lợn thiến gà đấy hả…” Đinh Nguyệt Hoa nói.

Triển Chiêu thiếu điều muốn đào một cái lỗ chui vào.

“Trong bếp vẫn còn một ít cá chép vàng, hay là cho nó ăn thử xem.

Lần trước A Hoa không khỏe, không thiết ăn cái gì, thế mà lại chịu ăn món này.” U Cố đề xuất ý kiến.

Triển Chiêu cảm thấy u Cố cứ như Quan Thế Âm, ý kiến này đánh trúng ý đồ rồi! Hắn cất công quằn quại cả nửa ngày, chẳng phải là vì muốn được như thế ư?

Hay rồi, cá chép vàng chỉ còn lại một ít, chúng nhanh chóng bị mèo đen chén sạch sành sanh.

Tiếp đó cho nó ăn thứ khác, nhóc con này lại nôn ra, có thế nào cũng ăn không vô.

“Ô hay, thằng nhóc này đúng là kén ăn mà.

Nhưng cá chép vàng hết rồi, không lẽ để nó chết đói?” U Cố nhíu mày nói.

Con mèo đen trông rất uể oải, nó nằm bẹp ở một chỗ, cứ như sẽ quy tiên bất cứ lúc nào.

Dù rằng Đinh thị song hiệp là anh em sinh đôi nhưng người đứng đầu thật sự là trưởng tử Đinh Triệu Lan.

Do đó, Đinh Nguyệt Hoa ôm con mèo đen rã rượi này tới xin Đại ca.

“Muội muội, cá chép vàng rất hiếm, ngay cả người của đảo Hãm Không cũng không thể muốn bắt lúc nào là bắt.

Bọn họ cho chúng ta một ngày đánh bắt nó, đấy đã là quý lắm rồi.

Muội bảo huynh đi xin bọn họ chỉ vì một con mèo thế nào được?” Đinh Triệu Lan khó xử nói.

“Nhưng mà Tiểu Hắc không thể ăn bất cứ thứ gì ngoại trừ cá chép vàng hết ạ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, nó sẽ chết mất.” Đinh Nguyệt Hoa nhìn Đại ca bằng ánh mắt đáng thương.

Ánh mắt này là thứ Đinh Triệu Lan khó lòng từ chối nhất, hắn hết mực yêu thương cô em gái này, huống hồ hắn vốn là người mềm lòng, không chịu nổi mấy lời mềm mỏng.

“Cái này… Thôi được, huynh sẽ đi.

Nhưng nếu lấy lý do vì một con mèo… Lư Đại ca thì không thành vấn đề, chỉ e sẽ bị Bạch Lão Ngũ cười vào mặt.”

Đinh Nguyệt Hoa đảo mắt một vòng, nói: “Vậy thì huynh cứ nói muội bị bệnh, khăng khăng đòi ăn cá chép vàng.”

“Được rồi được rồi, huynh đi là được chứ gì.” Đinh Triệu Lan bị em gái đánh bại hoàn toàn.

Tới chiều, Đinh Triệu Lan căn dặn người chèo thuyền rồi thay đồ đi ra ngoài.

Hắn không hề nhận ra rằng có một con mèo đen đang âm thầm theo hắn ra ngoài.

Nếu như là một người, với võ công của Đinh Triệu Lan hắn sẽ cảm nhận được có người đi theo ngay.

Nhưng còn mèo thì thác, ở thôn Mạt Hoa có biết bao con mèo đi qua đi lại, nào ai để ý làm gì.

Người trông coi thương thuyền của nhà họ Đinh nhìn thấy Đinh Triệu Lan đến, bèn giao nộp sổ sách đánh bắt cá gần đây qua cho hắn xem.

Đinh Triệu Lan thấy trời còn sớm, nghĩ bụng xem xong rồi đi cũng không muộn.

Đương lúc hắn đứng ở bên kia xem sổ sách, mèo đen ở bên đây lại gặp phải phiền toái.

Đinh Triệu Lan vẫn chưa lên thuyền, Triển Chiêu không biết hắn sẽ lên chiếc thuyền nào, bởi vì thuyền của nhà họ Đinh thật sự khá nhiều.

Vậy nên Triển Chiêu chỉ đành nấp ở một bên bờ đứng chờ.

Không lâu sau đó, hắn cảm nhận được một luồng sát khí đang bao vây ba phía từ đằng sau.

Hắn lập tức quay người lại, phát hiện ra có mấy con mèo đực đằng đằng sát khí đang trừng mắt nhìn hắn.

Đầu đàn là con mèo xám với vết sẹo trên mặt, nó nhìn hắn và quát: “Ê! Nhóc con! Mi là Tiểu Hắc sống ở nhà họ Đinh phải không?”

“Vâng, không biết mấy vị huynh đài có gì chỉ bảo?” Triển Chiêu hỏi.

“Chỉ bảo cái đách gì! Mi còn ở đấy mà văn vẻ với bọn ta à? Các anh em, đánh nó!” Mèo xám ra lệnh.

Mấy con mèo khác nghe vậy nhảy xổ vào tấn công Triển Chiêu.

Triển Chiêu thoăn thoắt né tránh mấy cái móng vuốt, vừa né vừa nói: “Tôi với các vị không thù không oán, tại sao lại đánh tôi?”

“Mi dụ dỗ mấy bé mèo cái đi hết bà nó rồi, tính bắt bọn ta cả đời cô độc sao hả!?” Con mèo xám căm phẫn nói, “Các anh em, đánh chết nó cho ta! Ở địa bàn của Mặt Sẹo ta mà dám lộng hành, nó chán sống rồi!”

Tuy Triển Chiêu nhanh nhẹn, nhạy bén, nhưng từ lúc hắn làm mèo võ công đã không còn, hiện tại chỉ dựa hết vào bản năng mà tránh né.

Lại thêm cả ngày hôm nay vì để giả bệnh nên chẳng ăn uống gì, thể lực bị hao hụt đi rất nhiều.

Thuộc hạ của Mặt Sẹo toàn là mấy con mèo hoang có sức chiến đấu cao, chúng rất hay kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, lúc bấy giờ Triển Chiêu đã bị thương, trên người bị cào mấy cái, đuôi cũng bị cắn.

“Không xong rồi, cứ cái đà này, mình còn chưa tới được đảo Hãm Không thì đã chết ở đây rồi!” Triển Chiêu thầm nghĩ.

Cách sáng suốt nhất vào lúc này chính là mau chóng tìm ra cách phá vây, tiếp đó chạy đi “ôm chân”.

Cái chân “to” nhất ở đây không ai khác ngoài Đinh Triệu Lan!

“Meo… gừ!” Tiểu Hắc gầm gừ, bộ lông dựng đứng.

Thế là đã dọa được mấy con mèo khác khựng lại một thoáng, Tiểu Hắc nhân cơ hội ấy chạy vụt về phía Đinh Triệu Lan.

Đương nhiên đám mèo hoang kia vẫn chưa chịu buông tha cho nó, chúng đuổi theo nó tới cùng.

Trông thấy sắp bị đuổi kịp, Tiểu Hắc đột ngột dừng lại.

Đám mèo ở phía sau không dừng kịp, toàn bộ nhào hết tới chỗ Đinh Triệu Lan.

Đinh Triệu Lan đang chăm chú kiểm tra sổ sách, bỗng nhiên cảm thấy ở phía sau có tiếng động lạ, chưa nghĩ tới nó là gì hắn đã vội vàng dịch chân né sang một bên.

Hắn tránh được rồi, nhưng còn mấy tên gia đinh ở phía sau thì đáng thương thay, tên nào tên nấy đều bị một hai con mèo hoang bám vào người… Trong lúc mọi người đang dở khóc dở cười thì một tiếng kêu yếu ớt của con mèo vang lên: “Meo…” Ban nãy còn là Tiểu Hắc tung tăng chạy nhảy, thế mà bây giờ lại thành bộ dạng tàn tạ thoi thóp, nó lết lại, chật vật níu lấy ống quần của Đinh Triệu Lan…

“Gì vậy?” Đinh Triệu Lan không hiểu được là chuyện gì, thấy bộ dạng đáng thương của Tiểu Hắc bèn bế nó lên xem, “Sao lại bị thương tới mức này? Khánh Hỷ, ngươi mau đi lấy ít thuốc trị thương tới đây.”

Đinh Triệu Lan vừa nhẹ nhàng bôi thuốc cho mèo đen vừa nói: “Tiểu Hắc, sao ngươi không chịu ngoan ngoãn ở nhà hả? Ngươi nóng lòng muốn ăn cá sao?”

“Meo!”

“Thế sau đó, chúng nó cướp cá của ngươi? Ăn hiếp ngươi?”

“Meo!”

Bọn gia đinh ở bên cạnh cười lén: “Đại gia của chúng ta điên mất rồi, tự dưng đi nói chuyện với con mèo, lại còn có cả một hỏi một đáp.”

Đám mèo hoang đã chuồn đi từ lâu.

Mà trước khi đi, con mèo Mặt Sẹo còn hung hăng ném cho Tiểu Hắc một cái trừng mắt, nói: “Đồ bạch diện thư sinh, à không, là hắc diện thư sinh, mi liệu hồn!”

“Được rồi, ngươi nóng lòng như vậy, thế chúng ta cùng tới đảo Hãm Không đi.” Đinh Triệu Lan bế theo mèo đen đi, “Khánh Hỷ, xuất phát!”

Đinh Triệu Lan bước lên thuyền chài, tiến thẳng tới đảo Hãm Không.

Khi chiếc thuyền chài của nhà họ Đinh gần tới đảo Hãm Không, Bạch Ngọc Đường đã nhận được tin báo.

“Sao nhà họ Đinh biết được Triển Chiêu đang ở đây? Lẽ nào bọn họ tới là muốn đòi người?” Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ, “Nhà họ Đinh tìm ta đòi người, ta không sợ.

Giết người đền mạng, chỉ là đền mạng thôi mà.

Nhưng mà, mình vẫn chưa nói chuyện này với Đại ca.

Làm ra “bãi chiến trường” lớn thế này, ngộ nhỡ phía nhà họ Đinh không chịu nghe giải thích mà làm ầm lên, thế sẽ liên lụy đến những người khác ở đảo Hãm Không mất.

Hừm, trước mắt không thể để họ biết được chuyện này!”

Lúc này, Bạch Phúc chạy tới báo: “Ngũ gia, là Đinh Đại gia đến, anh ta đang đi tới đây ạ.”

“Ta biết rồi, ngươi dẫn Đinh Đại tới sảnh Ngũ Nghĩa đi.” Bạch Ngọc Đường nói.

Lại nói đến phía Đinh Triệu Lan cập bến, con mèo đen từ trong lòng Đinh Triệu Lan nhảy xuống đất.

“Tiểu Hắc, đừng chạy lung tung!” Đinh Triệu Lan nói, “Chỗ này không phải thôn Mạt Hoa, ngươi mà đi lạc ta khó lòng tìm được ngươi đấy.”

Mèo đen ưỡn mình, nó tìm một tảng đá lớn ở bên cạnh bờ rồi nằm lên đó sưởi nắng.

“Được rồi, ngươi cứ ở đây chờ ta, đừng chạy lung tung đấy nhé.” Đinh Triệu Lan cười với nó, rồi đi theo Bạch Phúc tới sảnh Ngũ Nghĩa.

Triển Chiêu nằm dài trên tảng đá, cảm khái: “Cùng là người mà sao khác nhau như vậy nhỉ? Hai anh em sinh đôi nhưng mỗi người một tính, tính tình Đinh Đại quá là tốt, lại còn rất hiền nữa; trong khi Đinh Nhị kỳ quặc kia thì… Nếu như hôm nay gặp phải hắn, nói không chừng mình bị đưa đến chỗ Ngưu Đại Lực rồi cũng nên.” Vừa nghĩ tới sở trường của Ngưu Đại Lực, hắn rợn cả người.

Đám tùy tùng của nhà họ Đinh đứng hết ở bến thuyền để chờ, họ thấy con mèo đen này ngoan ngoãn nằm đấy phơi nắng nên cũng thấy yên tâm ngồi ăn bánh uống trà.

Triển Chiêu thừa lúc bọn họ không để ý, âm thầm lẻn đi.

Chỗ hắn muốn tới đương nhiên là hang Thông Thiên, nơi đặt thi thể Triển Chiêu.

Nhưng mà mỗi một ngóc ngách ở trên đảo đều được Bạch Ngọc Đường bài trí cẩn thận, bên trong ẩn chứa kỳ môn độn thuật, con đường dẫn tới hang Thông Thiên lại càng bí ẩn hơn, muốn tìm được đường, đúng là đã khó càng thêm khó.

Nhưng dù khó tới mức nào, Triển Chiêu vất vả lắm mới có được một lần tới đây, hắn phải tìm ra thân xác của mình cho bằng được!

Triển Chiêu làm thế nào để tìm được hang Thông Thiên? Chuyện này tạm gác sang một bên.

Bây giờ chúng ta hãy xem tình hình bên Đinh Triệu Lan trước đã.

Bạch Ngọc Đường đã chờ sẵn ở sảnh Ngũ Nghĩa.

Hai người vừa gặp nhau là Đinh Triệu Lan chắp tay nói: “Ngũ đệ, lâu ngày không gặp, hôm nay ta mạo muội tới đây đã làm phiền rồi.”

“Đinh Đại ca, chúng ta là láng giềng, nói mấy câu này khách sáo quá.

Hôm nay huynh tới không đúng lúc rồi, các ca ca không có ở trên đảo.

Nếu không mọi người đã được một buổi chè chén no say rồi, cái đó tuyệt biết mấy!” Bạch Ngọc Đường mời hắn ngồi, người hầu liền bưng trà ngon lên.

“Ngũ đệ, có đệ ở đây cũng được rồi.” Đinh Triệu Lan nói.

“Hả? Đinh Đại ca tìm ta để làm gì?”

Đinh Triệu Lan hớp một ngụm trà, mỉm cười nói: “Thật không dám giấu, lần này ta tới là vì một con mèo.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong, trong lòng có hơi bộp chộp: Quả nhiên Đinh Đại biết Triển Chiêu ở trên đảo! Được lắm, mới đó đã đi thẳng vào vấn đề tìm ta đòi người rồi sao? Ta cứ giả câm giả điếc đấy, huynh làm gì được ta nào?

Ý đã quyết, Bạch Ngọc Đường nói: “Mèo? Chẳng phải thôn Mạt Hoa có rất nhiều mèo chó đấy ư? Cớ sao phải tìm đến tận đảo Hãm Không?”

“Để Ngũ đệ chê cười rồi, con mèo này có chút đặc biệt.

Hơn nữa, tiểu muội vô cùng coi trọng nó.

Ta chẳng còn cách nào khác nên đành phải tới đây một chuyến.” Đinh Triệu Lan đặt chén trà xuống và nói.

Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm: Ồ, nhất định là đang nói tới Ngự Miêu kia! Hắn là con rể tương lai của nhà họ Đinh, Đinh Nguyệt Hoa đương nhiên coi trọng hắn rồi! Hừ! Ta vẫn cứ vờ như không biết, để ta xem huynh còn nói gì.

“Đinh Đại ca, ta càng nghe càng không hiểu.

Nếu con mèo đó đã có địa vị đặc biệt trong nhà của huynh như vậy thì nó có liên quan gì tới đảo Hãm Không chứ?” Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ vô tội.

“Biết sao được, thứ nó muốn chỉ có ở đảo Hãm Không, không thể tìm thấy ở nơi nào khác.” Đinh Triệu Lan cười khổ.

Trong lòng Bạch Ngọc Đường càng thêm chắc chắn: Còn không phải đang nói tới tam bảo mình trộm về hay sao? Xem ra Đinh Đại biết được không ít chuyện! Nếu hôm nay Đinh Đại không thể đưa Triển Chiêu đi, hắn chắc chắn sẽ vác mình đi! Thôi được, đã làm thì làm cho trót, mình sẽ giam lỏng hắn ở đảo Hãm Không.

Đợi khi nào các ca ca về, mình kể lại sự tình xong sẽ thả cho hắn về.

“He he, nếu Đinh đại ca đã mở lời, tiểu đệ để huynh tay không mà về thế nào được?” Bạch Ngọc Đường cười nói.

Đinh Triệu Lan nghĩ rằng Bạch Ngọc Đường hiểu được thứ hắn muốn là cá chép vàng, thế nên hớn hở nói: “Ngũ đệ quả là tốt bụng.

Thế việc này nhờ hết vào Ngũ đệ vậy.”

“Không dám, không dám!” Bạch Ngọc Đường đứng dậy và nói, “Bạch Phúc, ngươi dẫn Đinh Đại gia vào trong chờ, nhớ tiếp đãi cho tốt vào, ta đi một chút rồi về.” Nói xong, hắn lén nháy mắt ra hiệu với Bạch Phúc.

Bạch Phúc hiểu ý, lập tức dẫn Đinh Triệu Lan đi tới Loa Si Hiên.

Người hầu mang trà bánh lên rồi lui ra ngoài.

Đinh Triệu Lan vui mừng khôn xiết, ngồi chờ Bạch Ngọc Đường đem cá chép vàng đến.

Ai ngờ chờ mãi chờ mãi, chờ tới trời cũng tối om, nhưng vẫn không thấy Bạch Ngọc Đường tới.

Chưa hết, thậm chí ngay cả kẻ hầu người hạ ở bên ngoài cũng biến mất tăm! Đinh Triệu Lan thầm buồn bực, đi ra ngoài tìm người.

Hắn đi một hồi, đi bao nhiêu lần đều quay về chỗ cũ hết bấy nhiêu lần, cứ như bị ma đưa vậy.

Đinh Triệu Lan không khỏi tức giận: “Bạch Ngọc Đường à Bạch Ngọc Đường, ta biết cá chép vàng quý hiếm, ngươi không cho thì thôi, việc gì phải nhốt ta ở chỗ này chứ? Ngươi không tử tế như vậy, láng giềng như ta đây tiếp tục sống chung với ngươi thế nào được hả?”

(Hết chương 2).