Chúa Tể Hắc Ám

Chương 47: Anh Đây Không Xấu Như Vậy Nhỉ (2)

Phía Tây thành phố…

Thằng oắt con Giang Hà này, tự dưng lại chạy qua phía Tây thành phố?

Theo tin tức điều tra được, oắt con này săn hung thú ở phía Đông thành phố cả tuần nay, sao tự nhiên lại chạy qua phía Tây làm gì? Hay hắn biết mình sẽ đến?

Sao thế được?

Hứa Thiếu Minh lắc đầu.

Hắn không tiếp xúc quá nhiều với Giang Hà, hẳn là đối phương không cảnh giác. Nếu vậy thì chắc chỉ trùng hợp mà thôi, đã thế thì qua phía Tây thành phố giết hắn là được.

“Phí mất một ngày quý báu của ta.”

Hứa Thiếu Minh nở nụ cười khinh miệt: “Loại thấp kém như ngươi nên thấy bằng lòng.”

“Soạt.”

Hứa Thiếu Minh rời khỏi nơi này, đi về phía vùng ngoại thành phía Tây.

Giờ phút này.

Hắn tuyệt đối sẽ không để vuột mất Giang Hà nữa!

...

“Xoẹt!”

Lưỡi dao lóe lên.

Giang Hà phấn khích, 7% năng lượng tối!

Trong một tiếng rưỡi, hắn giết được tổng cộng bảy con thú Hoàng Bì, cảnh giới Trạng thái phóng xạ vốn ở 53% cũng lên đến 60%! Cùng với 20% năng lượng tối hắn dành để học Liễm Túc Thuật, hôm nay hắn đạt được 27% năng lượng tối, thật đáng sợ!

Còn có thể nhiều hơn nữa.

Giang Hà hưng phấn, mong mỏi nhìn con thú Hoàng Bì trước mặt. Mỗi con thú Hoàng Bì trong mắt hắn đều là một con số lấp lánh, từng con một đều có điểm kinh nghiệm trên đầu chúng là 1%!

“Rầm!”

Mặt đất khẽ rung.

“Đây rồi.”

Giang Hà hưng phấn, lại được 1% năng lượng tối… Đcm?

Sắc mặt Giang Hà khẽ thay đổi.

Từ phía chân trời xa bỗng xuất hiện một con thú cao lớn, lao như điên về phía này, đúng là Vua thú Hoàng Bì mà hắn vô cùng quen thuộc!

“Lại đến nữa?”

Giang Hà co giò chạy biến.

“Uỳnh!”

“Uỳnh!”

Mặt đất rung chuyển.

Vua thú Hoàng Bì thấy Giang Hà bỏ chạy thì tốc độ càng nhanh hơn, đuổi thẳng đến đây, tựa như một tia chớp màu vàng xẹt qua không gian, đây là tốc độ cực đại của Vua thú Hoàng Bì.

Không chạy nổi!

Giang Hà thầm chửi, khéo léo ném miếng thịt đi.

Thế nhưng điều khiến hắn sợ hãi là lần này căn bản Vua thú Hoàng Bì không đuổi theo miếng thịt mà kiên định một lòng đuổi theo hắn, mang vẻ thề chết không sờn.

Sao lại vậy?

Giang Hà không thể hiểu nổi.

Con Vua thú Hoàng Bì này không phải mê miếng thịt Vua chuột đen à? Sao lần này hoàn toàn không để miếng thịt vào mắt mà lại đuổi giết mình hắn? Giang Hà choáng hẳn. Ăn no rồi à? Nhưng miếng thịt kia to mà. Hay là do hôm nay hắn giết thú Hoàng Bì quá nên lại bị đại ca của chúng theo dõi?

Nhưng dù là nguyên do nào thì hắn cũng gặp rắc rối!

Kế ném thịt thất bại, chỉ còn cách duy nhất.

Vòng hắc ám!

Chỉ là Giang Hà không nắm chắc thứ này, tuy bây giờ vòng hắc ám có thể giấu ánh sáng đi, nhưng loài thú Hoàng Bì này nổi tiếng về khứu giác! Nếu một khi không có hiệu quả, không chạy được đã đành, còn lãng phí thời gian quý báu của vòng hắc ám, thà rằng như vậy…

Giang Hà nhìn về một hướng trước mặt, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định.

Mẹ nó.

Liều một lần nữa vậy.

“Ầm!”

Tốc độ Giang Hà tăng vọt, rẽ sang một hướng khác, bất ngờ lao vào trong rừng cây.

Khu rừng khổng lồ này bao trọn thành phố Tam Hà vào lòng, dường như đi về hướng nào ngoại thành cũng sẽ thấy, phạm vi rộng hơn thành phố Tam Hà rất nhiều! Huống hồ, những khu rừng này thông nhau, mức độ nguy hiểm tương đương, khi màn đêm buông xuống, nơi nơi đều là lãnh địa của đám hung thú đáng sợ.

Buổi sáng Giang Hà còn bảo có chết cũng không vào, buổi chiều đã bất đắc dĩ lao vào lần nữa.

Có điều lần này hắn khôn hơn nhiều, vừa vào rừng cây đã tìm một góc khuất để trốn, sau đó kích hoạt tuyệt chiêu Liễm Tức Thuật!

Tĩnh Khí, đang vận toàn lực!

“Kít ——”

Vua thú Hoàng Bì đột nhiên bất động.

Nó không dám cử động.

Nơi này, Giang Hà có thể vào nhưng nó không thể. Thân phận này của nó bước vào lãnh địa của loài khác, đó chính là khiêu khích, là chiến nhau giành địa bàn! Thế nên nó do dự giây lát, cứ thế từ bỏ việc đuổi giết Giang Hà, lầm lũi quay lại. Trong rừng, Giang Hà đang căng như dây đàn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng oắt con này cũng rút lui.

Giang Hà lặng lẽ quan sát.

Bây giờ là ban ngày, khu rừng tạm coi là an toàn, gặp nguy hiểm có thể chạy ra ngay, hắn muốn ngó nghiêng chút xem tên Vua thú Hoàng Bì chết tiệt này có thể đi bao xa.

Ngoài bìa rừng.

Vua thú Hoàng Bì buông tha Giang Hà, bỗng hưng phấn trở lại. Vì nó đánh hơi được mùi vị quen thuộc —— thứ đồ ăn chết tiệt, thịt Vua chuột đen. Vừa nãy nó ăn một miếng, đúng là ngon không chịu được. Về phần sinh vật chết tiệt trốn trong kia, lát nữa xử hắn sau.

Vua thú Hoàng Bì hung ác nhìn lại.

“Cái đệt!”

Giang Hà bị dọa hết hồn, mẹ nó, thằng oắt này còn biết đe dọa nữa.

“Run thật!”

Vua thú Hoàng Bì đi hẳn.

Thế nhưng Giang Hà vẫn không động đậy, ánh mắt trước khi đi của thằng oắt này, cứ như kiểu dụ dỗ ngươi đi ra đi, chỉ cần ngươi ra khỏi đó ta sẽ xử ngươi liền.

Sao hắn mắc mưu được chứ?

“Ta xem ngươi có thể đợi ta được bao lâu!”

Giang Hà thầm mắng.

Toàn thân bất động, tinh thần thì chú ý hơi thở Vua thú Hoàng Bì phía xa.

Cuộc đối đầu giữa một người, một thú, cứ vậy bắt đầu. Trong lúc đó, vùng ngoại ô phía Tây thành phố, Hứa Thiếu Minh hừng hực sát khí bước vào khu vực này!