Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 450: Gặp Chuyện Bất Bình

Gặp Chuyện Bất Bình

- ---------------------------------

Chuyện này không thể trách chính phủ bản xứ không giải quyết, căn cứ vào pháp luật nó thế nên cũng đành bó tay.

- Thế này, bác gái, tôi giúp bà về nhà được không?

Diệp Hạo lúc này nói ra.

Mà theo câu nói này của Diệp Hạo. hắn yên lặng tản đi Thần Thông che dung mạo của mình, lúc đó hành khách bốn phía đã nhìn rõ được mặt Diệp Hạo.

- Vị này không phải Diệp Thần Y sao?

- Trung Y Đại Học, Diệp Hạo kìa.

- Diệp Hạo tại sao ở chỗ này chứ.

Sắc mặt đám nhân viên công tác không khỏi biến đổi, Diệp Hạo, cái tên này quá rung động, chỉ có những người trên núi thiếu phương tiện truyền thông mới không biết thôi?

Dựa theo phát ngôn của một lão nhân thâm niên trong quân đội có thể suy đoán ra Diệp Hạo ít nhất có chức Trung Tướng.

Trước đó Diệp Hạo còn ở Hải Nam, Hải Nam đã bắt đầu chỉnh lí quy mô lớn, căn cứ tin đồn trên internet, Diệp Hạo trong bị làm thịt khi ăn hải sản ở Hải Nam, có thể nhìn ra năng lực của vị này rất mạnh.

Trên thực tế cũng như thế.

20 tuổi đã có chức vị Trung Tướng, chỉ sợ từ khi lịch sử khai sáng tới giờ chưa từng có tiền lệ.

Có thể nói, khi Diệp Hạo lớn chút nữa không chừng có thể nắm trong tay quyền lực cao nhất.

Bởi vậy bọn họ sao dám đắc tội vị này.

Bác gái được một nhân viên công tác giải thích cuối cùng cũng rõ thanh niên trước mắt là người thế nào.

- Bà ta tiến lên bắt được tay Diệp Hạo nói:

- Diệp Thần Y, ngài có thể cứu con gái của tôi không?

- Có thể.

Diệp Hạo khẳng định đáp lời.

- Mặc kệ cô ấy bỏng nghiêm trọng bao nhiêu, tôi cam đoan có thể trả lại cho bà một cô con gái vẹn toàn.

Sau đó Diệp Hạo cùng bác gái ngồi xe công tác viên chạy về hướng Lý Gia Loan.

Mà sự kiện này lấy tốc độ nhanh nhất truyền khắp toàn bộ các trang mạng.

- Diệp Hạo muốn đi Lý Gia Loan sao?

- Lý Gia Loan rất gần nhà tôi nha.

- Thật hy vọng Diệp Hạo có thể cứu cô gái đáng thương đó.

- Cơ thể tổn thương có thể chữa trị, thế nhưng tinh thần tổn thương sao có thể trị khỏi? Tôi biết ba tên hung thủ kia còn tiêu dao ngoài vòng pháp luật a.

- Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, tại sao bây giờ có dạng khuôn sáo này nữa chứ?

- Sự việc này nếu không giải quyết sớm mà nói sau này sẽ có càng nhiều việc tương tự có thể xảy ra.

- Có đôi khi thật hâm mộ pháp luật của Mỹ, tôi nhớ kĩ hai thằng nhóc đốt chết tươi con chó nhà mình, quan tòa phán xử giam giữ suốt đời, lý do đưa ra là hai thằng nhóc này có thể thiêu chết con chó ở chung với chúng 3 năm, nếu như vậy trưởng thành khẳng định sẽ nguy hại cho xã hội.

- Có thể ở 12, 13 tuổi làm ra chuyện này thì nhân tính đã sớm vặn vẹo.

- Tôi cảm thấy nên cho trẻ vị thành nên một cơ hội sửa sai.

- Nếu cậu là cô gái bị giam sau đó lại bị tẩm xăng đốt gần chết thì cậu còn nói lời này sao?

- Nếu tôi là cô gái đó, ba tên kia sẽ bị tôi chặt cho chó ăn.

Diệp Hạo đi tới Lý Gia Loan sau đó mới biết Lý Tiểu Hoa đã được chính phủ bản xứ đưa đến Huyện Y Viện (bệnh viện của huyện).

Chuyện này náo động lớn như vậy.

Nếu chính phủ bản xứ mặc kệ chắc chắn bị dư luận lên án.

Diệp Hạo nhanh chân đi tới Huyện Y Viện.

Huyện Trưởng, Viện Trưởng và thư ký Huyện Y Viện đều đang đứng ở cửa ra vào chờ.

Diệp Hạo và mấy vị này hàn huyên vài câu rồi được mấy vị này dẫn xuống phòng ICU.

Lý Tiểu Hoa bởi vì diện tích bỏng trên thân thể lớn xuất hiện cảm nhiễm, lại không được chữa trị kịp thời nên sinh mệnh đang bị đe dọa, cũng may nhờ các chuyên gia của Huyện Y Viện cứu giúp, hiện tại còn đang hôn mê.

Chuyên gia của Huyện Y Viện nói tình trạng của Lý Tiểu Hoa cho Diệp Hạo, sau đó Diệp Hạo nhìn về phía giường bệnh của Lý Tiểu Hoa.

Toàn thân cô bé vẫn thỉnh thoảng co quắp như cũ.

Diệp Hạo nhìn dung nhan đã bị hủy của cô bé, trong mắt tràn đầy thương tiếc, cô gái xinh đẹp như hoa này nên có tương lai không tệ, thế nhưng bởi vì ba tên súc sinh kia mà hủy hoại hết.

- Ba tên súc sinh kia đâu?

Diệp Hạo quay người nhìn thư ký bản xứ nói.

- Cũng đã phóng thích về nhà.

- Đưa bọn chúng đến đây.

Diệp Hạo nói lời này, hàn quang trong mắt lóe lên vô cùng dọa người.

- Nhìn xem tội nghiệt mà bọn chúng đã phạm phải.

- Đi.

Thư ký bản xứ nhìn Cục Trưởng Công An một cái.

Tiểu Uy, Tiểu Hổ, Tiểu Ngưu ba tên thiếu niên 12 ~ 13 tuổi nằm trên bãi cỏ xanh bên bờ sông.

- Thực sự nhàm chán quá đi a.

Trong miệng Tiểu Uy nhai một cây cỏ xanh nói.

- Có ai nói không đâu?

Tiểu Hổ nói đến đây đột nhiên nghĩ đến cái gì.

- Nếu không chúng ta đi bắt Tiểu Lệ đi.

- Hay là dừng đi, các cậu không biết cha tôi đánh tôi đến giờ cái mông còn đau này.

Tiểu Ngưu có chút sợ sệt nói.

Tiểu Hổ khinh bỉ nhìn Tiểu Ngưu nói.

- Cậu thật không muốn nếm thử mùi vị đó lần nữa à?

Tiểu Ngưu chần chờ một chút trong mắt lộ ra vẻ lưu luyến

- Con bà nó, dù sao chúng ta chưa đầy 14 tuổi cũng không phải chịu hình phạt.

- Đi.

Tiểu Uy phủi đất một cái đứng lên.

- Bất quá nói trước, lần này tôi phải là người đầu tiên.

Ba thiếu niên thương nghị tốt sau đó chạy dọc theo bờ sông, không bao lâu thì thấy Tiểu Lệ đang giặt quần áo gần đó.

- Đi, lên.

Tiểu Ngưu nói xong đã muốn xông lên.

- Bên đó có người, không tốt?

Tiểu Uy vội kéo Tiểu Ngưu lại.

- Các cậu chờ đó, tôi dẫn Tiểu Lệ đến.

Tiểu Lệ vừa giặt quần áo vừa hát một ca khúc yêu thích.

Tiểu Lệ cũng đã đính hôn, đối tượng là người mà nàng chơi đùa từ nhỏ đến lớn, Lý Huy.

Vừa mới nghĩ tới thời gian cưới, trong mắt Tiểu Lệ hiện lên một tia ước mơ.

Mà lúc này Tiểu Lệ nghe được một tiếng gọi.

- Tiểu Lệ tỷ, Tiểu Lệ tỷ, Tiểu Lệ tỷ.

- Tiểu Lệ thấy Tiểu Uy, trong mắt lóe lên một tia chán ghét theo bản năng, trong thôn phát sinh chuyện làm sao mà nàng không biết.

Bất quá Tiểu Lệ vẫn hỏi.

- Thế nào?

- Tiểu Lệ tỷ, dê nhà tỷ chạy, mẹ tỷ đang truy đuổi đấy.

Tiểu Uy chỉ về nơi xa trong núi nói.

Tiểu Lệ nghe xong trở nên luống cuống.

Dê trong nhà là đồ cưới của Tiểu Lệ, cái này liên hệ đến vận mệnh của nàng a.

Tiểu Lệ đặt quần áo bên bờ sông rồi chạy hướng mà Tiểu Uy chỉ.

Tiểu Uy nhìn thân ảnh Tiểu Lệ, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn cực điểm.

Tiểu Uy dọc theo đường nhỏ chạy không bao xa thì nghe âm thanh kêu cứu.

- Đắc thủ.

Tiểu Uy nghe thế, tốc độ càng nhanh hơn.

Đến nơi thì thấy Tiểu Lệ đã bị Tiểu Ngưu, Tiểu Hổ đè ngã trên đất, bất quá Tiểu Lệ dãy dụa làm Tiểu Ngưu không thể kéo quần áo nàng ra được.

- Tiểu Uy, mau lại hỗ trợ.

Hai người nhìn thấy Tiểu Uy chạy tới, vội vàng nói.

Tiểu Ngưu ngồi trên người Tiểu Lệ đè hai tay nàng xuống, Tiểu Hổ thì đè hai chân xuống, Tiểu Uy thuận lợi cởi bỏ quần Tiểu Lệ, đến lúc Tiểu Uy chuẩn bị cỡi bỏ đồ lót của Tiểu Lệ, mấy vị cảnh sát đã chạy tới.

Mấy vị cảnh sát nhìn thấy màn này, cả đám đều nổi giận.

Một người cảnh sát đi lên một cước đá Tiểu Ngưu văng xa mấy mét, tiếp đó quăng Tiểu Uy và Tiểu Hổ qua một bên.

- Đánh cho tôi.

Người cảnh sát tức giận nói.

- Đánh cho chúng chết.