Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 470: Đặc Sứ

Đặc Sứ

- ---------------------------------

Sắc mặt Diêu Vĩ Phong thay đổi.

- Cậu… cậu là Đặc Sứ à?

Người có tư cách sa thải hắn chỉ có Đặc Sự của Đông Phương Võ Giáo.

Lúc phía trên sắp đặt Đặc Sứ đến đây, bên Quân bộ đã không đồng ý, nhưng mà khi một vị lão đại của Quân Bộ gặp mặt Thủ Phụ đã nói cho bọn hắn biết phía trên người này không thể đắc tội được.

- Đặc Sứ, ngài có thể cân nhắc lại một chút được không?

Lúc này, một lão giả mặc áo nhung xuất hiện.

- Ta đã rất vui khi thấy Quân Bộ và Võ Đạo Cục cạnh tranh, bởi vì chỉ có cạnh tranh mới có thể phát triển nhanh được. Những ta không thấy những hy vọng đó qua việc làm của các người, còn có tranh đoạt quyền lợi từ hai bên nữa.

Thân ảnh này nói:

- Những việc các người làm, ta đã nhìn rõ trong mắt, lúc đầu, ta không có ý định ra mặt, nhưng các người thật sự quá mức.

- Còn có, học sinh thông qua các loại quan hệ vào được Đông Phương Võ Giáo quá nhiều.

Thân ảnh này tiếp tục nói ra:

- Ba vạn, bắt đầu từ hôm nay, Đông Phương Võ Quán sẽ đình chỉ học ba vạn học sinh, danh sách học sinh bị sa thải sẽ do Diệp Hiệu Trưởng phụ trách, những học sinh bị sa thải sẽ bị phế tu vi.

Toàn trường xôn xao.

Không ai nghĩ đến Đặc Sứ lại ác như vậy.

Ba vạn học sinh!

Không cần lý do, nói đình chỉ là đình chỉ!

Không nghi ngờ gì nữa, chuyện này sẽ nhấc lên một đợt sóng lớn trong trường học.

- Hiện tại, ai có ý kiến gì cứ đến bẩm báo với Diệp Phó Hiệu Trưởng, trong lúc thực hiện không cần phải lo lắng những vấn đề khác vì thần niệm của tôi sẽ bao phủ toàn bộ trường học.

Giọng nói của thân ảnh này vang dội toàn bộ trường học.

Người này vừa nói xong, từng học sinh kích động hô:

- Vạn tuế!

- Vạn tuế!

- Vạn tuế!

Ba tháng qua, những học sinh này bị đối xử bất công, cho dù quyền quý cao tầng hay Võ Đạo Thế Gia, đệ tử Võ Đạo Tông Môn, khi phát sinh tranh chấp thì họ đều phải lựa chọn nhượng bộ.

- Hai người các cậu có bản lĩnh đến đây đánh nhau với lão tử một cái a.

Trong một phòng ngủ, một thanh niên chất phát chỉ hai thanh niên đang có chút bất an nói.

- Có chuyện gì từ từ nói.

- Chúng tôi sai rồi.

Hai quyền quý này bị dọa sợ.

Lần này, Đặc Sứ làm thật a.

Đến lúc đó, bản thân có trở về đại học lúc trước được nữa không cũng là một vấn đề a.

- Ba tháng? Hai người lấy lão tử làm bao cát để đánh ba tháng, nói hai câu nhẹ nhàng muốn đã muốn bỏ qua hay sao?

Thanh niên này vừa nói xong, lấy điện thoại ra định nói ra chuyện bản thân bị ức hiếp.

Hai thanh niên thấy vậy chạy nhanh về hướng thanh niên chất phát kia.

Nhưng mới chạy được nửa đường đã bị một đạo thần niệm đánh trọng thương.

- Nói cặn kẽ chuyện của ngươi nói cho Diệp Phó Hiệu Trưởng, đợi lát nữa sẽ có giáo viên phụ trách đến mang hai học sinh này đi.

Một giọng nói chơt vang lên.

Thanh niên chất phát kia vội vàng nói:

- Cảm ơn Đặc Sứ đại nhân.

- Cố gắng tu luyện cho tốt.

Giọng nói này vang lên lần nữa rồi biến mất.

Toàn bộ giáo viên ở Đông Phương Võ Giáo đều hành động.

Nhiệm vụ của họ lần này là truy tìm những học sinh vi kỷ, nhưng lại có hơn một trăm giáo viên mật báo, những người này đều bị thần niệm của Diệp Hạo biết được.

Chỉ sau một ngày, đã có hơn một vạn học sinh và mấy trăm giáo viên bị nhốt.

Tội ác của những người này đều không thể tha thứ được.

Lúc này, thầy trò toàn trường mới ý thức được Đông Phương Võ Giáo mới thành lập được ba tháng mà đã có nhiều chuyện xấu như vậy.

- Quá phận a!

- Những học sinh như vậy giết một trăm lần cũng không hết tôi.

- Đệ tử của Võ Đạo Tông Môn xem Đông Phương Võ Giáo là nơi để thị uy, phách lối a.

- Không ngờ còn có một chút giáo viên giúp chúng làm ác a.

- Nên giết.

Những chuyện này đã làm kinh động đến cấp trên.

Cấp trên đã dự liệu được chuyện này nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.

- Tôi đề nghị phải xử lý thật nặng.

- Nếu xử phạt nặng quá thì chúng ta sẽ đắc tôi Võ Đạo Thế Gia cùng với Võ Đạo Tông Môn.

- Chuyện này phải cân nhắc cẩn thận.

- Pháp không trách chúng.

- Xử lý một vài trường hợp làm gương được rồi, không nhất thiết phải làm gắt gao quá.

- Chuyện này đã làm lớn như vậy, nếu xử lý nhẹ quá chỉ sợ không thể phục chúng.

- Toàn bộ Đông Phương Võ Giáo sẽ làm gì đây?

Trong một phòng họp to lớn, những người cầm quyền cao nhất ở Trung Quốc đang tập trung phát biểu ý kiến của bản thân.

Thủ Phụ chỉ im lặng nhìn bọn họ tranh luận mà không nói gì.

- Thầy hiệu trưởng, người thấy thế nào?

Đợi mọi người dần dần yên tĩnh lại, Thủ Phủ mới hỏi.

Thiều Hoa chính là Hiệu trưởng của Đông Phương Võ Giáo, nên cô cũng có tư cách thanh gia ở đây.

- Lao đã phóng rồi, cho dù thế nào cũng phải theo lao a.

Thiều Hoa trầm ngâm nói.

- Nói tiếp đi.

- Chuyện này nhất định phải cho Võ Đạo Thế Gia và Võ Đạo Tông Môn một lời cảnh báo, vì vậy, tôi đề nghị nên xử phạt một Võ Đạo Thế Gia và một Võ Đạo Tông Môn.

Thiều Hoa nhìn Thủ Phủ nói.

Đề nghị của Thiều Hoa được nhiều đại lão đồng ý.

Nhưng Thủ Phụ lại không có tùy tiện đưa ra kết luận.

- Chuyện này nếu như Đặc Sứ đã nhúng tay, như vậy thì Đặc Sứ sẽ lập thành điều lệ a.

Thủ Phụ nhìn toàn trường nói.

Cái gì?

Không ai ngờ Thủ Phụ sẽ nói như vậy?

Nếu nói vậy thì tranh luận nãy giờ không có ý nghĩa gì sao?

- Thủ Phụ, chẳng lẽ quyền lợi của Đặc Sử còn cao hơn chúng ta à?

Một đại lão của Bộ Giáo Dục hỏi.

- Không sai.

Thủ Phụ gật đầu nói:

- Đắc Sứ có tư cách quyết định bất cứ chuyện gì ở Đông Phương Võ Giáo.

- Đặc Sứ này rốt cuộc là ai?

Đại lão này ngưng giọng hỏi:

- Cho dù tu sĩ thì cũng không thể toàn quyền như vậy được?

Đối với đám người có địa vị cực cao này thì tu sĩ không có gì bí ẩn nữa.

- Nếu tôi nói cho ông biết người này làm cường giả Địa Tiên như Long Đằng cũng phải nhượng bộ thì sao?

- Nếu tôi nói cho ông biết người này chỉ bằng một người đã chế trụ toàn bộ Tu Đạo Giới thì sao?

- Nếu tôi nói cho ông biết người này dễ dàng buộc Côn Lôn Yêu Vực phải nhượng bộ thì sao?

- Nếu tôi nói cho ông biết người này chỉ tu đạo chưa đến ba năm thì sao?

Thủ Phủ nói ra làm cho những đãi lão này biến sắc.

- Cái này… cái này không phải thật chứ?

Một vị đại lão Quân bộ kinh hãi hỏi.

- Toàn bộ Tu Đạo Giới, nói ra tên hắn không ai không sợ, càng quan trọng hơn tu vi của người này còn chưa lên cao lắm.

Thủ Phụ nhìn vị đại lão này nói:

- Vì vậy, chỉ cần hắn nói thì Đông Phương Võ Giáo phải toàn lực chấp hành.

- Toàn bộ ba mươi vạn thầy trò của Đông Phương Võ Giáo cũng không quan trọng bằng một phần vạn người này a.

- Trung Quốc chúng ta có thể vượt qua kiếp nạn này hay không còn phải xem hắn có đồng ý ra tay hay không.

Thủ Phụ ngưng trọng nói:

- Nói cho người của Quân Bộ không được gây chuyện với Đặc Sứ đại nhân, đồng thời phải phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của ngài, nếu ai chọc giận Đặc Sứ thì đừng trách ta không khách khí.