Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 517: Mua Mạng Ngươi

Mua Mạng Ngươi

- ---------------------

Toàn trường xôn xao.

Dù văn minh tu hành Chú Kiếm đại lục gấp 10 lần địa cầu nhưng không phải ai cũng có tư cách nắm giữ một kiện thượng phẩm Linh bảo.

Bởi vậy lúc Diệp Hạo lấy ra một chuôi thượng phẩm Linh Kiếm, ánh mắt thực khác bốn phía nhìn Phương Minh đều tràn đầy lửa nóng.

- Ngươi… ngươi có biết ta là ai không?

Mặt Phương Minh đỏ lên nói.

- Ta không cần biết ngươi là ai, chỉ giống như ngươi vừa nói, bất luận cái gì cũng có thể dùng tiền để đổi cả.

Diệp Hạo nói đến đây trong tay thanh quang lóe lên, một bộ chiến giáp thanh sắc xuất hiện trên mặt bàn, ánh mắt thực khách bốn phía càng thêm nóng bỏng.

Bởi vì chiến giáp cũng là một kiện thượng phẩm Linh bảo.

Có thể nói Linh bảo loại phòng thủ giá trị cao hơn nhiều so với Linh bảo loại tấn công.

- Nếu ai có thể gỡ đầu hắn xuống, hai kiện linh bảo đều đưa cho người đó.

Toàn trường trì trệ.

Chợt một thanh âm trầm thấp từ trong đại sảnh mơ hồ chưa chắc vang lên.

- Các hạ thật sự nói nghiêm túc?

- Thiên chân vạn xác.

Diệp Hạo bình tĩnh nói ra.

Theo lấy âm thanh Diệp Hạo vừa rơi xuống Phương Minh đã chú ý tới mấy đạo sát ý ẩn tàng rất sâu.

- Các ngươi biết ta là ai không?

Phương Minh biến sắc quát lớn.

- Ta là người của Phương gia Đông Vực.

- Một trong tám đại gia tộc Đông Vực, Phương gia.

- Có chút khó giải quyết a!

Thực khách bốn phía tức khắc ý thức được vị này trước mắt không phải người dễ dàng động vào.

Nam Vực có năm đại Kiếm tông xưng hùng, Đông vực thì tám đại gia tộc vi tôn.

Bởi vậy có thể thấy được thực lực của Phương gia.

Dù chủ lực Phương gia không ở Nam Vực, nhưng muốn giết người cũng không có vấn đề.

- Ta không tin Phương gia Đông vực ngươi không ai động vào được.

Diệp Hạo nói đến đây trong tay xuất hiện một cái hộp gấm, tiếp lấy dưới ánh mắt hiếu kì của thực khác xung quanh mà mở ra, ngay lập tức đã thấy một khỏa trái cây như hài nhi.

- Nguyên Anh quả.

- Không ngờ trên đời này thực sự có loại trái này.

- Nghe đồn nếu phục dụng Nguyên Anh quả có thể tăng lên một giai.

Diệp Hạo nhìn thấy bộ dáng rục rịch của tu sĩ bốn phía mỉm cười lần nữa lấy ra một bình ngọc, mà trở trong bình ngọc chứa 5 loại Linh lực đan xen lẫn nhau không phân biệt được.

- Đây là một đạo ngũ hành Linh lực cực kì tinh thuần, cho dù Trọng Kiếp cao giai cũng có thể tăng lên một tầng, nếu Trọng Kiếp cấp thấp tăng lên hai ba tầng cũng không vấn đề gì.

Diệp Hạo đón nhận ánh mắt đầy lửa nóng bốn phí giới thiệu nói.

Âm thanh Diệp Hạo vừa rơi xuống hô hấp tu sĩ bốn phía tức khắc trở nên dồn dập lên.

- Nếu ta lấy đầu tiểu tử này, những đồ vật trên bàn có phải sẽ đều là của ta hết đúng không?

Lúc này một lão giả lưng hổ vượn eo đứng lên trầm giọng nói.

- Không sai.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu nói.

Lão giả không chần chờ nữa đã tiến lên đi tới chỗ Phương Minh.

Sắc mặt Phương Minh hoàn toàn thay đổi.

Phương Minh cùng lắm mới chỉ có tu vi Kim Đan lục chuyển, làm sao có thể là đối thủ của vị lão giả trước mắt được?

Phương Phỉ tiến lên một bước cản lão giả trước mắt nói.

- Ta khuyên các hạ vẫn nên cân nhắc rõ ràng, có một vài thứ không nên động vào thì hơn.

- Cút.

Trong mắt lão giả chỉ có những đồ vật Diệp Hạo treo thưởng, lúc này người nào ngăn cản chỉ có thể chết.

Nhưng lão giả này lại không hề mất lý trí.

Hắn xuất thủ cố ý khống chế phạm vi công kích, nếu không toàn bộ tửu lâu đều sẽ bị chấn thành mảnh vỡ.

Chỉ sau một khắc lão giả biến sắc, khi nắm đấm hắn chuẩn bị đánh tới bỗng thân hình Phương Phỉ nháy mắt lóe lên một cái, tiếp lấy ba cái sươn sườn của hắn dâng lên từng đợt đau đớn, nắm đấm dừng lại giữa không trung vô luận thế nào cũng không thể đánh xuống.

Bất quá điều này không làm lão giả mất lý trí.

- Vừa nãy ta đã nói cho ngươi rồi, có một vài thứ vẫn không nên động vào thì hơn.

Thanh âm Phương Phỉ vừa rơi xuống bàn tay ngọc ngà đập vào bả vai lão, mà ngay lúc đập xuống hai con mắt hắn lập tức co rụt lại, tiềm thức hắn cảm giác được một kích này của Phương Phỉ sợ rằng sẽ giết chết hắn.

Nhưng bây giờ toàn thân hắn đều bị khống chế.

Không thể động đậy.

Ngay lúc bàn tay Phương Phỉ chạm vào, thân thể lão giả dưới sự kinh ngạc của mọi người mà từ từ đứt gãy, cuối cùng biến thành tro tàn.

- Hỏa Diễm Chưởng.

- Hỏa Diễm Chưởng của nữ tử này chỉ sợ đã đạt trình độ điêu luyện.

- Nữ tử này không phải thiếu chủ Phương gia, Phương Phỉ chứ?

- Thật sự có khả năng này sao?

- Ngoại trừ thiếu chủ ngươi cảm thấy còn có ai ở tuổi tác này lại có tu vi như vậy?

Phương Phỉ đánh chết lão giả xong mắt phượng hàm sát nhìn Diệp Hạo nói.

- Đạo huynh, lần này đã hài lòng chưa?

Diệp Hạo bình tĩnh như thường nói.

- Ta không hài lòng.

- Ngươi.

- Chuyện lần này ta chỉ muốn nói cho lệnh đệ cô biết, không phải thứ gì cũng có thể lấy kim tiền để trao đổi.

Diệp Hạo lạnh lùng nói ra.

- Ngươi cảm thấy bằng những đồ vât ngươi mang ra đã có thể động thủ với ta sao?

Phương Minh nhìn thấy chị mình trấn trụ toàn trường, lá gan không khỏi lớn lên nói.

- Vậy cái này thì sao?

Tiếp theo Diệp Hạo thả một chuôi kiếm lên mặt bàn, ngay lập tức tu sĩ toàn trường hít vào một ngụm khí lạnh.

Bởi vì chuôi kiếm Diệp Hạo mang ra kinh khủng khí cơ tràn ngập bốn phía, bậc khí cơ này khiến tu sĩ toàn trường ngay cả Trọng Kiếp cảnh tâm thần cũng nhảy dựng một cái.

Tiên Kiếm!

Chỉ có Tiên Kiếm mới có thể tản mát ra uy thế đáng sợ này.

- Ngươi cảm thấy ta lấy chuôi Tiên Kiếm này có thể mua đầu ngươi không, người ở Húc Nhật Thành có dám nhận không?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Phương Minh giống như con vịt bị bóp chặt yết hầu quả thực một chữ cũng không thể nói được.

Phương Phỉ cũng đồng dạng mở to mắt.

Tiên Kiếm không phải ai cũng có tư cách mang theo.

Trừ phi thiếu chủ của các đại thế lực mới có thể mang theo, nói cách khác Diệp Hạo cùng cấp bậc với Phương Phỉ.

- Ngươi cam lòng…?

Phương Minh vừa mới nói câu này đã bị Phương Phỉ trừng mắt một cái, lúc này đi kích thích Diệp Hạo chính là hành vi tự đi tìm đường chết a.

Tiêm Kiếm.

Bậc này Tiên Bảo thế nhưng là bảo bối trấn tông của các đại tông môn a.

- Đạo huynh.

Phương Phỉ có chút cầu khẩn nhìn Diệp Hạo nói.

Lấy địa vị của Phương Phỉ cũng không cần sợ Diệp Hạo.

Nhưng nàng không muốn hai thế lực kết đại thù.

Diệp Hạo hơi trầm ngâm rồi vung tay cất đi những bảo vật trên bàn, tiếp lấy phất tay về phía Phương Phỉ nói.

- Hãy mang đệ đệ yêu quý của cô ra khỏi ánh mắt tôi đi.

Phương Phỉ lộ vẻ cảm kích, lôi kéo Phương Minh rời khỏi Húc Nhật tửu lâu.

Lúc này toàn trường nhìn về phía Diệp Hạo thần sắc biến đổi.

- Ai biết hắn có lai lịch gì không?

- Thân phận người này khẳng định không kém hơn Phương Phỉ đâu, nếu không Phương Phỉ làm sao phải nhượng bộ đây?

- Không sai, dù sao không phải ai cũng có thể nắm giữ Tiên Kiếm.

Một trận phong ba đã kết thúc như vậy.

Chỉ đáng tiếc cho lão giả kia.

Đáng tiếc sao?

Không đáng tiếc.

Giống như Phương Phỉ đã nói có một số thứ vẫn nên không đụng vào thì hơn.

- Công tử.

Tiệp Nhi nhìn Diệp Hạo một cái nói.

- Trong lòng người, hai chúng tôi trọng yếu như vậy sao?

Tiệp Nhi cảm động rưng rưng nước mắt hỏi.

- Tôi chỉ cảm thấy hai người hầu hạ tôi cũng không dễ dàng gì.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu đáp.

- Tóm lại hai người các cô đi theo tôi một ngày, tôi sẽ không để ai khi dễ các cô, dù hai người vẫn lén truyền tin tức về cho Tông môn đi chăng nữa cũng thế.