Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!

Chương 8: 8 Giả Làm Bạn Gái Của Anh 2

Hai tay chống lên ngực anh cố tạo khoảng cách giữa hai người thì anh càng ghì ôm cô chặt hơn, Tổng giám đốc thật quá đáng, tại sao đi xem mắt không ưng người ta thì lại lôi cô vào.

Mạc Phi Nhi ấm ức.

Anh bất ngờ xuất hiện, cư nhiên biến cô thành người của anh, cư nhiên ôm cô vào lòng, cư nhiên làm lòng cô xao động.

Tiếng tát lạnh lùng vang lên bên tai, Mạc Phi Nhi cố nhổm đầu dậy lại càng bị anh giữ chặt.

Chờ đến khi tiếng giày cao gót nện từng bước lạnh lùng trên nền gỗ, anh mới buông cô ra.

Ánh mắt bối rối dần chuyển sang xót xa, tay cô bất giác đưa lên sờ vào má anh đang sưng đỏ, anh quay mặt.

Mạc Phi Nhi lặng lẽ rút tay về, cúi xuống không muốn để anh nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt mình, nhỏ giọng nói: “ Hàn tổng, anh không sao chứ? Mặt anh đang sưng lên kìa, tốt nhất nên chườm đá sớm không để đến mai trông sẽ rất khó coi đấy.”

“Tôi không sao.

Cảm ơn cô về chuyện khi nãy.” Nói rồi Hàn Tuấn Thiên trầm mặc đứng lên rồi quay đầu bước đi.

Không đành lòng, Mạc Phi Nhi chạy vào nhà bếp xin ít đá, gói lại trong chiếc khăn mùi soa rồi vội vàng đuổi theo anh.

ngôn tình hoàn

Thật may anh vẫn chưa đi xa, cô cố sải bước thật nhanh, đưa tay cầm gói đá chườm lên mặt anh.

Cái tát rất mạnh, khuôn mặt anh cũng đỏ lên, may nhờ cái lạnh bên ngoài cũng đỡ rát đi phần nào.

Bỗng một cảm giác mát lạnh ập đến, cực kì dễ chịu, Hàn Tuấn Thiên quay sang nhìn người con gái đang kiễng chân bên cạnh, chăm chú lăn khăn bọc đá trên má anh, cử chỉ hết sức ân cần.

Thoáng chốc không biết phải làm sao, khuôn mặt cô thật gần, hai má ửng hồng, dường như rất lo lắng cho anh.

Bị nhìn chăm chú khiến Mạc Phi Nhi đâm ra luống cuống, cô vội đưa bọc đá cho anh, ngại ngùng nói: “Anh mau chườm đi không mai sẽ sưng hơn đấy.

Tôi về trước đây, tạm biệt.”.

Nhìn cô đi xa, anh khẽ nhướng mày, cảm giác vừa rồi thật ấm áp.

Chiếc khăn mùi soa lại tiếp tục chườm lên má anh, khuôn mặt anh nhờ thế mà cũng dãn ra.

Đá mát lạnh xoa tan đi cảm giác đau rát bên ngoài nhưng anh đâu biết trái tim bên trong cũng đang được sưởi ấm…

Ba năm ở bên cô, anh quên đi cái lạnh nơi đất khách quê người.

Anh bắt đầu nghiện ăn bánh tiramisu cũng như nghiện hơi ấm của cô để rồi khi cô đột ngột biến mất, anh lại thấy mùa đông nước Mỹ thật lạnh và thật dài.

Cô biến mất, anh tìm cô đến phát điên, chạy theo một cô gái phương Đông trên phố, đi lại mọi nơi hai ngươi từng đi qua, ăn những món hai người từng cùng ăn.

Sau hai năm, anh đã buộc lòng phải dừng lại thì cô lại đột ngột xuất hiện, một lần nữa xen vào cuộc đời anh.

Dù Mạc Phi Nhi hôm nay ăn bận đơn giản nhưng đủ để Vũ Mặc Luân nhận ra cô giữa dòng người.

Cũng giống như trước đây chỉ cần nhìn cô anh cũng cảm thấy ấm áp.

Mùa đông ở Trung Quốc năm nay dường như ấm hơn, có lẽ cũng vì có cô.

Bó hồng nhung đỏ thẫm đưa ra trước mặt, Mạc Phi Nhi vội dừng bước,

Đưa mắt nhìn lên người đàn ông còn đang nấp dưới bó hoa.

“Tặng cậu, coi như quà xin lỗi hôm trước.” Vũ Mặc Luân ló mặt ra, âu yếm nhìn cô nói.

“Sao lại tặng hoa, thật lãng phí quá.” Thanh Tâm không giấu nổi ngượng ngịu nhận lấy bó hoa

Chuẩn bị tốt ví tiền đi, hôm nay tớ sẽ thay cậu đốt tiền.

Bị lời nói đùa của cô làm cho bật cười, Vũ Mặc Luân nhẹ nhàng xoa đầu cô, ân cần: “ Đơi đến khi cậu lấy mình rồi thì cậu muốn lấy gì mình cũng cho tất.”.

“Cậu chỉ được cái nói linh tinh, ai thèm lấy cậu chứ”cô bĩu môi lườm anh.

Hai người vui vẻ cười nói, khoác tay nhau đi về phía xe.

Từ đằng sau, Hàn Tuấn Thiên khẽ nhíu mày, không khỏi khó chị nhìn hai người trước mắt.

Xe dừng ở một quán ăn ven đường, Mạc Phi Nhi chu mỏ thầm nghĩ cái tên tiểu tử thối thế mà bảo đưa đi đốt tiền à.

Nhìn điệu bộ đáng yêu của cô, anh mỉm cười, nhẹ véo má: “Trông thế thôi chứ ở đây bán mì vằn thắn ngon nhất thành phố đấy.

Thái độ của cậu thế này chắc là chưa ăn bao giờ chứ gì, coi như mình giúp cậu khai sáng vậy….

còn ngồi gì nữa mau xuống xe”

Quả thật mì ở đây ăn rất ngon, bánh bao xá xíu cũng rất được, Mạc Phi Nhi vừa ăn vừa tấm tắc khen.

Phải công nhận, đã từ lâu cô luôn coi Vũ Mặc Luân như một tri kỉ của mình, giữa họ không phải là thứ tình cảm nam nữ bình thường mà đã ở mức độ cao hơn, nó như tình cảm ruột thịt.

Anh rất đẹp trai.

Đôi mắt nâu nhạt lúc nào cũng nhìn cô thật ân cần, đôi môi luôn thường trực nụ cười.

Dù cho anh hơn cô ba tuổi nhưng cô vẫn thích xưng cậu- tớ hơn, đôi lúc muốn gọi anh - em nhưng lại cảm thấy hơi ngại, không phù hợp với quan hệ hai người.

Không thể phủ nhận ở bên anh cô luôn có cảm giác an toàn và ấm áp, mọi lo lắng buồn phiền đều qua đi.

Nếu có thể cô ước như người mình yêu là anh, nếu thế thì anh sẽ luôn dành ánh mắt ấm nóng cho cô, luôn trò chuyện với cô mà không biết chán, nếu có thể quay lại cô muốn thử một lần tìm anh để cho thời gian không kéo họ xa nhau, để cho cô yêu anh và rồi mọi chuyện lại tốt đẹp.

Cô lại nhớ anh rồi…

Mạc Phi Nhi dùng thức ăn trước mặt để lấp đầy suy nghĩ về người đàn ông trong lòng.

Ăn quá nhiều khiến dạ dạy cô bắt đầu cảm thấy khó chịu..