Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp

Chương 3: Bạn Cùng Bàn Là Muộn Du Bình

(*) Muộn Du Bình hiểu ngắn gọn là thằng con ghẻ một tiếng cũng không nói (ai đọc nguyên tác hẳn sẽ biết, Muộn Du Bình là biệt danh mà Ngô Tà thầm gọi Trương Khởi Linh, vì thế nên tôi quyết định viết hoa cụm từ này)

Ngô Tà trở lại phòng học, bạn học mới vẫn nằm úp sấp trên bàn ngủ, cậu nhìn thoáng qua Trương Khởi Linh rồi cầm lấy cái ly đi rót nước.

"Ngô Tà! Ngô Tà! Cậu làm xong bài tập cho tớ chưa?! Ngô Tà! Mới sáng sớm mà sao lại nằm ngủ trên bàn thế kia! Bài tập của tớ đâu! Ngô Tà! Cậu hết thương tôi rồi! Muốn chia tay phải không? Ngô Tà! Tôi....!Á mẹ ôiiiiii!"

Ngô Tà hóa đá nhìn Giải Vũ Thần chạy vào lớp bọn họ, sau đó tiến thẳng tới chỗ Trương Khởi Linh đang ngủ.

Giải Vũ Thần muốn bắt lấy bả vai Trương Khởi Linh thì hắn đột nhiên giật người dậy, cầm lấy cổ tay Giải Vũ Thần, nhẹ nhàng ném Giải Vũ Thần ra ngoài.

May thay, Giải Vũ Thần một cước đạp lên vách tường xoay người lại mới không té lăn trên đất, nhưng vì dùng sức quá mạnh, cánh tay y quẹt vào tường nên đỏ hồng một mảnh.

Giải Vũ Thần học hát hí khúc, thân thủ coi như không tệ, nếu không đã úp mặt xuống sàn.

Lúc này Ngô Tà mới sực tỉnh, cậu vứt cái ly nước vào thùng rồi chạy đến chỗ Giải Vũ Thần, cậu thấy cánh tay của Giải Vũ Thần đã sưng tấy lên.

"Tiểu Hoa! Tiểu Hoa! Cậu không sao chứ!"

Ngô Tà cầm lấy cánh tay y kiểm tra, bây giờ Giải Vũ Thần mới nhận ra nằm ở đó không phải là Ngô Tà, y chỉ Trương Khởi Linh rồi lại chỉ Ngô Tà, có chút mơ hồ không rõ.

Ngô Tà gạt tay y xuống rồi mới hạ giọng giải thích:

"Đó là bạn học mới chuyển đến, bây giờ hắn ngồi cùng bàn với tớ.

Cậu không sao chứ?"

"Cậu nhìn thế này mà bảo là không sao à?! Sưng cả lên rồi! Hừ! Nè cái tên mới tới kia! Ý ngươi là sao!"

"Tiểu Hoa, bình tĩnh, người ta cũng không cố ý mà.

Cậu là người lạ, lại tự nhiên đi chụp lấy bả vai người ta như thế, người ta cũng chỉ là phản xạ có điều kiện thôi! Đi thôi, tớ đưa cậu đến phòng y tế!"

Nói xong, Ngô Tà liền cố kéo Giải Vũ Thần đang chuẩn bị xông về phía Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh đã đứng hẳn dậy, hắn khẽ nhíu mày nhìn Ngô Tà lôi kéo một nữ sinh xa lạ đang tức giận, Ngô Tà có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Trương Khởi Linh, sau đó kéo Giải Vũ Thần ra khỏi phòng học.

"Học sinh mới thì ngon lắm hả! Một tiếng xin lỗi còn chả thèm nói! Cậu buông ra! Hừ, tên ma mới kia, nhìn gì mà nhìn! Ngươi không định nói à! Một lời xin lỗi cũng không muốn nói à!"

"Đi thôi!"

Ngô Tà dùng sức ôm lấy thắt lưng của Giải Vũ Thần tha ra ngoài.

Trong lớp học lại bắt đầu ồn ào.

Trương Khởi Linh lúc nãy nhìn như tùy ý vung tay đã có thể suýt chút nữa làm Giải Vũ Thần té trên đất.

Trước kia Giải Vũ Thần từng biểu diễn ở tiệc mừng học sinh mới vào trường, lúc đó y diễn "Mục Quế Anh nắm giữ ấn soái", thân thủ của Giải Vũ Thần đã làm toàn trường chấn động, hơn nữa y cũng không diễn qua loa, sau khi diễn xong, có một học sinh thuộc câu lạc bộ Taekwondo tò mò muốn cùng y tỉ thí một trận, kết quả là mấy nam sinh của câu lạc bộ đều bị Giải Vũ Thần đánh bại dễ dàng.

Chỉ là bây giờ Trương Khởi Linh lại nhẹ nhàng vung tay một cái là ném Giải Vũ Thần ra ngoài, giống như không dùng chút lực nào, mọi người bắt đầu cảm thấy học sinh mới chuyển đến này thật thú vị.

Trong phòng y tế, nhân viên y tế giúp Giải Vũ Thần xoa bóp cho tiêu độc rồi bảo bọn họ có thể về lớp, Giải Vũ Thần buồn bực trừng mắt với Ngô Tà.

"Sao cậu lại cản tớ! Tớ còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã ra tay! Học sinh chuyển trường ha! Không biết đại ca trường này là ai à mà dám chuyển đến!"

"Cậu đừng lộn xộn! Cha tớ vừa mới dọa nếu hai tụi mình không ngoan sẽ bị tống đi nước ngoài! Đúng rồi, cậu có biết chúng ta bắt đầu phải trọ ở trường không?"

"Vớ vẩn! Tớ đương nhiên là biết, tớ còn biết tớ và Bàn Tử cùng phòng nữa!"

"Sao cậu biết được? Danh sách sắp xếp còn chưa có mà!"

"Hai đứa tớ chủ động đi tìm giáo viên để được xếp cùng phòng.

So với việc phải ở chung với một người không quen biết, thà ở chung với người quen biết trước rồi vẫn tốt hơn chứ."

"Chết rồi! Vậy tớ phải làm sao đây! Nhờ ơn cậu, bây giờ trong lớp tớ không thân với ai cả! Tớ cũng không muốn ở chung với người không quen biết!"

Giải Vũ Thần ghét bỏ đẩy Ngô Tà ra.

"Thôi đi, tớ giúp cậu chắn nữ sinh chứ không phải nam sinh! Không quen biết ai là do cậu không muốn kết bạn! Cùng lắm thì mỗi lần về phòng là leo lên giường ngủ luôn, không nói chuyện với người ta là được.

Dù sao chỉ ở một năm thôi mà.

Bỏ ra! Tớ về phòng học đây!"

Bất tri bất giác bọn họ đã đi tới lớp của Giải Vũ Thần, Giải Vũ Thần bỏ Ngô Tà đi vào lớp.

Ngô Tà tức đến mức không thốt nên lời, trừng mắt nhìn Giải Vũ Thần ngồi vào chỗ rồi mới quay về lớp.

Tiết này là tiết ngữ văn, Ngô Tà vừa ngồi xuống thì giáo viên đã bước vào.

Thầy giáo nghiêm khắc yêu cầu học sinh lấy sách ra chuẩn bị học.

Ngô Tà đặt quyển sách trước mặt, sau đó bắt đầu nhìn giáo viên trên bục giảng như đi vào cõi thần tiên.

Thả hồn được một lúc, Ngô Tà đột nhiên phát hiện Trương Khởi Linh bên cạnh đang ôm cặp sách ngẩn người.

Ngô Tà nhìn Trương Khởi Linh, hắn lại nhíu mày buông cặp sách xuống.

Hình như hắn không mang sách.

Ngô Tà lặng lẽ nghiêng đầu nhìn cặp sách trống rỗng của Trương Khởi Linh, lúc này giáo viên đột nhiên từ trên bục giảng đi xuống, hơn nữa lại còn đi đến hướng của Ngô Tà.

Ngô Tà lại liếc nhìn Trương Khởi Linh đang ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng đẩy quyển sách của mình tới trước mặt hắn.

Trương Khởi Linh quay đầu nhìn Ngô Tà, cậu khẽ cười nói:

"Giáo viên ngữ văn kỳ quặc lắm, ông ta ghét nhất ai đi học mà không đem sách giáo khoa để ghi chép."

Trương Khởi Linh không nói, tay cầm lấy sách, sau đó liền nhìn lên bảng.

Ngô Tà ngạc nhiên phát hiện ra ngón trỏ và ngón giữa tay phải của Trương Khởi Linh thon dài hơn người thường rất nhiều, cậu tò mò nhìn ngắm ngón tay hắn.

Giáo viên ngữ văn đã đi tới trước mặt Ngô Tà, ông nhíu mày nhìn bàn học trống không của cậu.

"Bạn học Ngô Tà, sách giáo khoa của em đâu?"

"Cha em cầm, ông ấy muốn kiểm tra ghi chép của em."

"......."

Thầy giáo tức giận nhìn Ngô Tà một cái rồi quay lại bục giảng, Ngô Tà tò mò quay qua nhìn ngón tay Trương Khởi Linh tiếp, nhưng hắn vẫn chỉ ngẩn người nhìn bảng đen.

Ngô Tà cũng nhìn lên bảng, giáo viên mới chỉ viết mấy chữ, có gì đẹp mà nhìn? Ngô Tà lại tiếp tục nghiên cứu ngón tay của bạn bên cạnh, sau đó lại nhìn đôi môi quyến rũ của Trương Khởi Linh.

Đôi môi xinh đẹp của Tiểu Hoa hình như còn không thể đọ lại được đôi môi như cánh anh đào của Trương Khởi Linh.

Ngô Tà đột nhiên cảm thấy Trương Khởi Linh thật là một chàng trai thú vị, Tiểu Hoa tuy nhìn ẻo lả nhưng y có học võ, y nói là vì muốn phòng thân, nhưng từ khi bắt đầu học hí kịch, y càng giống con gái hơn, công phu cũng lợi hại hơn, thậm chí người dạy cũng đã đổi nhiều lần, dù sao bây giờ không phải ai cũng là đối thủ của y.

Nhưng Trương Khởi Linh chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái là suýt chút nữa Tiểu Hoa đã ngã nhào trên đất, động tác ấy, nếu không phải không có bản lĩnh thâm hậu thì rất khó làm được.

Chuông tan học đột nhiên vang lên, Ngô Tà giật mình, sao lại tan học rồi? Không phải vừa mới vào tiết sao? Đợi cho các học sinh lần lượt đứng lên, người đi vệ sinh, người uống nước, người nói chuyện, Ngô Tà mới nhận ra cậu đã nhìn Trương Khởi Linh nguyên một tiết học! Má nó! Ngô Tà sợ tới mức đụng phải cái bàn, ai ngờ dùng sức hơi quá, cái ghế đang ngồi bật ngửa ra sau, cậu nằm thẳng cẳng trên mặt đất, cột sống của Ngô Tà đập vào lưng ghế làm cậu đau đến mặt trắng bệch.

Cậu nằm cả nửa ngày cũng chưa dám động đậy.

Đúng lúc đó, một bàn tay trắng nõn thon dài đưa tới trước mặt Ngô Tà, cậu nén đau cầm lấy bàn tay kia, sau đó cảm nhận được một lực nhẹ kéo cậu đứng lên.

Sau khi đứng dậy, Ngô Tà mới biết hóa ra là Trương Khởi Linh kéo cậu dậy, xoa xoa cái lưng đã đau muốn chết lặng, Ngô Tà cười nói cảm ơn với Trương Khởi linh, hắn chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua Ngô Tà rồi nằm trên bàn ngủ tiếp.

Ngô Tà nhíu mày nhìn Trương Khởi Linh, khẽ thì thầm một câu "Đúng là đồ Muộn Du Bình", sau đó cầm lấy vở bài tập đi tìm Giải Vũ Thần..