Chúng Ta Đã Từng Yêu Nhau Như Thế

Chương 6: Khăn và nhẫn, chia ly và trọn đời.

Đuổi theo hay không đuổi theo?

Tôi nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, lặng lẽ hỏi lòng mình.

Anh rất cao, bước chân dài, tôi đuổi không kịp, cả đời cũng đuổi không kịp. Chỉ có thể chầm chậm bước sau lưng anh, chờ một ngày anh sẽ quay đầu lại nhìn thấy tôi, thấy người con gái không tiếc những năm tháng đẹp nhất cuộc đời chờ anh, một người vì anh mà thi Đại học Luật, một người lúc nào cũng đứng phía xa dõi theo từng bước chân anh tiến về phía trước...

Cô ấy mệt lắm, mệt đến nghẹn lại, khi người khác nắm bàn tay bạn trai đi dạo khắp sân trường thì cô ấy đứng trong một góc, nhìn người mình thích đang được các bạn nữ vây quanh; khi mà họ trao nhau nụ hôn đầu đời dưới tán cây phượng trong sân trường thì cô ấy lại ngồi trên một chuyến xe xa lạ, đi đến thành phố khác tìm người mà cô ấy thầm thương; khi mà... cô ấy đứng ở cánh cổng Đại học, chờ một người từ lúc bình minh đến hoàng hôn, từ mong chờ thành tuyệt vọng, từng chuyện, thì ra lại nhiều đến thế...

Rất nhiều lần tôi cũng tự hỏi mình mệt thế sao không bỏ quách đi, giữ chặt không phải khiến bản thân càng đau sao, thế nhưng tôi vẫn chẳng cách nào bỏ được, sự cố chấp của một con bọ cạp buộc tôi không ngừng cố gắng, giá mà tôi vẫn là tôi của hai năm trước, chỉ nhìn anh từ xa đã thấy vui lắm rồi.

Nhưng tôi của bây giờ có thể cùng anh nói chuyện, có thể cùng anh lang thang khắp phố phường Hà Nội, có thể chạm vào anh, được anh cõng trên lưng... Tất cả khiến tôi dần tham lam hơn, một chút lại một chút muốn gần anh hơn nữa, muốn nhiều hơn nữa, nó giống như một cái hố, từ từ hút vào trong hố sâu tham vọng.

Anh không thương tôi cũng được, bởi tôi thương anh là đủ rồi, Nguyễn Ngọc Lam yêu Hoàng Thiên, vậy đủ rồi, không cần nói thêm, cũng chẳng cần giải thích. Hoàng Thiên, anh không lạnh lùng, anh chỉ vô tâm, vô tâm đến đáng sợ, chính cái vô tâm của anh khiến bao người căm ghét, bao người tổn thương nhưng lại khiến tôi chìm đắm.

Kỳ thật, tôi vẫn còn có đường lùi, đó là làm bạn. Nên nhớ, trên đời này, giữa nam và nữ thật sự không có tình bạn trong sáng, chỉ là họ dùng tình bạn để giữ chặt mối quan hệ mà họ trân trọng: "Tình bạn, tiến một bước là tình yêu nhưng tình yêu khi lùi một bước sẽ chẳng còn là tình bạn...."

Vậy nếu tôi dùng danh nghĩa bạn bè để ở bên người tôi yêu thì sao? Tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, có con chim già vỗ cánh bay qua, hình như nó đi tránh rét muộn, từng tiếng kêu như tiếng lòng rối loạn của cô lúc này.

- Này, nghĩ gì mà chuyên tâm thế?

Bên cạnh có người vỗ vai tôi, tôi nghiêng người, thì ra là lớp trưởng. Cậu ấy ôm một cái túi, ngồi ngay xuống cạnh tôi.

Tôi bị cái túi của cậu ấy hấp dẫn, cúi đầu hỏi:

- Gì thế?

Cậu ấy cười, đáp khẽ:

- Quà... - rồi đưa chiếc túi cho tôi.

Tôi mở ra, bên trong là một cuộn len màu xanh lam, bên cạnh có đôi que đan. Cảm giác mềm mềm, ấm ấm từ cuộn len khiến tôi vô thức nở nụ cười.

- Cảm ơn nhé!

Từ nhỏ tôi đã có sở thích đặc biệt với len nhưng vì càng lớn việc học càng tốn nhiều thời gian nên sở thích này đã bị tôi cất đi từ lâu, hôm nay nhìn lại thật giống ở nơi xa gặp lại bạn cũ, yêu thích đến không nỡ buông tay. Duy nhìn tôi, lắc đầu bất lực, bỗng cậu ấy lại nói:

- Vừa nãy đi vào đây gặp thằng Thiên đang đứng bên ngoài, nó chỉ tao vào đây, sao chúng mày lại mỗi đứa một nơi thế?

Tôi nhìn ra ngoài cửa, ôm cái túi đứng dậy, trong lòng thầm đưa ra một quyết định, quyết định mà khiến nhiều năm sau nhớ lại tôi vẫn muốn cười, cười trong ánh lệ.

Sân trường có rất ít người, anh đứng dưới một gốc cây bàng, cả cái cây xơ xác, sức sống dường như bị mùa đông hút sạch sẽ, anh đứng đó, chẳng biết nghĩ gì mà đầu cúi xuống, tay không ngừng mân mê cái gì đó.

Tôi bước tới bên cạnh anh, thật chậm, thật nhẹ, có cơn gió thổi qua, mái tóc ngắn đã được buộc chặt lại tung ra, bay bay trong gió.

Anh quay đầu, hai người chúng tôi lặng lẽ đối mặt nhau, có bạn lỡ chân đá quả bóng sang bên này, vội chạy tới nhặt, cúi đầu rối rít xin lỗi.

- Đỗ Duy Bình vừa tìm em, nói là có quà...

- Em nhận được rồi!

Tôi cười, chìa cái túi trong lòng ra, kéo tay anh đến chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống, dựa vào vai anh rồi rút len và que ra bắt đầu đan. Anh hơi đẩy vai tôi, nói nhỏ:

- Không sợ mọi người hiểu lầm à?

Tôi lắc đầu, hihi hỏi lại:

- Chúng ta trong sáng thuần khiết thế này ai dám hiểu lầm chứ?

Anh không nói nữa, chỉ chăm chú nhìn ngón tay thon dài của tôi đang thoan thoắt lên xuống, chẳng bao lâu sau chiếc khăn của tôi đã đan ra hình dạng, dài khoảng 5cm, là kiểu mũi tên phổ biến. Anh nhìn một lát, như sực nhớ ra điều gì, nói:

- Nhà anh có một đôi khăn rất đẹp, em...

- Em không lấy khăn của anh đâu - nhìn ánh mắt khó hiểu của anh, tôi thở dài nói tiếp - khăn là món quà của sự chia ly, rất xui xẻo, nhưng nếu anh tặng em nhẫn kim cương thì có thể xem lại, đây là biểu tượng cho tình yêu trọn đời...

***

11h44'' Điện Biên, 3 tháng 12 năm 2017