Chuyện Giới Giải Trí

Chương 82

"Em họ, nhớ chị không nào?" Kim Duyệt hí hửng đứng phía sau Khoai Sọ.

Hóa ra Khoai Sọ dắt theo người này, xem ra quan hệ giữa họ thực sự phát triển.

Trong lúc ăn lẩu, Khoai Sọ rạng rỡ nói: "Thật không ngờ có ngày cậu vì tôi xuống bếp."

"Khoai Sọ thối, làm như tôi chỉ biết hết ăn lại nằm thôi vậy." Tôi không phục lấy khuỷu tay huých cô.

Kim Duyệt dịu dàng nói với Khoai Sọ: "Ồ, ra là em được hưởng ké hào quang của chị!"

Trong lúc trò chuyện nhắc đến việc tiếp đón ban sáng, trên mặt Khoai Sọ có ý không vui, "Sau này tôi sẽ không để bọn họ ra đón nữa, suýt nữa đã làm cậu bị thương."

"Hả? Ai làm em họ bị thương?" Dáng vẻ Kim Duyệt tựa như bênh vực kẻ yếu, "Em họ, ai dám khi dễ cậu, tôi báo thù cho."

Tôi và Khoai Sọ thấy Kim Duyệt không hiểu gì mà nói chen vào không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể lắc đầu.

"Này, từ lúc nào cậu ấy trở thành em họ em vậy?" đột nhiên Khoai Sọ chuyển sang hỏi Kim Duyệt.

Kim Duyệt cười hì hì hỏi ngược lại: "Chẳng phải em họ chị cũng là em họ em sao?"

"Lượn sang chỗ khác đi ~" Khoai Sọ trừng mắt nhìn Khoai Sọ.

Nhìn hai người này khiến tôi nhớ đến mình và Văn Tử, hiếm khi Khoai Sọ tìm được bạn tốt, tôi cũng vui thay cô.

"Tiểu Duyệt Duyệt à, cậu nhỏ hơn mà đòi làm chị tôi, chẳng phải quá lời cho cậu sao?" Tôi thấy Kim Duyệt cũng là một người thú vị nên bắt đầu trêu chọc cô ta.

Rõ ràng chúng tôi không uống rượu nhưng Kim Duyệt thoạt nhìn có vẻ như say, cô di chuyển ra phía sau rồi đột nhiên nằm đè lên người tôi, bá cổ tôi nói: "Ha ha, tôi muốn ăn lời thế đấy. Lại đây, để chị hôn cưng một cái."

Tôi chuẩn bị đưa tay ra nhéo cô một phát, Khoai Sọ bên cạnh đã đứng lên, kéo Kim Duyệt ra khỏi người tôi, tức giận chỉ ra cửa quát: "Quậy nữa thì cút ra ngoài cho tôi!"

Tôi và Kim Duyệt nhìn nhau, không rõ vì sao đột nhiên Khoai Sọ tức giận như thế. Tôi nhanh chóng giảng hòa, kéo cô ngồi xuống, trấn an: "Được rồi được rồi, không đùa nữa."

Nhân lúc Kim Duyệt đi vệ sinh, tôi nhỏ giọng nói cho Khoai Sọ thái độ của công ty đã chuyển biến. Khoai Sọ có vẻ chẳng đoái hoài, tâm trạng không hề thay đổi. Tôi thật sự càng lúc càng không hiểu cô.

Gần chín giờ, nhớ đến người kia ở nhà, tôi chuẩn bị ra về. Dù sao thì lát nữa Kiều Mục sẽ đến đón cả hai về khách sạn, tôi không cần quan tâm làm gì!

Ra đến thang máy chợt nhớ Văn Tử thích Kim Duyệt, tôi quyết định quay lại xin chữ ký. Ai ngờ vừa đến trước cửa nghe được âm thanh ầm ĩ bên trong, không phải chứ, hai cô nàng này đang cãi vã gì đây.

"Vì sao em không thể gọi, em muốn gọi đấy." Kim Duyệt lớn tiếng, "Khoai Sọ, Khoai Sọ, Khoai Sọ, em muốn gọi chị là Khoai Sọ."

Giọng Khoai Sọ cũng rất kích động, "Tôi nói lần cuối cho em biết, tên này chỉ mình em họ được gọi, nếu em gọi nữa chúng ta sẽ không bạn bè gì hết."

Ơ, hai người vì thế cũng có thể cãi nhau, thật giống hai đứa trẻ. Nhưng nhìn họ nổi nóng thế kia, chuyện kí tên đành để sau vậy.

Tôi xoay người, lần nữa trở lại trước thang máy.

Về đến nhà cũng gần mười giờ, An Tâm đang ngồi trên trường kỷ xem TV.

"Cơm tối ăn gì vậy?" Sau khi cởi mũ, khăn quàng, áo khoác, tôi ngồi xuống cạnh chị, "Đừng nói là mì gói nhé!"

Chị không đáp, chợt nghiêng người hôn tôi.

Ơ? Gì thế này?

"Chị không muốn ngủ hay sao mà uống nhiều cà phê như vậy." Bị chị hôn đến người như nhũn ra nhưng vẫn không quên được mùi vị cà phê rất đắng nồng nàn trên môi chị.

Nhìn chị thế này thật giống người vợ một mình trông phòng để chồng ra ngoài làm ăn, vẻ mặt tủi thân nhìn tôi, "Chị nghĩ đêm nay em sẽ qua đêm bên ngoài!" nói chưa dứt lời đã ôm chầm tôi, "Không có gấu bông này chắc chắn tối chị không ngủ được, vì vậy uống chút cà phê để tinh thần tỉnh táo đọc kịch bản."

"Trên người gấu bông có điện thoại di động, chị chỉ cần gọi một tiếng chắc chắn nó sẽ quay về." Lòng tôi trở nên dịu dàng.

"Có người hiếm khi được dịp đi chơi với bạn bè, sao chị gọi được." Chị lườm tôi, "Hơn nữa, nếu gọi thật, chắc chắn có người sẽ oán giận sau lưng, nói chị thích kiểm soát người khác."

Ha ha, cái chữ "thích" này kéo dài nghe thật có ý sâu xa! Tôi không nhịn được trêu chọc: "Nếu có người thích bị chị kiểm soát thì sao nào?"

Nghe vậy, ánh mắt chị sáng ngời, nhưng không lập tức đáp lời, vài giây sau ngồi thẳng lưng, sờ sờ đầu tôi: "Hôm nay rất ngoan, không uống rượu, muốn được chị đây thưởng cái gì?"

Ôi chao, hóa ra nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi là để kiểm tra xem tôi có uống rượu hay không. Người này còn xấu xa hơn tôi!

"Người ta muốn chị..." Tôi cố ý đến gần chị, đến khi mặt chị đều đỏ, tôi bắt đầu nghiêm túc bấm đầu ngón tay mình: "...mua áo, quần, giầy,...tóm lại là mua hết những thứ mặc trên người."

Chị biết vừa bị tôi chơi xỏ, hơi bực bội, định nổi giận, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, vẻ mặt thản nhiên, đáp: "Không thành vấn đề...Có cần chị mua quần lót cho luôn không?"

Lúc này đến lượt tôi đỏ mặt, nhớ đến lần bị chị nhìn thấy quần lót vô cùng xấu hổ kia.

"Ha ha..." Chị nhìn tôi cười khoái trá, tay nhéo mũi tôi: "Bạn nhỏ à, muốn đùa giỡn với chị à, cưng còn non lắm."

Ôi, cái giọng điệu này...Nữ vương, ngự tỷ gì gì đó đều không đủ để hình dung, loli như tôi chỉ có thể bái phục.

"Lão phật gia bớt giận." Tôi cố sức mở to hai mắt ra vẻ vô tội, kéo tay áo chị, nhỏ giọng nói: "Nô tài không dám nữa..."

Chị buông mũi tôi ra, sau đó đỡ gáy tôi, khẽ thở dài: "Nhóc con đúng là vừa đáng yêu vừa ngon miệng." Nói xong, hôn thêm lần nữa.

---

"Hữu Hữu, nhìn cô cả ngày như mộc xuân phong (ngồi trong gió xuân), hoa đào nở rồi sao!" Ra quầy tiếp tân nhận thư chuyển phát nhanh, Tiếu Tiếu chăm chú quan sát tôi, "Chia chút hoa đào cho tôi đi, tôi cô đơn lâu lắm rồi."

"Nói nhảm gì đó!" Tôi hất tay Tiếu Tiếu đang nhéo mặt tôi, thầm nói trong lòng: Nghĩ sao vậy, nghĩ sao vậy, đại minh tinh nhà tôi chỉ là của tôi thôi.

Nói đến việc vì sao tôi vui vẻ thế này, bởi vì tôi phát hiện, số lần đại minh tinh nhà tôi chủ động hôn tôi càng lúc càng nhiều. Đây chẳng phải là một tín hiệu tốt sao? Ha ha!

Phương Di cũng nhận ra tôi thay đổi, trước đây tôi luôn giữ khoảng cách với cô, thế nhưng từ khi biết được quan hệ giữa cô và Mạch Kỳ, mỗi lần gặp mặt tôi sẽ tươi cười đến bắt chuyện. Việc này khiến cô không hiểu được, bây giờ, mỗi lần thấy tôi thì cô tự động chau mày, ắt hẳn là nghĩ tôi đang định dùng tâm kế gì đó chơi cô. Thật là.

Suýt chút đã quên, có lần Mạch Kỳ đến công ty, tôi chủ động tìm cô nói hết mọi chuyện để không còn khúc mắt. Mạch Kỳ cũng rất kinh ngạc, tôi từ tốn giải thích: cô xem tôi và Khiết Nhi trước giằng co thế kia cũng có thể biến chiến tranh thành tơ lụa (giảng hòa), quan hệ hai chúng ta về cơ bản là tốt, hà tất vì một chuyện nhỏ nhặt mà trở nên như vậy. Mạch Kỳ nghe thế mừng rỡ, còn hứa với tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa.

Tôi ngồi sau bàn làm việc len lén nhìn sang, Mạch Kỳ và Phương Di không biết đang nói gì đó, Mạch Kỳ nhéo mũi Phương Di. À há, bắt được JQ (gian tình), thật thỏa mãn!

"Yên tâm, đã chuyển tiền cho công ty." Tổ quản lý trên Thiên Độ nhắn với tôi qua Q.

Đợt sáu chọn năm lần này, tổ quản lý dùng năm vạn tôi đưa chuyển cho một công ty SMS đáng tin cậy, nếu số phiếu trong ngày thi đấu có gì bất ổn thì lập tức dùng số phiếu dự phòng này. Tổ quản lý đã ký hợp đồng với công ty, càng lúc tôi càng yên tâm khả năng làm việc của họ. Nếu không có họ, chỉ dựa vào một mình tôi sao có thể xử lý được việc lớn thế này. Để cảm tạ, đến sinh nhật mỗi người tôi sẽ nói Khoai Sọ tự tay vẽ thiệp chúc mừng gửi tặng.

Văn San từ lúc vào top 10 độ nổi tiếng đã giảm, gần đây bắt đầu lội ngược dòng. Thậm chí trong ngày thi vừa rồi, xếp hạng lượt bình chọn của cô đứng nhất, Khoai Sọ thứ hai, Kim Duyệt thứ ba. Có tin tay trong nói rằng cô dùng tiền mua phiếu. Hừ, nếu cô làm một thì đừng trách tôi đây làm mười.

Cuộc thi hôm qua quả thật lắt léo, sau khi vòng thứ nhất kết thúc, số phiếu của Văn San quả nhiên đứng nhất. Có lẽ người hâm mộ Kim Duyệt bất mãn vì cô bị xếp thứ ba nên bắt đầu điên cuồng nhắn tin, tiến được lên hạng hai, Khoai Sọ vô tình rơi xuống hạng năm, vô cùng nguy hiểm.

Vòng thi thứ hai, vị trí của Văn San và Kim Duyệt không đổi, Khoai Sọ lên thứ 4, thua Văn San hai vạn phiếu. Để phòng ngừa, tôi thông báo cho tổ quản lý dùng số phiếu dự bị. Quả nhiên, khi trận đấu kết thúc, Khoai Sọ hơn Văn San hai vạn phiếu, đứng thứ nhất. Thiên Độ của Khoai Sọ vui mừng khôn xiết, tựa như cô đã đạt quán quân.

Cựu Mộng bắt đầu được công chiếu toàn quốc, suốt hai ngày nay, An Tâm phải đến các rạp chiếu phim ở Bắc Kinh để tham gia giao lưu với khán giả. Toàn Tâm Toàn Ý tổ chức mua vé phim theo nhóm, tôi thật muốn cào tường, hết lần này đến lần khác cũng không đi được. Tuy rằng tôi đã được xem phim trước, nhưng tôi rất muốn đi chung với các fan khác để cùng ca ngợi An lão đại! Tôi hận!

Vì vậy, tối thứ bảy, tôi một mình trong phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên giường lên mạng nói chuyện với Khoai Sọ.

"Nói đi, lúc nào thì cậu mới thôi không hát ca khúc tự sáng tác nữa?"

"Có thật cậu muốn tôi hát bài của người khác không?"

"Ừa...Ngón đàn keyboard của cậu lợi hại như vậy, đừng suốt ngày ôm ghita."

"Được rồi, cậu muốn nghe gì, tôi hát cho nghe."

"Đừng đừng, sao lại nói hát cho tôi nghe, tôi đang thay mặt toàn bộ Hương Dụ của cậu đề nghị mà, hì hì."

"Được rồi ~ hát gì nhỉ?"

"Đơn giản một chút, ít dùng kỹ thuật."

"OK!"

Tôi lướt một lượt Thiên Độ để xem mọi người lúc này đang quan tâm gì. Đột nhiên, một chủ đề đập vào mắt tôi [Kim Dụ lương duyên – chuyện về cô và nàng].

Trời ạ, lượt click rất cao. Tôi vào xem, úi, hóa ra là đồng nghiệp văn về Khoai Sọ và Kim Duyệt. Tôi nghĩ mức tưởng tượng của tôi về đại minh tinh của tôi đã rất cao, thế nhưng nếu so với người anh em này, đúng là gặp sư phụ rồi. Gì mà Khoai Sọ vì Kim Duyệt tham gia cuộc thi, sau đó là yêu hận, xích mích...Nếu không tính nhân vật, lối hành văn quả thật không tệ, thảo nào lượt xem cao thế này.

"Khoai Sọ, cho cậu xem cái này này."

Tôi thừa nhận tôi ác ôn, gửi thứ YY (tưởng tượng) này cho chính chủ xem.

"Vừa lúc tôi cũng có thứ cho cậu xem."

Tôi mở nội dung Khoai Sọ gửi sang: [Tả công Hữu thụ: một đoạn tình cấm kỵ]

Chưa xem tôi đã có cảm giác bất an. Nhìn sơ một chút...là viết tôi và Khoai Sọ loạn luân giữa chị em họ.

Trời xanh ơi, dùng sét đánh chết tôi đi, có người viết về tôi này!!!

Nhìn lần nữa, lượt xem cũng rất cao, trời ạ, thứ xấu xa thế này cũng có nhiều người đọc.

Kinh thật, tuy rằng Khoai Sọ từng lên diễn đàn nhắn lại có gọi tôi là em họ Tiểu Hữu, thế nhưng ai nghĩ ra được việc này thì nên bị thiên lôi đánh chết luôn đi.

"Tôi muốn đi hỏi tác giả kia, vì sao mà tôi thành thụ?"

"Ôi, chuyện này cần gì hỏi, người thông minh nào mà chẳng thấy vậy, tiểu thụ thụ à."

"Khoai Sọ thối, nói lần nữa xem?"

"Ha ha, được rồi, không nói nữa."

Tôi tức giận không thèm để ý tên Khoai Sọ thối kia nữa, nhưng nhịn không được tò mò xem thử rốt cuộc người anh em này tưởng tượng tôi và Khoai Sọ thế nào.

"Tiểu Dụ cưng chiều ôm Tiểu Hữu vào lòng, nhẹ nhàng nói: đừng sợ, chị sẽ mãi mãi bảo vệ em. Thấy lời nói vẫn chưa đủ để cô bình tĩnh, Tiểu Dụ cúi đầu hôn..."

Ghê chết, tôi làm gì mỏng manh thế này. Nhưng không ngờ tác giả này có thể nghĩ ra vầy, đúng là Khoai Sọ từng hôn tôi.

Tiếp tục nhìn xuống, đại khái đều tương tự phim thần tượng, nói chung tôi là một em gái bé bỏng cần người bảo vệ, còn Khoai Sọ là một chị gái mạnh mẽ muốn bảo vệ người khác. Cốt truyện tầm thường thế này mà nhiều người xem thế, thật là.

"Cậu kéo đến trang 15 luôn đi." Khoai Sọ nhắn với tôi qua MSN.

Trang 15 thì sao? Mở ra xem, ôi trời...

"Tiểu Hữu bật dậy, chủ động ôm cổ Tiểu Dụ: chị, em muốn chị. Trong nháy mắt, lí trí Tiểu Dụ sụp đổ, cởi hết ràng buộc trên cơ thể hai người, trong nụ hôn nồng nhiệt, cô luồn tay vào dưới thân Tiểu Hữu tìm kiếm..."

Chết mất thôi, bản lĩnh tưởng tượng của người này cao hơn tôi N lần. Mỗi lần tưởng tượng mình với đại minh tinh, cùng lắm là hôn môi, sẽ không xa hơn như thế này.

Đang lau mồ hôi trên trán, có thứ gì đó trượt qua tai tôi, theo sau là một giọng nói ôn nhu, "Xem gì mà tập trung vậy, chị đến gần cũng không biết."

-----

Editor: Mình đã trở lại, nhìn post cuối cùng từ hồi tháng 4, cảm thấy vô cùng có lỗi với mọi người TT-TT Chúc các bạn đọc truyện vui.