Chuyện Lạ Dân Quốc

Chương 1

Dân quốc năm thứ 22 (1933), cuối mùa hè.

“Thiên thiếu gia, Trầm tiểu thư vừa mới đến, phu nhân gọi cậu qua.” Trên hành lang dài, một công tử thân mặc tây trang hợp mốt đang chơi đùa với con vẹt, nghe thấy có người gọi mình, hắn lập tức quay đầu. Trong ánh mắt mang theo một chút mị hoặc, vừa nhìn đến cũng đủ biết đây là dạng người phong lưu.

Phác Hữu Thiên, đại công tử của Phác gia, năm nay 20 tuổi, không chịu học hành cũng không quan tâm đến việc làm ăn, suốt ngày chỉ hay lui tới các quán rượu và kỹ viện, có thể nói người này thuộc loại thiếu gia nhà giàu không học vấn, không nghề nghiệp.

“Nàng ta lại đến nữa sao, xem ra là muốn được gả vào nhà này lắm rồi.” Một bên vừa lẩm bẩm, một bên vừa lấy ra từ túi áo chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng, “Chút nữa còn phải đi gặp Duẫn Hạo, phải nhanh chóng đuổi khéo nàng ta mới được.”

Trong nhà chính, một nữ nhân thân mặc sườn xám màu hồng đang không ngừng vân vê mạng che mặt, ánh mắt mong chờ cùng một chút chán nản – Trầm Thư Tĩnh, mười tám tuổi.

Vợ lớn của Trầm lão gia cũng chính là người nhà Phác gia, đang cùng với Phác gia bàn luận chuyện hôn nhân đại sự, nối kết hai nhà thân càng thêm thân.

“Tĩnh nhi, vò khăn nhiều quá sẽ bị rách đó.” Mang theo giọng điệu nhẹ nhàng châm chọc, lộ ra vẻ mặt thú vị, người nói chính là một phu nhân thân mặc áo vàng nhạt kết hợp với váy xếp ly, khuôn mặt mặc dù được chăm sóc cẩn thận, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết của năm tháng. Bà chính là mẹ của Hữu Thiên, cũng là vợ lớn trong nhà, sinh được hai đứa con. Đứa cả là Phác Hữu Thiên, đứa thứ là Phác Hữu Hoán, hiện đang du học tại Anh quốc.

Trầm Thư Tĩnh mặt ửng hồng, ngừng lại động tác giày vò cái khăn. Lúc này từ ngoài hành lang truyền đến giọng nói biếng nhác của Hữu Thiên, “Ta đến chậm trễ, mong biểu muội đừng khiển trách.”

Thanh âm vốn có chút khàn khàn của Hữu Thiên giờ phút này lại kèm thêm âm điệu lười biếng, vậy nhưng vẫn không hề làm cho người khác thấy phản cảm, ngược lại còn chậm rãi chui vào trong lòng mọi người, làm cho tâm trạng bọn họ mềm ra không ít.

Trầm Thư Tĩnh mặt càng đỏ hơn, khẽ cắn môi dưới, “Biểu ca khách khí.” Dứt lời lại ngượng ngùng nhìn về phía Hữu Thiên, trên mặt tràn đầy biểu tình của nữ nhân mong ngóng được gả chồng.

Hữu Thiên vừa nhìn vừa âm thầm kêu khổ trong lòng, hắn vẫn chưa muốn lập gia thất, huống chi độ tuổi của hắn là còn đang nằm trong thời kì loạn lạc. “Mẹ, con có hẹn với Trịnh công tử bàn về chuyến hàng hương phấn mới nhập về kỳ này, bây giờ đã trễ hẹn rồi.”

Phác phu nhân thừa hiểu đứa con này trong lòng có suy nghĩ gì, rõ ràng là không hề quan tâm đến chuyện làm ăn buôn bán, lại miễn cưỡng nói gì mà hương phấn, chính là không muốn ở lại nơi này, “Vậy con mau đi đi, Tĩnh nhi ở lại đây trò chuyện với ta, đến giờ cơm chiều nhớ quay trở về.”

Hữu Thiên ậm ừ rồi rời khỏi nhà, lệnh cho người hầu ra ngoài gọi phu kéo xe, hắn lấy từ trong lồng ngực một bức ảnh chụp. Qua nếp gấp của bức ảnh đen trắng lộ ra gương mặt thanh tú, cái này là do hắn năm mười lăm tuổi lén trộm máy chụp hình của cha chạy ra ngoài chơi, bất cẩn đụng trúng phải một người thanh niên. Thanh niên ấy so với hắn lớn hơn vài tuổi, một đôi con ngươi tối tăm cơ hồ như xuyên qua ảnh chụp mà tiến sâu vào trong tâm can, “Bao giờ thì chúng ta mới gặp lại?”

Hắn còn nhớ rõ người nọ trước khi chia tay đã nói với mình: “Chờ ngươi trưởng thành ta sẽ xuất hiện.”

Giờ đệ đã trưởng thành rồi, sao huynh vẫn chưa chịu xuất hiện?

Duẫn Hạo từ trong nhà đi ra đã muộn, dặn người phu xe chạy nhanh một chút, thỉnh thoảng lại lấy đồng hồ bỏ túi ra xem thời gian. Nếu như bây giờ lại đến muộn, Hữu Thiên liệu có mắng anh hay không?

Trịnh Duẫn Hạo – thiếu gia nhà họ Trịnh. Trịnh gia cùng Phác gia có mối quan hệ rất thân thiết, tới thế hệ của Duẫn Hạo và Hữu Thiên cũng vẫn còn là bạn thân. Hôm nay hai người hẹn nhau cùng đi thưởng thức thanh trà, ai ngờ lúc chuẩn bị xuất môn thì người hầu trong phủ vì một chút chuyện nhỏ mà làm loạn, Trịnh lão gia ra ngoài vẫn chưa về, bất đắc dĩ Duẫn Hạo phải ở lại xử lý, giải quyết xong thì đã đến giờ hẹn.

“Chạy nhanh lên một chút, xong việc ta sẽ cho ngươi thêm tiền.”

“Được được, cám ơn ngài.” Gặp được một vị khách là thiếu gia nhà giàu cũng giống như gặp được một cọc tiền xấp xỉ bằng thu nhập nửa tháng, huống chi còn có thể nhận được nhiều hơn, người phu vừa xoay đầu lại đáp ứng vừa tăng tốc độ cước bộ. Lúc này trong ngõ nhỏ đột nhiên lao ra một thân ảnh xanh nhạt, người kia “bịch” một tiếng đập mạnh vào càng xe, té ngã xuống mặt đất.

“Này, ngươi đi mà không nhìn biết đường à, bị ma đuổi sao!!”

Người ngồi trên đường vốn đang cúi đầu vuốt ve cánh tay bị đau, nghe thấy phu xe mắng chửi thì đột nhiên ngẩng đầu lên “Này! Ngươi kéo xe còn không quên quay đầu lại lấy lòng chủ tử, là ai đi mà không nhìn đường?!”

Hay thật, vốn đã vội vã đi đến nơi hẹn, nào ngờ mới đi được nửa đoạn lại gặp phải chuyện này. Nhưng nhìn người kia vẫn còn nhanh nhẹn như vậy, hẳn là cũng không bị thương gì.

“Có bị gì không, ta cho ngươi tiền đi xem đại phu.” Duẫn Hạo trên xe cúi đầu nhìn người ngồi trên mặt đất – đôi mắt to tròn mang theo vẻ oán giận, đôi môi hồng nhuận, hàng mi dài thanh tú. Biểu tình sinh động làm cho Duẫn Hạo không khỏi có chút muốn cười, người này rõ ràng là một nam tử, vậy mà so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn.

“Quả nhiên là chủ nào tớ nấy. Ai cần đồng tiền dơ bẩn của ngươi, chỉ một chút thương tích nhỏ nhặt, căn bản không có việc gì đáng lo.” Người nọ từ trên mặt đất đứng lên, hai tay phủi phủi bụi bẩn trên y phục. Quần áo màu xanh dài, được làm từ loại vải thượng hạng, gió thổi qua liền bay phập phồng không thôi.

Chính là hiện tại, trừ những lão nhân ra, người trẻ tuổi đều thích mặc loại đồ này. Duẫn Hạo vừa nghĩ, mắt thấy nơi này cách trà quán cũng không xa, đơn giản ném một khối bạc cho tên phu, rồi nhảy xuống xe chuẩn bị chạy đi.

“Ngươi không muốn ta bồi thường tiền xem thầy thuốc cho ngươi, vậy thì lát nữa nếu thân thể không tốt hãy tới Long Hưng trà quán tìm ta. Ta tên Trịnh Duẫn Hạo, nhớ kỹ.” Xưa nay anh căm ghét nhất kẻ nào nói tiền của mình dơ bẩn, chỉ là nhìn thấy nam tử xinh đẹp trước mắt lại không có khả năng phát hỏa. Để lại tên mình cho cậu ta, thời điểm không khỏe có thể đến tìm anh.

“Hừ, lỡ như cái tên ngươi nói là tính danh của kẻ khác, không biết sẽ bị lừa bao nhiêu tiền đây. Bổn thiếu gia còn có việc, không muốn cùng ngươi ở đây dây dưa nữa.” Người áo xanh khoát tay, chầm chậm bước đi, rồi dần biến mất trong đám người.

Có qua thì phải có lại, ta cho ngươi biết tên, ngươi như thế nào lại không cho ta biết. Duẫn Hạo tìm thân ảnh áo xanh lẫn trong đám người kia nhưng mãi không thấy, cúi đầu thở dài.

Duẫn Hạo đầu đầy mồ hôi vén rèm bước vào phòng.

“Ngươi đi đâu vậy, đầu đầy mồ hôi kìa.” Hữu Thiên rút khăn tay ra ném cho Duẫn Hạo, rót giúp anh một ly trà.

Duẫn Hạo vừa tiếp nhận đã một ngụm nốc sạch, “Ngươi còn nói nữa, nếu không phải là sợ bị ngươi nguyền rủa, ta lại phải chạy bộ tới đây sao.” Thỏa mãn cơn khát, nhưng cũng chẳng cảm nhận được chút mùi vị gì của trà.

“Còn chẳng phải là do ngươi chậm trễ ư, ta hôm nay lén chuồn ra đây, trước bữa chiều phải quay về.” Mặc dù Hữu Thiên đối với bộ dạng bướng bỉnh của Duẫn Hạo rất coi thường, nhưng tay lại tiếp tục rót cho anh thêm một ly.

Duẫn Hạo lúc này cũng không vội vàng uống, đưa tách trà đặt dưới mũi ngửi một chút rồi nhấp môi, “Vị tiểu thư kia lại tới nữa sao?”

“Một tuần một lần, nàng ta không ngán nhưng ta đây thì chán chết rồi.” Bây giờ chưa thành thân mà đã thấy ngán ngẩm, sau này ở cùng một chỗ, sẽ có ngày phát điên mất thôi. Nghĩ tới đây, Hữu Thiên không khỏi rùng mình.

Duẫn Hạo nhìn dáng vẻ của hắn có chút buồn cười, cũng không nghĩ tới chính mình đã đến tuổi thành thân, nói không chừng cũng sắp đến lượt anh, “Ai bảo em trai ngươi đi Anh quốc làm chi, nếu nó còn ở nơi này, Trầm tiểu như nhất định sẽ không thích ngươi.”

Nói ra lời này tức là đã coi thường mị lực của Phác đại công tử, “Nói cho ngươi hay, dạng tiểu thư khuê các như nàng ta đều thích kiểu người như ta. Còn ngươi, chả có vị tiểu thư nào thèm ngó tới, ngươi nên lo lắng cho mình trước thì hơn.”

Duẫn Hạo giơ tay đánh một chưởng lên lưng Hữu Thiên, rồi hai người lại nhìn nhau mà cười.

Thấu hiểu nhau chỉ qua một ánh nhìn còn hơn là tâm sự cả trăm ngàn lời nói.

Hết chương 1