Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 41: Nắng tháng ba

Cẩn thận xếp lại đống đồ mà bản thân đã chuẩn bị từ xế chiều vào balo, lôi note ra đánh từng cái phòng việc không bỏ sót món nào ở lại tôi mới yên tâm đóng cặp. Nhớ cái năm trước ý, hội trại đem mỗi một bộ đồ nên không thể cùng cả trường chơi súng nước, lại còn việc đi tắm phải đi xin xỏ đủ đứa dầu gội này kia. Năm nay bà mày là tiền bối, là người có kinh nghiệm nên sẽ không bị thiếu hụt bất cứ thứ gì nữa, hội trại ngày mai balo của tôi sẽ là túi thần kì.

Tôi nhìn qua cây lightstick bên cạnh đã được ship về từ hôm trước mà tim cứ nhảy liên hồi hạnh phúc. Cứ ngỡ em ấy sẽ không về kịp đợt hội trại làm tôi buồn não nề mấy tuần liền, may mắn thay cách ngày cắm trại đúng hai hôm shipper điện báo giao hàng mà tôi vui đến nhảy cẫng cả lên á. Lúc nhận hàng cái thùng to vật vã đi, tận tám cây cơ mà, sợ ba mẹ biết giá thật nên tôi nói là lấy giùm con Lợn, vì địa chỉ nhà nó tận trong hẻm khó tìm nên nhờ tôi. Thật không thể tưởng tượng nếu nhị phụ huynh biết tôi mua "cây đèn pin" hết gần 800 nghìn thì có mà ra đường ngủ. Ngày mai ấy mà, đếm trung bình cũng tầm mười ba cây lightstick của BTS á, chỉ cần nghĩ đến việc cả một team Ami bọn tôi cầm Bomb đi quanh trường là đã hào hứng phát điên luôn. Đêm văn nghệ hội trại sẽ thành biển Bomb của Ami, nghe thằng bạn tôi trong đội nhảy bảo có nhảy bài của BTS nữa, nên là bây giờ tôi đang vừa cầm lightstick vừa tập đọc fanchant đây nè.

- Có mấy cái tên đọc đi đọc lại không chán.

- Kệ em.

Lão anh từ đâu đi vào phòng tôi, còn không chịu gõ cửa, ghét thế không biết.

- Ngày mai tao cũng đi.

Trên màn hình hiện lên cảnh chồng yêu giao mắt với camera chính, tim tôi hụt một nhịp, ôm tim quằn quại quên luôn ông anh đang ngồi bên cạnh. Ổng cũng chẳng có vẻ khó chịu, tiện nằm luôn lên giường, quơ tay ôm con gấu của tôi tiếp tục nói xàm.

- Tao mới đi chưa đến một năm mà mày giàu nhờ? Hết mua album, lighstick rồi đến cả gấu bông to như con chó becgie thế này.

- Tiền lì xì trong đấy.

Vốn là một nửa kệ album trên bàn là quà anni của hắn tặng tôi, và cả con chó gấu lão đang ôm nhưng tôi chẳng muốn nói, ai biết tiếp theo lão sẽ phỉ báng bạn trai tôi hay lườm nguýt bảo tôi đòi hỏi hắn. Lão có biết đồng nghĩa với đống quà kia tôi cũng đã cho ra đi một khoảng kha khá vào mấy đôi giày hiệu tặng hắn đâu. Nhớ cái hôm sinh nhật hắn tôi lại thấy đau lòng cho túi tiền vốn đã ít nay lại âm vô cùng của tôi. 

Bạn trai là người mê giày, sắp sinh thần lại tình cờ thấy hãng ruột của hắn mở bán phiên bản giới hạn mùa xuân, giá cũng không quá đắt, chỉ cần nhịn ăn sáng ăn vặt hai tháng nên tôi bấm bụng vay con Lợn mua trước. Nhớ cái ngày mở bán, nhờ vào trình độ săn hàng goods mà tôi dễ dàng có suất, mỗi tội thức cả đêm canh slot nên sáng hôm sau vật vờ như xác trôi. Thêm việc bày vẽ đòi tự làm bánh cho đặc biệt nữa, mà làm tới mẻ thứ ba mới ổn, bao nhiêu tiền nguyên liệu đổ vào cái bánh bé tí ti đến tôi ăn còn không đủ no. Mà thôi kể thì thấy khổ sở, chứ khi ấy nhìn gương mặt hắn hạnh phúc đến ướt mắt thì bao nhiêu khó khăn đều hóa hư vô. Mỗi tội đôi giày tôi tặng bị hắn mắng cho sấp mặt vì tội nhịn ăn dành tiền mua, quan trọng là sau đó tôi còn biết hắn đã mua một đôi y hệt thế rồi, nhưng ngay tối hôm đó hắn bỗng đăng bài nhượng lại, có người bình luận hỏi phiên bản giới hạn khó mua như thế sao đột nhiên lại bán. 

"Bạn gái tặng cho rồi, không cần đôi này nữa."

Tôi vô tình đọc được, không hiểu sao lại thấy vui vẻ.

Tất nhiên là đợt comeback tiếp đó của BTS hắn đã âm thầm đặt album tặng tôi dịp bên nhau 100 ngày, và cả nhiều nhiều bữa sáng với ăn đêm nữa. 

Tôi đang hoài niệm quá khứ xinh đẹp thì lão anh lên tiếng phá đám, thành công làm tâm trạng tôi tụt dốc không phanh. 

- Chế Ngọc xinh không Hí?

Biết ngay mà, thể nào mục đích chính của lão cũng là hướng tôi vào việc này. 

Bà chế xinh đẹp dịu dàng, cao tầm mét sáu, thấp hơn lão anh một cái đầu, mặc váy hoa trên gối nhẹ nhàng cười mĩm khi thấy bộ dạng vừa lùn vừa tàn của tôi trước cửa nhà.

- Thì cũng được.

- Mày đúng là hí, cũng được là thế nào. - Lão trề môi, lèo nhèo chê mắt nhìn người của tôi rồi lăn người hướng mắt thơ mộng nhìn lên trần nhà. - Hoa khôi khoa tao đó, xinh nhỉ? 

Ủa hỏi gì hỏi hoài vậy ba?

Tôi không thèm trả lời luôn, mặc lão tự mình độc thoại khen bà chế kia xinh xắn đáng yêu. Xinh thì chịu chứ đáng yêu thì đếch nhé, tôi đây là đáng yêu nhất rồi.

Đang ngồi tự kỉ tự nhiên đang không quay qua lắc vai tôi như vũ bão, nhận được sự chú ý không mấy thân thiện của tôi mới hớn hở lí nhí ngại ngùng như gái mới lớn.

- Ê coi chừng mày sắp có chị dâu nha Hí.

Rồi ôm gối lăn qua lăn lại cùng hai tai đỏ như tôm luộc.

- ...

Là ai đã truyền cho tôi với lão cái gen kì lạ này?

---

Chưa đến năm giờ sáng thằng Nam đã hú tôi, rằng thì mày đã qua chưa, tao đang đợi trước cửa rồi. 

Tôi ậm ự vài tiếng, bằng chút sức lực còn lại vật dậy khỏi chiếc giường thân yêu. 

Mấy cái hoa hướng dương để ở nhà cái Hân vận chuyển hơi cực nên là cả đám phải dậy từ sớm và đưa vào trường cho kịp giờ khai mạc hội trại, năm nay 5 giờ 45 đã bắt đầu rồi ấy, eo ơi sớm vãi luôn. 

Tôi mất mười lăm phút để vệ sinh cá nhân cũng như đi đến nhà thằng Nam, cốt để nó ngồi sau vác mấy cây bông cho tôi chạy. Đến nơi thấy thằng bé mặc áo vàng đang co ro trước cửa nổi bật hẳn với không gian tối mịch vắng người xung quanh mà thấy tội lỗi dễ sợ. 

Tôi thắng xe lại trước mặt nó cùng nụ cười tươi như mùa hạ. Nó lườm tôi chẳng nói gì, leo lên yên sau rồi dùng cái giọng như muốn chém người nhẹ nhàng nhắc tôi mau đi đến nhà cái Hân. 

Tôi nhận mấy cây hoa từ Hân với Trinh, sắp xếp sao cho dễ chạy nhất thì cũng đã gần giờ đóng cổng, bằng tài lái lụa ăn sâu vào máu, chưa đến mười phút đã có mặt trên trường. 

Đúng là hội trại có khác, cho dù có là năm giờ sáng, cho dù bình minh còn chưa ló dạng thì vẫn không thể ngăn nổi tinh thần của đám học sinh bọn tôi. Sương vẫn chưa tan, xung quanh đến đèn dân còn chưa mở mà sân trường đã rộn ràng như đi hội, kẻ ra người vào tấp nập hết á. 

Thằng Nam vừa xuống xe đã vác mấy cây hoa vào trong, tôi vừa gửi xong con xe chưa kịp cởi mũ thì chỗ bên cạnh bỗng có xe chạy lên, tiếp đó là giọng nói quen thuộc.

- Đi sớm vậy? 

Tôi quay qua cười vui vẻ, cố tỏ ra không giật mình hoảng hốt.

- Hóng quá ngủ không được. 

Hắn đi lại nắm tay tôi đút vào túi áo rồi cùng tôi ra phòng bảo vệ lấy vé xe. 

Thật chứ! Đã muốn tránh rồi cơ mà. Tôi không dám tưởng tượng đến việc hắn biết tôi dối hắn đi cùng một xe với bạn khác giới, tính hắn ghen kinh khủng lên đi được, mấy vụ này như kiểu kị lắm ấy, nhưng là việc của lớp, tôi cũng không muốn hắn xen vào làm gì, mọi chuyện có khi sẽ rùm ben lên mệt lắm. 

Hai đứa tách nhau từ trại của hắn, sau đó người nào về trại người nấy. 

- Có gì cần giúp thì nói tao.

Tôi gật đầu ngoan ngoãn rồi híp mắt tạm biệt hắn chạy đi, đến trại lớp mình mới thở phào nhẹ nhõm. Cứ như làm chuyện xấu không bằng, cứ nói mẹ với hắn cho rồi thì đã không phải yếu tim giấu diếm thế này. Thôi kệ vậy, chắc số tôi không xui xẻo đến mức đó đâu. 

Cái lớp thường xuyên trễ học lại hay cúp tiết mà hôm nay bỗng nhiên đúng giờ lạ thường. Nhìn lũ áo vàng đang hì hục xếp lại dụng cụ để tí còn có sân dựng trại mà lòng thấy ấm lạ. Tôi lon ton lại giúp chúng nó đến khi tiếng cô Thụy thông báo đến giờ khai mạc và yêu cầu học sinh ra sân thì cả đám mới nghỉ tay mà khoác vai nhau hớn hở rời đi. 

Năm nay sinh hoạt lâu vãi luôn, chắc cũng mười lăm phút chứ không ít ỏi gì, năm trước đâu có năm mười phút đã xong rồi. Ngồi ê cả mông thì cũng đến giờ dựng trại, cả trường lại ùa vào sân bóng, cố gắng tận dụng chút thời gian ít ỏi để hoàn thành. 

Lớp tôi đã bỏ khung trại to như cái nhà của năm ngoái mà thay vào đó là lều hình tam giác đúng tiêu chuẩn, nhà thằng Kha tài trợ hết từ tre đến mướn thợ làm trại luôn, eo ơi thanh niên rich kid điển hình. 

Lớp tuy toàn con gái nhưng vì trại đã được đóng sẵn khá thuận tiện nên dễ ráp lắm, cũng chả cần trường cử bọn con trai lớp khác sang phụ như năm rồi. Chỉ mất hơn nửa tiếng để tổ ấm của bọn tôi đứng vững trên sân, việc còn lại là trang trí thôi á. Mà trang trí thì là sở trường của con gái mà lị. 

Trò chơi năm nay thay vì được tổ chức ngoài sân bê tông lại đổi chỗ chơi ngay trong sân bóng luôn, bước chân ra khỏi cổng trại là có thể tham gia vào đám người cỗ vũ rồi, nên là không khí nóng lắm, người hô kẻ hào xung không thể tả. 

Trò đầu tiên là kéo co, bắt đầu từ cả khi vẫn còn trong thời gian dựng trại. Lớp tôi có số thứ tự ở ngay giữa nên giờ ăn sáng được dời lên để kịp tiếp sức cho bọn nó thi đấu. 

Vì giờ tập trung vào trường khá là sớm nên cả lớp thống nhất sẽ cùng ăn sáng chứ không tự túc nữa. Trước đó Tú đã làm một danh sách các món ăn để bọn tôi chọn, không giới hạn số lượng, nên tôi chọn một cái hamberger với một cái bánh mì chả lụa, nhưng sau đó Hằng đổi bánh giò lấy bánh mì của tôi vì nó ở trong đội hình kéo co, ăn bánh mì cho nó nhanh ấy. 

Tôi nhận lấy phần ăn của mình rồi ra phía trước trại tụm với lũ bạn, vừa ăn vừa đưa mắt nhìn khung cảnh nhộn nhịp xung quanh trong niềm vui sướng. Bên phải là bài nhạc USUK nào đó vang từ khối 12, bên trái lại là bài nhạc Hàn từ tụi lớp 10, còn phía trước là nhạc Việt remix từ cái loa kéo của lớp trưởng. Âm thanh cứ gọi là dồn dập không biết đường mà lần. 

Chẳng mấy chốc đã đến lớp bọn tôi thi, cả tập đoàn áo vàng nổi bần bật đứng dàn hàng hô hào cổ vũ hét um cả một góc sân. Lớp tôi con gái không à, chơi mấy trò thiêng về thể lực này thì có khi nào thắng nổi đâu? Chủ yếu là cái tinh thần chịu chơi không khuất phục ấy. Nhìn đối thủ nếu không là đám con trai cao to lực lưỡng thì cũng là bọn con gái to hơn tôi gấp đôi. Gái lớp tôi không phải kiểu liễu yếu đào tơ nhưng dáng bọn nó trông mỏng manh vãi ra ấy, thể nào cũng thua cái bọn bên kia. Ấy thế mà vẫn không chịu thua đâu, khí thế hừng hực mắt trừng như hổ báo. Kết quả cũng đoán trước được nhưng làm đối thủ sợ thì cũng vui phết.

Nói chung thì không có hi vọng gì ở cái trò này, thua thì về hihi, quan trọng là vui mà lị.

Tối hôm qua tôi đã tập hơp hết ARMY trong trường thành một team và rồi hẹn sáng hôm nay sẽ cùng nhau chụp một kiểu ảnh cùng lighstick thật chất để đời. Xem kéo co xong thì tôi tung tẩy vào trại lắp pin vào bomb rồi cùng con Lợn đi qua từng trại tìm đồng đội. 

Gần mười cây lighstick xinh xẻo đi vòng quanh trường thu hút bao nhiêu con mắt chú ý của bàn dân thiên hạ. Quá là mãn nguyện đi à! 

Tôi vào trại sau hơn cả tiếng đi giao lưu với hàng xóm láng giềng, chưa kịp nghỉ mệt thì Tú đã kết nối loa với bluetooth, chuyên mục quẩy đã được lớp tôi tiên phong. 

Gì đâu mà từ nhạc Châu Âu qua tới nhạc Hàn, từ Châu Mĩ bay qua tới Tây Ban Nha, rồi thì trại toàn là con gái mà quẩy không khác gì vũ trường hết. Múa cột hay múa đơn múa đôi con mẹ gì cũng được chúng nó tận dụng. Tú lôi cái loa ra giữa cổng trại, cả bọn đứa nào đứa nấy xúm vào lắc đầu lắc mông không thiết tha trời đất. Đến bài nào có rap ý, xong chó Anh hưng phấn túm lấy camera của tôi rồi beatbox che mồm thần thái cứ như rapper chuyên nghiệp, còn Nhã thì múa máy điệu con lăn quăn phụ họa ở phía sau. Riêng tôi thì gác kiếm ở ẩn, đem điện thoại quay lại khung cảnh đáng nhớ này để tối về còn đăng vào album làm kỉ niệm, năm trước lo chơi quá có ảnh đéo đâu, tiếc chết đi được á, với lại USUK không phải sở trường của tôi, đợi nào mở nhạc Hàn thì bố cũng chẳng thiết tha đứng đây quay phim cho chúng mày đâu.

Nhiệt độ nóng đến mức lôi kéo cả những thành phần đam mê nhạc dance từ những trại khác phải qua lớp tôi quẩy ké. Và gần như chỗ bọn tôi lôi kéo sự chú ý hơn cả trò kéo co của thầy Đại nên bị thầy tịch thu luôn cái loa không cho mở nữa. 

Eo ơi thầy chơi kì cục hết sức á! 

Quả thật không có cái năm nào như năm nay, mặc dù tôi mới tham gia có hai cái hội trại. Nếu như năm trước là quá trời vui, thì năm nay phải gọi là đỉnh cao của đỉnh cao. 

Tuy đã bị tịch thu loa nhưng không lâu sau đó liền tới tiết mục đánh DJ của anh Liêm cựu học sinh khóa 23 á. Nhìn dàn âm thanh khủng bố dàn giữa sân mà da gà da vịt nổi rần rần luôn, cái loa kéo của lớp tôi cũng có góp mặt nữa. Cả mấy mươi cái trại túa ra bu quanh dàn DJ trông cứ như lễ hội âm nhạc quy mô hoành tráng ở mấy thành phố lớn. Anh Liêm đeo tai nghe, một lúc sau bắt đầu lên nhạc thành công làm cả trường tôi bốc cháy nghi ngút. 

Omeoi kiểu như tất cả mọi thứ đều không còn quan tâm nữa, hiện tại trước mắt là quẩy hết mình quên luôn cả bản thân á. 

Công nhận nể tôi vãi luôn, đứng dưới nắng nhảy nhót tận hơn một giờ đồng hồ, mấy cái bánh ban sáng gần như đã bị tiêu hóa đến âm không còn giữ lại chút gì nữa. Lảo đảo về với vòng tay bọn lớp, chúng nó đón tôi bằng một phát súng nước bắn thẳng vào mặt, hơi mất dạy cơ mà mát vãi luôn, cứ chạy theo xin chúng nó xịt tiếp, và nhận được cái nhìn không mấy bình thường. 

Nhìn cái đéo ý, tại tôi nóng thôi mà. 

Quẩy ngoài nắng chịu không nổi nên C3 tự tổ chức trong trại, nhiệt cũng không thua gì ngoài sân đâu cơ mà mệt dã man luôn. Tính đến giờ, hình như tôi đã nhảy liên tục ba tiếng đồng hồ, mẹ nó, hơn mười hai giờ trưa nó rồi, nóng khủng khiếp, nóng không thở nổi luôn. 

Tôi phì phò trong trại, cái nắng rực của Mặt Trời dội thẳng lên đầu dù có thông qua tấm bạt vẫn bào mòn sức tôi từng giây từng phút. Mặt mũi thì nóng đến sắp cháy đến nơi, ngay cả hô hấp cũng khó khăn vì khí nóng ngập ngụa. Tôi ra sau lấy nước đá tấp lên mặt, được một chút lại đâu vào đấy, mà nước thì đã hết từ cái thời tiền sử rồi. 

Khác hẳn với tinh thần chơi tới bến đầy xuân sắc ban nãy, giờ đây tôi chẳng khác nào xác ướp, cổ họng khô khốc vì khát, da thì đỏ rát lên từng mảng vì ở ngoài nắng quá lâu, tôi cứ ngỡ tôi sẽ chết vì quá nóng luôn. Lết cái thân tàn qua lớp Hóa tìm Hải Yến với Mễ mà chả thấy bọn nó đâu, đang nhón chân ngóng thì mắt tự dưng bị che lại. 

Đụ, đang nóng trong người mà đứa nào chơi cái trò mất dạy vậy?

- Đứa này. 

Tôi cứng họng, dùng chút sức lực còn lại ra sức làm vẻ dễ thương để được hắn tha thứ vừa đau đớn thều thào xin hắn tí nước uống. 

Người kia lườm lườm ra điều bực mình lắm, kêu tôi ngồi chờ rồi ra sau lấy ly rót nước. 

Chả công bằng cái khỉ gì, tại sao trại lớp tôi thì nóng như cái lò còn lớp Anh thì lại mát lồng lộng như máy lạnh thế này. Trong trại chỉ còn vài người thôi, đều ra sân nhảy hết trơn rồi. Tôi đưa tay chào mà không hiểu sao các bạn ý cứ cười cười ấy, xong chúc tôi vui vẻ rồi kéo nhau đi hết trơn, còn mỗi tôi với hắn. 

- Nhìn gì dữ vậy?

Tôi nhận lấy ly nước từ người kia, rồi chỉ tay ra sân. 

- Tự nhiên mọi người đi hết trơn.

Hắn nhướng mày, rồi xếp chân ngồi xuống cạnh tôi. 

- Chúng nó biết điều. 

Có phải chuyên Anh có quy luật ngầm hay gì gì không mà sao nghĩ cả mười giây vẫn không thể hiểu nổi. Bỏ qua, tôi đưa nước nhấp một ngụm, miếng đầu đã muốn điên lên thét vào mặt hắn. 

- Điên à? Đang nực vãi ra lại cho uống nước nóng.

- Nhờ vả mà còn ra điều kiện.

- Ơ chứ địt mẹ, mày không thể rót cho tao cốc nước lạnh à? Nóng bỏ mẹ đi được.

Người đối diện nhíu mày trông cực kì cực kì khó chịu, ánh mắt từ bao giờ đã lạnh lùng thấu tim gan.

- Còn nói cái kiểu đó thì đi về.

Tôi rợn người một cái, chợt nhận ra âm vực có lẽ hơi nguy hiểm thì câm lặng không dám hó hé, ngoan ngoãn tu hết cốc nước. 

Tuy nóng nhưng uống vào tí lại mát, không giống như uống nước lạnh chỉ là tạm thời. Tôi hiểu chuyện, cười ngọt chớp mắt nhìn hắn biết lỗi. Hắn còn chả thèm để ý đến tôi, chống một tay hướng ánh mắt ra sân.

- Khoa ơi nước ngon. 

Không trả lời.

- Khoa giận em à?

Hắn lắc đầu, còn chả thèm nhìn tôi. Chết luôn, dỗi thật này!

-