Chuyện Thường Ngày Của Hoàng Khố Sủng Thê

Chương 13: Lại mặt (3)

Nghiêm lão phu nhân kéo tay Nghiêm Tiêu Nghi, cẩn thận đánh giá một lượt. Bà thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, tinh thần không tệ, lúc này mới thoáng an tâm một chút.

“Hôm nay nhìn thấy con, lão bà tử ta rốt cuộc cũng có thể an tâm một chút. Sau này có đi gặp phụ mẫu con, ta cũng có thể nói mấy lời trấn an bọn chúng”. giọng nói của lão phu nhân mang theo nghẹn ngào.

Ôn thị đứng ở một bên đi lên trước nói: “Lão phu nhân phúc thọ, hôm nay là ngày Nghi nhi về lại mặt, ngài vừa nói vừa khóc không phải khiến con bé khó xử sao?”

Lão phu nhân lau lệ, gật đầu bảo đúng. “Đúng vậy! không nói những lời này nữa”. Bà nói xong liền nhìn về phía Khương Kỳ.

Khương Kỳ chống tay vịn vào xe bốn bánh cố gắng đứng lên, thân mình hắn lung lay sắp đổ, bộ dáng có vẻ đứng không vững. Nghiêm Tiêu Nghi muốn tiến lên đỡ hắn, may mà Lâm ma ma lanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy Khương Kỳ. Khương Kỳ dưới sự giúp đỡ của Lâm ma ma, chắp tay hành lễ với lão phu nhân.

“Tôn tế gặp tổ mẫu”. Khương Kỳ tuy rằng hình dạng gầy yếu, nhưng nâng tay nhấc chân vẫn lộ ra mộtcổ quý khí.

Tình trạng thân thể Khương Kỳ bọn họ đều biết đại khái, tuy vậy Nghiêm Tiêu Nghi cũng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ bất chấp bản thân không được khỏe đứng dậy hành lễ với lão phu nhân. Phu thê Nghiêm Bồi Luân đứng một bên thấy vậy, ý tưởng trước đó nhất thời đều bị đập nát. Bọn họ vốn cho rằng Khương Kỳ mang theo tư binh tới là vì việc đổi người, muốn tỏ vẻ bất mãn với Nghiêm Gia, nhưng những phủ binh kia nào phải nhằm vào Nghiêm Gia chứ, bọn họ rõ ràng nhắm vào một phòng Nghiêm Bồi Luân, thái độ khi đối đãi với lão phu nhân hoàn toàn khác hẳn.

Lão phu nhân thấy Khương Kỳ cố ý đứng dậy hành lễ với bà, ngoại trừ giật mình, trong lòng bà càng thêm yên tâm. Gương mặt đầy nếp nhăn của bà mỉm cười, nâng tay nói: “Thế tử miễn lễ, nhanh nhanh ngồi xuống rồi nói chuyện”.

Người này từ khi vào cửa tới giờ, ánh mắt chưa từng rời khỏi Nghi nhi, thái độ với bà cũng càng cho thấy hắn thật sự coi trọng Nghi nhi. Lão phu nhân không sợ Khương Kỳ chỉ đang làm dáng bên ngoài, bà nhìn bộ dạng khẩn trương của tôn nữ cũng có thể xác định thật giả.

Sau khi Khương Kỳ được đỡ ngồi xuống, hắn nhìn thấy vẻ mặt cảm kích của Nghiêm Tiêu Nghi đangnhìn mình, một chút không khỏe trên người cũng bị hắn ném ra sau đầu. hắn nhìn nàng, chớp mắt mấy cái, hoàn toàn là bộ dáng ta làm tốt phải không, mau mau khích lệ ta đi.

Nghiêm Tiêu Nghi thấy hắn như vậy, lập tức chuyển tầm mắt, ra vẻ không để ý tới.

“Tổ mẫu, Đại Trưởng Công Chúa biết hai ngày nữa người phải về Kiến Châu, liền cố ý dặn dò tôn nữ mang tới ít thuốc bổ cũng những dược liệu không thường thấy ở phía nam. Còn có ít vải dệt mới ra năm nay, chất vải rất thích hợp với người”. Lúc Nghiêm Tiêu Nghi nói chuyện, Tiêm Nhu đứng bên cạnh khẽ cúi người, ra cửa gọi bà tử sớm đã chuẩn bị sẵn lễ vật mang vào phòng.

Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi không để ý tới mình, hắn mím môi, có chút thất vọng. Nhưng lại lập tức khôi phục gương mặt tươi cười, tới sát chỗ nàng, nói với lão phu nhân công dụng của những dược liệu đó.

Mặc dù không có vàng bạc hay đồ quý báu gì, nhưng đưa qua đều là những thứ hữu dụng. không chỉ có dược liệu vốn đã vô cùng trân quý, ngay cả vải vóc được Đại Trưởng Công Chúa coi trọng đưa tới sợ cũng là đồ mà quý nhân trong cung mới được dùng.

“Con thay ta cảm tạ Đại Trưởng Công Chúa”, nụ cười trên mặt lão phu nhân càng sâu hơn. Có thể để Đại Trưởng Công Chúa tự mình an bài dặn dò, xem ra bà ấy đối với Nghi nhi cũng rất hài lòng.

Ôn thị chẳng thèm để ý những dược liệu kia, nhưng bà ta nhìn tới vải vóc trong cung đưa tới liền có chút đỏ mắt. Có điều màu sắc hoa văn của vải có chút tối, Ôn thị thầm cảm thấy đáng tiếc cũng khôngnhìn lại nữa.

Nghiêm Tiêu Nguyệt lặng lẽ quan sát Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi, thấy bọn họ yên tĩnh mà hòa hợp, trên gương mặt tinh xảo lóe lên chút không cam lòng. Nàng ta từng vì phụ thân không có tước vị mà bị bỏ qua, đồ nào tốt trước hết đều được đưa tới Đông Viện, tới chỗ nàng ta đều là đồ đã được Nghiêm Tiêu Nghi chọn qua. Đợi tới khi Nghiêm Tiêu Nghi không còn là tiểu thư hầu phủ nữa, Nghiêm Tiêu Nguyệt dù không như mẫu thân nàng ta, khắp nơi gây sự với Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý. Còn việc nàng ta không đi tìm Nghiêm Tiêu Nghi thị uy chẳng qua là vì chướng mắt mà thôi. Theo nàng ta, Nghiêm Tiêu Nghi ngoại trừ thân phận ra, chẳng có chỗ nào có thể so sánh với bản thân nàng ta cả.

Nàng ta lại không nghĩ tới, vận khí Nghiêm Tiêu Nghi lại tốt như vậy. Vốn tưởng rằng không còn ai để nương tựa, ai ngờ Dương gia vẫn còn; rõ ràng là quả phụ gả đi xung hỉ, nhưng hôm đó Khương Kỳ liền tỉnh lại; mà Khương Kỳ vốn ban đầu để ý nàng ta thì lúc này lại không đem nàng ta để vào mắt.

hắn đang lấy lòng Nghiêm Tiêu Nghi. Khương Kỳ tiếng xấu đồn xa vậy mà lại đang lấy lòng Nghiêm Tiêu Nghi. không đúng, đây vốn dĩ phải thuộc về nàng ta mới đúng. Nghiêm Tiêu Nguyệt cảm thấy khôngcam lòng. Cho dù Khương Kỳ là do nàng ta buông ra, nàng ta cũng không cam lòng Khương Kỳ chuyển sự quan tâm cho người khác, huống gì đó còn là người mà nàng ta xem thường – Nghiêm Tiêu Nghi.

Nghiêm Bồi Luân và Ôn thị chờ trong giây lát, thấy Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ không có ý định hành lễ với bọn họ, gương mặt tươi cười có chút gượng ép dần trở nên căng cứng.

Ôn thị không thấy sóng mắt lưu chuyển giữa Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ, bà ta lôi kéo Nghiêm Tiêu Nguyệt tới trước mặt hai người bọn họ, nói: “Nguyệt nhi, còn không hành lễ với tỷ phu đi”.

Bà ta cho rằng Khương Kỳ chỉ bị Nghiêm Tiêu Nghi mê hoặc chốc lát thôi, hiện tại Nghiêm Tiêu Nguyệt nhà bọn họ đang đứng ở đây, đối lập càng thêm rõ ràng. Ôn thị không tin Khương Kỳ thật sự nhìn trúng Nghiêm Tiêu Nghi.

“Nguyệt nhi gặp qua tỷ tỷ… tỷ phu”. Nghiêm Tiêu Nguyệt thuận theo mà cúi đầu, giọng nói mềm mại uyển chuyển, cho dù là nữ tử, nghe vào đều cảm thấy trong lòng như bị cái gì cào nhẹ một cái. Mà cái tạm dừng tưởng chừng như vô tình kia của nàng ta, đặt vào trong mắt người có tâm lại mang theo hàm ý khác.

Sắc mặt lão phu nhân cứng đờ, ngước mắt nhìn Ôn thị có chút đắc ý. Ôn thị thân là mẫu thân lại dùng cái thủ đoạn bỉ ối này. Trước kia bà không cảm thấy gì, nhưng bây giờ xem ra, Nguyệt nhi sớm đã bị Nhị phòng dưỡng sai rồi.

Sắc mặt Nghiêm Tiêu Nghi cũng không tốt, nhưng nàng thấy Khương Kỳ không thèm liếc mắt nhìn người ta một cái, ngược lại tiếp tục nói chuyện với lão phu nhân, khóe môi nàng không tự chủ được mà hơi cong lên.

“không cần đa lễ”. Nàng chờ một lát mới đỡ Nghiêm Tiêu Nguyệt dậy. Thời gian tuy rằng không dài, nhưng đối với Nghiêm Tiêu Nguyệt đang hành lễ mà nói, nàng ta cảm thấy Nghiêm Tiêu Nghi cố ý khiến nàng ta khó xử.

“Tỷ biết muội thường thích đồ thanh nhã, những vật vàng rực kia sợ sẽ khiến muội không thích. Đây là một bộ văn phong tứ bảo, coi như chút tâm ý của tỷ tỷ”. Những món đồ này tuy rằng không rẻ, nhưng cũng không được coi là quý giá.

Nghiêm Tiêu Nguyệt làm vẻ cao hứng nhận lấy, nói lời cảm tạ. Nghiêm Tiêu Nguyệt không phải con buôn như Ôn thị, tất nhiên sẽ không để ý tới giá trị này nọ của đồ vật. Cái mà nàng ta khó chịu là cho dù nàng đã bày ra đủ loại tư thái, nhưng Khương Kỳ vẫn không chuyển lực chú ý lên người nàng ta.

“Nhị thúc, còn lại đều là của ngài và Nhị thẩm. Hy vọng Nhị thúc Nhị thẩm đừng ghét bỏ”. Giọng điệu Nghiêm Tiêu Nghi thân mật, giống như tình cảm giữa thúc chất của bọn họ vốn dĩ rất tốt vậy.

Lúc này Khương Kỳ liền nói xen vào: “Bản thế tử và phu nhân tới thăm, đúng là đã quấy rầy Kiến An Hầu, thật sự có chút áy náy”. Lời nói của Khương Kỳ hoàn toàn đem Nghiêm Bồi Luân gạt ra ngoài phạm vi người thân của Nghiêm Tiêu Nghi.

Nghiêm Bồi Luân chắp tay, xấu hổ vô cùng, trong nhất thời ông ta không biết nên nói cái gì cho đúng. Ôn thị ở một bên nghiến răng nghiến lợi lại không dám làm ầm ĩ trước mặt Khương Kỳ. Nghiêm Tiêu Nguyệt còn đang bận chìm đắm trong sự không can tâm của bản thân, về phần Nghiêm Tiêu Nghi có nhận thân với bọn họ hay không, Nghiêm Tiêu Nguyệt căn bản chẳng để ý tới.

Cuối cùng Nghiêm Bồi Luân lấy cớ có việc rời đi. Ôn thị và Nghiêm Tiêu Nguyệt lại không thể làm như vậy, chỉ có thể ngồi một bên nghe Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi nói chuyện với lão phu nhân.

không biết qua bao lâu, Lâm ma ma đứng một bên ghé người xuống, thấp giọng nói với Nghiêm Tiêu Nghi: “Phu nhân, thời gian không còn sớm nữa”.

Nghiêm Tiêu Nghi sửng sốt, vẻ mặt áy náy nói với lão phu nhân: “Tổ mẫu, lát nữa chất nữ muốn cùng thế tử đi bái tế phụ mẫu, thế tử nói muốn thay bọn họ thắp một ngọn nến. Cho nên…”

Nghiêm Tiêu Nghi không nói ra được lời cáo từ, hai ngày nữa lão nhân gia đã về Kiến Châu, không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại.

Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, an ủi nói: “Trước khi tổ mẫu rời đi còn có thể gặp lại Nghi nhi, ta cũng an tâm. Phụ mẫu con hắn là cũng rất muốn gặp hiền tế. Hai đứa đi đi!”

Lão phu nhân biết, nếu không phải bà vẫn còn ở đây, chỉ sợ hôm nay đại chất nữ này cũng sẽ không trở về. sự phô trương của Phủ Ninh Quốc Công và thái độ của Khương Kỳ chính là để cho Nhị phòng nhìn thấy. Nếu bà lưu Nghi nhi lại dùng cơm với Nghiêm Gia, Phủ Ninh Quốc Công hẳn cũng sẽ tìm cớ từ chối. Tuy rằng Nghiêm Bồi Luân cũng là nhi tử của bà, nhưng lão phu nhân lại càng yêu thương chất nữ không có phụ mẫu làm chỗ dựa này nhiều hơn. đi thôi đi thôi, không cần yêu cầu quá nhiều, bà chỉ cần Nghi nhi có được ngày lành tháng tốt, lão bà như bà rốt cuộc cũng có thể an tâm được rồi.

Cuối cùng Nghiêm Tiêu Nghi có chút vương lệ, nhều lần bái biệt mới cùng Khương Kỳ rời khỏi Nghiêm Gia.

Ôn thị đi nhìn lễ vật bọn họ đưa tới, liền mắng to Nghiêm Tiêu Nghi khinh người quá đáng. Tuy rằng những thước vải tặng bà ta đều là hàng tốt, nhưng giá cả chẳng bằng một phần ba những khúc vải Nghiêm Tiêu Nghi tặng cho lão phu nhân. Còn có những vật trang trí kia nữa, trong nhà người bình thường có thể coi là đồ tốt khó có, nhưng cũng chỉ là những món thông thường mà thôi. Ôn thị khôngcam lòng, đánh chủ ý vào những món đồ Nghiêm Tiêu Nghi tặng cho lão phu nhân.

Nếu lão phu nhân về Kiến Châu, những thứ đó liền mang đi cùng. Những khúc vải đó tuy rằng bà ta không mặc được, nhưng bà ta có thể tặng cho thân mẫu của mình. Còn những dược liệu kia nữa, cũng đều dùng được.

Có điều bà ta còn chưa nói xong những lời này đã bị Nghiêm Bồi Luân mắng cho một trận. Ôn thị muốn cầm đồ này nọ tặng cho Ôn gia, ông ta không ngại. Nhưng đó là lễ vật người ta tặng cho mẫu thân ông ta, dược liệu mà Phủ Ninh Quốc Công mang tới không chỉ là đồ hiếm ở Kiến Châu, mà còn là những món tốt đối với người có tuổi; cả những thước vải kia đều là trong cung đưa ra, chỉ bằng Ôn gia chẳng có chức tước gì mà cũng dám mặc ra ngoài sao.

Bên trong xe ngựa, Khương Kỳ cầm khăn lụa cẩn thận giúp Nghiêm Tiêu Nghi lau nước mắt. hắn nhìn hốc mắt phiếm hồng thương tâm của nàng, trong lòng cũng thấy đau.

“không có chuyện gì, chờ thân thể ta tốt hơn rồi, khi nào nàng nhớ lão phu nhân, vi phu liền cùng nàng đi Kiến Châu thăm bà”. Khương Kỳ an ủi.

Nghiêm Tiêu Nghi xác nhận lại: “Lời thế tử nói là thật?”

“Tất nhiên!” Khương Kỳ nghiêm túc nói. “Lúc đó ta còn muốn tới trước mộ nhạc phụ nhạc mẫu thắp nén hương, để bọn họ thấy con rễ bọn họ tốt thế nào, cho họ an tâm”.

Lộ trình từ kinh thành tới Kiến Châu khá xa, Quốc Công Gia và Đại Trưởng Công Chúa hẳn sẽ không an tâm để Khương Kỳ và nàng đi xa như vậy. Nhưng dù thế nào, Nghiêm Tiêu Nghi vẫn cảm tạ Khương Kỳ.

- =========

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Kỳ: Nam nhân nói được làm được, hắn muốn mang nàng dâu nhỏ nhà mình đi du sơn ngoạn thủy…

Nghiêm Tiêu Nghi: Lúc trước sao chàng lại thích Nghiêm Tiêu Nguyệt?

Khương Kỳ: quên rồi, khả năng là lúc đó đầu óc ta hỏng rồi!