[Chuyển Ver] [Vkook] Điền Viên Nhật Thường

Chương 15: Quen Nhau

Khu Vườn Nhỏ thường mở cửa lúc chín giờ, hôm nay Tuấn Chung Quốc tới sớm nên cũng mở cửa hàng sớm hơn.

Đẩy cửa cuốn lên, dọn vài bồn hoa cần phơi nắng ra trước cửa, cậu dọn dẹp trong cửa hàng một chút, do dự không biết nên nói với Vương Thục Tú chuyện cậu muốn nhận nuôi Đại Hắc như thế nào. Vương Thục Tú thích chó không nhỉ? Sẽ đồng ý nuôi một con trong nhà không? Đại Hắc có thể ở sân sau, hàng xóm cũng sẽ đồng ý chứ?

Tuấn Chung Quốc do dự một lúc, thử nhắn một tin nhắn thăm dò Vương Thục Tú, "Mẹ, con muốn nuôi một con chó."

Vương Thục Tú đang đắp mặt nạ cầm di động nhìn thoáng qua, nhớ tới cậu đã từng nói đối diện Khu Vườn Nhỏ là một cửa hàng thú cưng. Trong ý nghĩ của Vương Thục Tú, những chó cưng trong cửa hàng đều là những loại nhỏ như Bắc Kinh, Teddy hay Pug, nuôi một con cũng chả chiếm bao nhiêu diện tích, ngay lập tức nhắn lại. "Con thích là được rồi."

Tuấn Chung Quốc vui mừng nhìn tin nhắn của Vương Thục Tú, đẩy cửa chạy ào ra đường đến nơi của Đổng Chí.

"Anh Đổng, mẹ em đồng ý cho em nuôi Đại Hắc rồi."

Cậu vừa nói xong mới nhận ra trong cửa hàng còn có người khác, là người đàn ông đã đem Đại Hắc đến hôm qua, hình như tên là Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng đang ngổm xổm trước lồng nhốt Đại Hắc nhìn nó, chắc là nó nhận ra hắn chính là ân nhân của nó nên không kêu lên, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn vẫn mang theo cảnh giác. Nghe được tiếng của thiếu niên, Kim Tại Hưởng mặt không đổi sắc quay đầu lại, không ngờ lại thấy nụ cười tươi vui của cậu.

Khác với nụ cười nhẹ ngày hôm qua, lúc này đôi mắt thiếu niên sáng trong, khóe miệng nhếch lên, nét mặt linh động, nét vui sướng trên mặt không hề che giấu. Trong lòng hắn hơi động, tâm trạng khó chịu lúc sáng sớm tựa như được nụ cười của thiếu niên vuốt nhẹ, cảm xúc căng chặt trong lòng cũng dần thả lỏng.

Tuấn Chung Quốc hơi xấu hổ liếc nhìn Kim Tại Hưởng, lướt qua hắn chạy đến trước mặt Đổng Chí: "Anh Đổng, mẹ em đã đồng ý cho em nuôi Đại Hắc rồi, khi nào nó khỏe lại em sẽ mang nó về nhà."

Đổng Chí nghe xong cũng thấy vui lây, "Anh thấy tốc độ khôi phục của Đại Hắc khá tốt, qua hai ngày nữa là không sao rồi."

Có lẽ do biết mình là chó hoang, nên sức sống và tốc độ khôi phục của Đại Hắc mạnh kinh người. Những thú cưng bị thương khác đều sẽ đến bệnh viện thú cưng, nhưng những con chó hoang mèo hoang khi bị thương thì không có chỗ cho chúng dưỡng thương. Cuộc sống sinh tồn bên ngoài rất gian nan, khôi phục càng chậm thì độ nguy hiểm càng lớn hơn, cho nên với cùng một vết thương thì chó mèo hoang khôi phục nhanh hơn so với những thú cưng trong nhà.

Tuấn Chung Quốc nở nụ cười, ngồi xổm trước lồng của Đại Hắc, đưa tay sờ đầu nó, nhẹ nhàng nói: "Đại Hắc mày phải mau khỏe lại đấy, tao sẽ mang mày về nhà."

Không biết có phải nghe hiểu lời cậu nói không, Đại Hắc nhỏ tiếng nức nở, chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay cậu.

Mặt mày Tuấn Chung Quốc cong cong vui vẻ nở nụ cười.

Kim Tại Hưởng đứng bên cạnh Tuấn Chung Quốc, thấy được khuôn mặt tươi cười của cậu ở khoảng cách gần như thế, trong lòng bỗng sinh ra một khát vọng mãnh liệt. Khát vọng này như thủy triều quét qua thân thể hắn, suy nghĩ muốn được đứng xa nhìn thiếu niên ban đầu của anh đã bị nghiền áp mạnh mẽ, trở thành suy nghĩ muốn được gần gũi với thiếu niên hơn, có quan hệ thân thiết hơn với cậu.

Suy nghĩ này vừa lóe lên, Kim Tại Hưởng đã nghe thấy giọng nói của mình, "Cậu định nuôi nó sao?"

Tuấn Chung Quốc sửng sốt, quay đầu nhìn người đàn ông kia gật gật đầu.

Giọng nói của anh trầm thấp lại dễ nghe, Tuấn Chung Quốc nửa ngồi xổm trên đất, từ góc độ của cậu nhìn người đàn ông kia chỉ thấy hắn cao lớn đến khó tin. Cậu không thấy rõ vẻ mặt của hắn chỉ nghe thấy giọng nói đầy tiếc nuối của anh, "Thật tiếc qua, tôi vốn định nuôi nó."

Tuấn Chung Quốc: "... A?"

Kim Tại Hưởng hơi rũ mắt xuống, nhìn thiếu niên ngửa mặt chăm chú nhìn hắn. Kim Tại Hưởng thích tư thế như thế này, giống như là nhốt thiếu niên trong thế giới của hắn vậy.

"Tôi nghĩ tôi và nó cũng có chút duyên phận. Nhưng không sao, tôi thấy nó rất thích cậu, cậu nuôi nó cũng rất tốt. Nhưng cậu có thể cho tôi cách liên lạc được không, tôi nghĩ nếu mình có thời gian thì có thể đến thăm nó."

Lời đề nghị của người đàn ông này rất hợp lý, vốn là anh ta cứu Đại Hắc, nên anh ta muốn nuôi nó cũng là điều đương nhiên. Nhưng Tuấn Chung Quốc nhìn Đại Hắc, hơi luyến tiếc khi phải cho nó đi, nếu người đàn ông này đã nguyện ý lùi một bước, chỉ là khi có thời gian thì đến thăm nó, cậu tất nhiên sẽ không thấy có vấn đề gì.

Tuấn Chung Quốc lấy di động ra, hơi xấu hổ mở miệng: "Để tôi nháy vào máy anh, tôi còn chưa nhớ số của mình."

Khóe miệng Kim Tại Hưởng nhếch lên một độ cong không dễ thấy, khẽ gật đầu, đọc số của mình ra. "Tôi tên là Kim Tại Hưởng."

Tuấn Chung Quốc bấm số của hắn, cười nhẹ nói: "Tôi tên là Tuấn Chung Quốc."

Tuấn Chung Quốc, trong lòng Kim Tại Hưởng lặp lại cái tên này, vẻ mặt bình thản gật đầu với cậu.

Qua chuyện Kim Tại Hưởng muốn nhận nuôi Đại Hắc thì ấn tượng của Tuấn Chung Quốc với hắn rất tốt, chỉ cảm thấy tính cách hắn hơi lạnh lùng thôi. Cậu còn nhớ rõ phản ứng của Kim Tại Hưởng ngày hôm qua khi cậu cười với anh, bởi vậy sau khi lưu số lẫn nhau, cậu không biết nên nói gì với hắn. Cười xấu hổ với Kim Tại Hưởng, cậu lại lần nữa ngồi xổm xuống chơi với Đại Hắc.

Tầm mắt của Kim Tại Hưởng vẫn luôn đi theo Tuấn Chung Quốc, nhìn Đại Hắc dưới bàn tay của thiếu niên thoải mái nheo mắt lại, trong lòng anh thấy hơi khó chịu.

Chó ngu, nhìn mặt ngu ngốc chưa kìa!

Kiềm chế xúc động muốn lại gần thiếu niên, Kim Tại Hưởng ở một lúc rồi rời đi. Mất ngủ nhiều năm nên hắn thường đợi qua đêm dài tới bình minh, vì vậy đã tạo nên tính kiên nhẫn của hắn. Rời khỏi khu phố, Kim Tại Hưởng dừng xe ở ven đường, gọi điện cho Diệp Khang. Cảm giác của hắn với thiếu niên quá đột ngột và quá mãnh liệt, chưa bao giờ có loại tình cảm xa lạ khiến hắn mất đi sự bình tĩnh của mình như thế này. Theo thói quen muốn tìm hiểu rõ ràng, Kim Tại Hưởng định tìm Diệp Khang.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, Kim Tại Hưởng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Đợi cả nửa ngày cũng không thấy hăn nói chuyện, Diệp Khang hỏi một câu: "Sao vậy? Tâm trạng không tốt sao? Có phải Ân Nhã lại giở trò gì không?"

Ân Nhã trong miệng Diệp Khang chính là em gái cùng mẹ khác cha của Kim Tại Hưởng, đang học năm thứ hai đại học. Bởi vì hoàn cảnh gia đình hắn rất đặc biệt nên từ nhỏ Ân Nhã luôn tìm cách khiến Kim Tại Hưởng thấy chán ghét, khó chịu. Vài năm này hắn không ở trong nước, Ân Nhã đã không ít lần xuất hiện trước mặt Ân Vĩnh Đức, chẳng phải chỉ vì quyền thừa kế tập đoàn Hợp Phổ sao. Một Ân Nhã còn thêm hai đứa em cùng cha khác mẹ của Kim Tại Hưởng là Kim Hải và Kim Thiến, ba người này vài năm nay luôn gây chuyện ầm ĩ. Kim Hải, Kim Thiến còn đỡ, có Kim Thế Huy trấn áp còn không dám gây chuyện ở bên ngoài. Ân Nhã thì lại có một ông cha đứng đằng sau xúi giục, hận không thể bôi đen hình tượng của Kim Tại Hưởng, chỉ còn thiếu nước nhảy ra nói thẳng hắn hại cô ta.

Kim Tại Hưởng không thèm để ý, "Chỉ là vài thủ đoạn nhỏ sau lưng thôi."

Theo lời của hắn thì hình như không liên quan đến Ân Nhã, Diệp Khang bắt đầu tò mò, "Thế có chuyện gì vậy?"

Kim Tại Hưởng im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: "Tôi gặp một thiếu niên."

"Thiếu niên?" Khả năng bát quái của Diệp Khang được thắp sáng ngay tức khắc, lập tức nâng cao tinh thần. Có lẽ do hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng, Kim Tại Hưởng trong chuyện tình cảm luôn có hơi sạch sẽ, mấy năm nay vẫn chỉ một mình. Đây là lần đầu tiên Diệp Khang nghe hắn dùng cái giọng này nhắc tới một người khác. Tuy cậu ta nói thiếu niên chứ không phải thiếu nữ khiến anh hơi bất ngờ, nhưng những điều này chỉ là chuyện nhỏ.

Diệp Khang hăng hái dạt dào, Kim Tại Hưởng lại đột nhiên không muốn nói tiếp, "Không có gì cả, tôi cúp máy trước."

"Này này... Cậu không được làm thế..."

Giọng nói của Diệp Khang theo điện thoại bị cúp mà biến mất, Kim Tại Hưởng trực tiếp tắt máy. Trong nháy mắt lúc mở miệng hắn mới ý thức được mình không nguyện ý chia sẻ thiếu niên với bất kỳ một ai, cho dù chỉ là chuyện về cậu, hắn chỉ hy vọng giam cậu trong thế giới của hắn. Kim Tại Hưởng rũ mắt xuống, tính toán tính khả thi của việc này.

Sau khi Kim Tại Hưởng đi, Đổng Chí hâm mộ chảy nước miếng với chiếc xe của anh. Ấn tượng của anh với Kim Tại Hưởng không tệ, đừng chỉ nhìn thái độ lạnh lùng của hắn, chỉ cần thấy sự quan tâm của hắn với Đại Hắc là có thể thấy anh ta là người lương thiện, là một người tốt hiếm có.

Tuấn Chung Quốc nghe anh khen mà nhịn không được nở nụ cười. Trong mắt Đổng Chí, chỉ cần là người thích động vật thì đều là người tốt. Nhưng vì Đổng Chí nhắc tới xe mà Tuấn Chung Quốc rốt cuộc cũng nhớ ra cậu đã thấy chiếc xe này ở đâu. Chính là mấy ngày hôm trước cậu đến hiệu sách cùng Dịch Hàng, lúc đó Dịch Hàng cũng giống như Đổng Chí vậy, thèm thuồng chiếc xe này cả nửa ngày.

Biển số xe ở Trung Kinh sao? Kim Tại Hưởng? Anh ta là người nhà họ Kim ở Trung Kinh sao? Lúc trước Tuấn Chung Quốc luôn ở trong nhà, đối với việc xã giao của nhà họ Tuấn không biết gì cả. Cậu không biết nhà họ Kim và nhà họ Tuấn có quen biết nhau hay không? Nếu mà có thì cậu vẫn nên tiếp xúc ít với Kim Tại Hưởng, cậu không muốn có liên quan gì tới cuộc sống trước kia nữa.

Lại nhìn Đại Hắc một lúc, cậu đi về cửa hàng, bắt đầu dùng radar tinh thần như thường lệ. Bồn cây nào yêu cầu tưới nước, bồn nào yêu cầu bón phân, bồn nào yêu cầu bắt sâu, chỉ cần dựa vào tấm bảng là biết hết. Trong lúc cậu bề bộn, lão Hàn tới lần trước đã đến.

"Xin chào quý khách! Anh Hàn?"

Lão Hàn cười cười, "Tiểu Quốc, bồn Lan Quân Tử kia của tôi sao rồi?" Lúc anh hỏi câu này vẻ mặt lo âu, chỉ sợ Tuấn Chung Quốc nói nó đã chết.

Tuấn Chung Quốc hiểu rõ tâm trạng của lão Hàn, không thừa nước đục thả câu, từ sau bàn thu ngân lấy cây Lan Quân Tử đã được trồng lại rất tốt kia. Lần trước sau khi Lan Quân Tử mọc lại rễ, cậu đã đổi đất mới, ngay cả bồn cây cũng khử trùng một lần rồi cẩn thận trồng trở lại.

Cây Lan Quân Tử này khác xa so với cái cây lão Hàn đưa tới lần trước, Lan Quân Tử mọc rễ mới nên nhìn có hơi yếu ớt, nhưng phiến lá khô vàng đã bắt đầu chuyển màu xanh, giữa những bông hoa nhỏ thưa thớt ban đầu đã mọc lên vài nụ hoa, sức sống tràn trề.

Lão Hàn vui mừng nhìn bồn Lan Quân Tử này, không dám tin run run hỏi: "Đã cứu được thật sao?"

Tuấn Chung Quốc gật đầu, thật ra cậu cũng không ngờ rằng có thể cứu được. Tuy lúc cậu xử lý xong thì tấm bảng cũng viết đã chữa trị thành công, nhưng cậu vẫn đợi đến khi cây Lan Quân Tử này mọc rễ lần nữa mới yên tâm, tin rằng mình đã cứu được bồn cây này.

Thông qua tấm bảng nhìn bộ rễ mới đang cắm vào trong đất, Tuấn Chung Quốc ngoài cảm giác thành tựu ra, càng nhiều hơn là sự vui sướng được lão Hàn truyền sang.