[Chuyển Ver] [Vkook] Điền Viên Nhật Thường

Chương 17: Hù Dọa

Vương Thục Tú nhận được cuộc gọi của Tuấn Chung Quốc liền vội vàng chạy về, nhìn thấy Tuấn Nhất Thủy đang cúi mặt nhìn cái chân bị thương, ngồi trong phòng khách kêu to ai u ai u, một con chó to màu đen ngồi một bên nhìn chằm chằm gã.

"Có chuyện gì vậy?" Cô vừa nghe Tuấn Nhất Thủy về nhà liền vội vàng cúp máy gọi xe chạy về nhà, sợ cậu ở một mình sẽ chịu thiệt, nên không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Tuấn Chung Quốc kể rõ chuyện Tuấn Nhất Thủy không đi cửa chính mà trèo hàng rào vào sân sau kết quả bị Đại Hắc cắn một cái, nói xong sờ đầu Đại Hắc, lo Vương Thục Tú sẽ giận chó đánh mèo Đại Hắc. (giận chó đánh mèo: giận lây sang người khác)

Tuấn Nhất Thủy ở một bên lẩm bẩm mắng: "Thằng nhãi này mày giỏi lắm, dám thả chó cắn cha mày, còn không mau dắt con chó kia đi cho ông."

Vương Thục Tú nghe cậu nói xong, hừ một tiếng: "Làm đúng lắm!" Tuấn Chung Quốc không biết lý do Tuấn Nhất Thủy không vào từ cửa chính, nhưng cô lại biết. Chẳng qua sợ người của anh Phong nhìn thấy, gã cũng chỉ giỏi vụng trộm thôi.

Cắt đứt mấy lời lẩm bẩm của Tuấn Nhất Thủy, Vương Thục Tú khó chịu chất vấn: "Ông tới đây làm gì?"

Tuấn Nhất Thủy gân cổ lên, "Đây là nhà tôi sao tôi không được về." Lại thấy sắc mặt Vương Thục Tú không vui thì xìu xuống, gã đột nhiên mềm giọng cầu xin, "Tiểu Hoa tôi sai rồi, lần này tôi thật sự biết sai rồi. Tôi sau này không đánh bạc nữa, đánh bạc nữa thì tôi là vương bát đản. Lần này anh Phong muốn mạng của tôi thật đấy, anh ta nói tôi mà không trả tiền thì mang tôi đến quặng mỏ ở Tây Bắc, cô nhẫn tâm nhìn tôi bị anh Phong bức chết hay sao. Tiểu Hoa à, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, cô cứu tôi một lần này đi."

Tuấn Nhất Thủy nói rất đáng thương, nhưng Vương Thục Tú lại cười lạnh, "Đánh bạc nữa thì là vương bát đản sao? Bà đây nghe ông nói câu đó không biết bao nhiêu lần rồi, anh Phong nên đem ông đi đến Tây Bắc đi, ít ra cũng loại trừ được một mầm tai họa. Tôi nói cho ông biết Tuấn Nhất Thủy ông đừng mơ tưởng nữa. Bà đây sẽ không cho ông một đồng nào đâu, không chỉ không cho, bà đây còn muốn ly hôn với ông."

Trước kia Vương Thục Tú không ly hôn chỉ vì Tuấn Chung Quốc, nhưng lần này cậu bị thương nặng như vậy, mạng suýt nữa cũng chả còn, nhưng Tuấn Nhất Thủy vẫn ngâm mình trong sòng bạc cả cái mặt cũng không chịu lộ ra, Vương Thục Tú đã hoàn toàn hết hy vọng rồi. Cho dù sau này Tuấn Chung Quốc khôi phục trí nhớ gây sự với cô, thì lần này cô cũng phải ly hôn.

Vương Thục Tú vừa nhắc tới ly hôn, Tuấn Nhất Thủy liền bùng nổ, "Ly hôn cái gì chứ, ai muốn ly hôn với cô? Nhãi con, con trai, con muốn thấy cái nhà này tan nát sao?"

Những lời này là lời vàng của Tuấn Nhất Thủy. Có lẽ khi Tuấn Chung Quốc còn nhỏ Tuấn Nhất Thủy thường kể chuyện gã không có cha, đi theo mẹ từ nhỏ chịu rất nhiều cực khổ, nên cậu rất mẫn cảm với việc họ ly hôn. Mỗi lần chỉ cần Vương Thục Tú nhắc tới thì Tuấn Chung Quốc liền tìm mọi cách phản đối. Tuấn Nhất Thủy đã có thói quen lôi kéo Tuấn Chung Quốc làm đồng minh, lại quên Tuấn Chung Quốc của hiện tại đã không còn là Tuấn Chung Quốc của trước kia.

Trọng tâm của cuộc nói chuyện kéo đến trên người mình, Tuấn Chung Quốc nhìn vào Vương Thục Tú, nói: "Nếu mẹ muốn ly hôn thì ly hôn đi, sau này con sẽ chăm sóc cho mẹ."

Tuy Tuấn Nhất Thủy là cha của thân thể này, nhưng Tuấn Chung Quốc tính ra mình mới chỉ gặp ông ta được ba lần, ấn tượng mỗi lần gặp càng xấu đi, tình cảm đối với Tuấn Nhất Thủy một chút cũng chẳng có. Cậu không biết thân thể này khi đối mặt với tình huống này sẽ lựa chọn thế nào, nhưng cậu bây giờ đã là Tuấn Chung Quốc, cậu đau lòng cho Vương Thục Tú, hy vọng Vương Thục Tú có thể thoát khỏi cuộc sống như thế này.

"Nhãi ranh kia mày..." Tuấn Nhất Thủy đứng dậy muốn đánh cậu.

Nhưng gã vừa đứng dậy thì Đại Hắc đã đứng mạnh lên, gầm gừ nhìn về phía gã. Tiếng gầm của Đại Hắc gợi lên ký ức không tốt của Tuấn Nhất Thủy, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, không cam tâm ngồi xuống lần nữa.

"Ly hôn thì ly hôn, nhưng mà..." Con ngươi Tuấn Nhất Thủy xoay tròn, "Tiểu Hoa cô phải bán nhà trả nợ cho anh Phong giùm tôi, sau đó tôi sẽ ly hôn với cô."

"Phi, ông mơ à!" Vương Thục Tú giận dữ, "Căn nhà này là của con trai tôi, Tuấn Nhất Thủy con mẹ nó ông đừng nghĩ động đến nó."

"Vậy tôi sẽ không ly hôn!" Gã vô lại nói.

Vương Thục Tú tức chết, oán hận nhìn xung quanh muồn tìm gì đó đánh Tuấn Nhất Thủy, quay đầu nhìn thấy Đại Hắc, liền chỉ vào gã nói: "Cắn ông ta."

Đại Hắc hiểu lời Vương Thục Tú nói, lắc lắc bộ lông từ từ đứng lên.

"Vương Tiểu Hoa cô đừng quá đáng quá nha... Ai ai, con chó chết tiệt kia mày đừng có đến đây...."

Tuấn Nhất Thủy không cho là Vương Thục Tú nói thật, nhưng nhìn Đại Hắc cũng biết nó tưởng là thật. Ngay lập tức gã không quan tâm gì nữa, vừa ngã vừa kéo cái chân bị thương mở cửa ra bỏ chạy. Đại Hắc chậm rãi đi đến cửa phô trương thanh thế sủa lên một tiếng, chợt nghe Tuấn Nhất Thủy ở bên ngoài kêu "Ai u", chắc là mò đường chạy đụng trúng cái gì rồi.

Hù dọa gã xong, Đại Hắc thong thả đi về, ngồi xổm bên chân Tuấn Chung Quốc.

Vương Thục Tú vốn đang tức gần chết, nhưng thấy cảnh như vậy thì phì cười. "Đây là con chó con định nuôi sao?" Vương Thục Tú đóng cửa lại, nhìn cậu hỏi một câu.

Tuấn Chung Quốc hồi hộp gật đầu.

Vương Thục Tú tựa như muốn nói thêm gì đó, một lúc sau phẩy tay, "Thôi, mẹ tưởng nhóc con con muốn nuôi mấy con chó nhỏ như chó Bắc Kinh gì đó, không ngờ lại nuôi con lớn như vậy. Coi việc nó cắn gã chết tiệt kia một cái, lớn thì lớn vậy."

Tuấn Chung Quốc thở phào nhẹ nhõm, sờ đầu Đại Hắc, khen ngợi: "Đại Hắc rất thông minh, lại hiểu chuyện biết làm việc nữa. Người thích nó rất nhiều, có người còn muốn tranh nuôi nó với con nữa."

Biểu tình của Vương Thục Tú lập tức kỳ lạ, một con chó bình thường như vậy còn chó người muốn tranh nuôi nó? Thằng nhóc nay bây giờ cả lừa người cũng không biết nữa. Cô cũng không để trong lòng, trên mặt cũng biểu hiện ra, tùy tiện nói: "Ừ ừ, con nói thế nào thì là thế ấy. Tên là gì nhỉ, a, đúng rồi, Đại Hắc là con chó tốt."

Tuấn Chung Quốc thấy Vương Thục Tú chỉ nói cho có lệ, trong lòng tủi thân giùm cho Đại Hắc. Cậu lại nghĩ tới Kim Tại Hưởng, rõ ràng người thích Đại Hắc rất nhiều mà, Kim Tại Hưởng cũng thích Đại Hắc. Kim Tại Hưởng cũng muốn nuôi Đại Hắc nữa, anh ta còn đến thăm Đại Hắc mỗi ngày đấy.

"Được rồi được rồi, mau đi ngủ đi." Vương Thục Tú đã xin phép về nhà nên cũng lười về chỗ làm, thấy thời gian không còn sớm nữa, nhóc con kia còn có ý muốn tiếp tục khen ngợi Đại Hắc, nên nhanh chóng giục cậu đi ngủ.

Tuấn Chung Quốc còn lo lắng chuyện Tuấn Nhất Thủy thiếu nợ, cậu còn nhớ lần trước đến một người đàn ông gọi là anh Phong, lo nếu gã không trả tiền thì anh Phong sẽ đến làm phiền Vương Thục Tú.

Vương Thục Tú phẩy tay, "Yên tâm đi, anh Phong biết cách làm người, không phải là loại người chuyên làm xằng bậy." Anh ta muốn ép cũng chỉ ép Tuấn Nhất Thủy, sẽ không làm liên lụy đến người nhà. Còn về phần gã kiếm tiền như thế nào thì cô không quan tâm.

Tuấn Chung Quốc yên tâm chuẩn bị về phòng ngủ, Đại Hắc cứ đứng phía sau cậu, không có ý về sân sau.

Tuấn Chung Quốc cười, gãi cằm Đại Hắc, "Mày muốn ngủ với tao sao?"

Đại Hắc thoải mái híp mắt, cuộn mình thành một cục, nằm dưới đầu giường cậu.

Một đêm ngủ ngon. Hôm sau lúc Tuấn Chung Quốc định đi làm thì Vương Thục Tú muốn cậu đem Đại Hắc theo. Cô biết rõ Tuấn Nhất Thủy, tên khốn kia chắc chắn không bỏ qua đâu, gã vẫn còn nhớ thương cái nhà này, không chừng còn chờ ở đâu đó đợi cậu. Vương Thục Tú oán hận nói với Đại Hắc: "Còn nhớ tên chết tiệt hôm qua không? Thấy gã thì cắn, đừng khách khí làm gì."

Tuấn Chung Quốc: "..."

Một người một chó đi bộ đến Khu Vườn Nhỏ, Đại Hắc hình như rất thích ở trong cửa hàng, cho dù Tuấn Chung Quốc dỗ dành thế nào cũng không chịu đến cửa hàng thú cưng ở đối diện. May mà nó không sủa bậy, cũng không quấy rồi, chỉ cuộn mình nằm ngủ say dưới ghế mây ở cửa. Có khách hàng không chú ý thì không biết trong cửa hàng còn có một con chó. Thỉnh thoảng có khách hàng nhìn thấy Đại Hắc muốn trêu nó, nhưng Đại Hắc ngay cả mắt cũng không thèm mở ra, quay đầu sang hướng khác tiếp tục ngủ.

Bởi vì lão Hàn dốc sức tuyên truyền khắp nơi, nên việc buôn bán của Khu Vườn Nhỏ gần đây khá tốt. Tuấn Chung Quốc bận rộn cho tới tận trưa, định thừa dịp giữa trưa không có ai mang Đại Hắc đến cửa hàng thú cưng đối diện ăn cơm, lại có người đến cửa.

"Xin hỏi..."

"Ông Tô?" Tuấn Chung Quốc xoay người bất ngờ, khách hàng ở cửa chính là ông nội của Tô Lãng, Tô Vi Chính. Lúc trước cậu nằm viện, ông còn đến thăm cậu vài lần.

"Tiểu Quốc, sao cháu lại ở đây?" Tô Vi Chính cũng rất ngạc nhiên.

Tuấn Chung Quốc giải thích: "Cháu làm việc ở đây."

"À." Tô Vi Chính bỗng hiểu ra, cười tủm tỉm nói: "Cháu chính là chàng trai mà bọn họ nói rất giỏi đó à."

Tuấn Chung Quốc nghe ông nói như vậy thì thấy hơi chột dạ. Lần trước ở trong bệnh viện khi cậu tưới nước cho cây Trầu Bà thì cái gì cũng không biết, là Tô Lãng dạy cậu nên tưới như thế nào. Mới không được vài ngày cậu đã thành người rất tài giỏi trong miệng người khác, ông Tô liệu có thấy kỳ lạ không nhỉ?

Tuấn Chung Quốc giật thót trong lòng, nhưng Tô Vi Chính lại chẳng biết gì cả. Cười đem bồn hoa trong lòng đưa cho cậu nhìn thử, "Đúng lúc quá, Tiểu Quốc cháu xem giúp ông bồn hoa này sao chỉ mọc lá mà không mọc hoa chứ?"

Bồn hoa Tô Vi Chính nói là bồn Lan hoa tím. Ông đứng bên cạnh giải thích: "Lúc trước có học sinh cũ tặng ông một chậu hoa, nó phát triển rất tốt, nói là vài ngày nữa sẽ ra hoa. Nhưng sắp đến thu rồi mà còn chưa nở, không biết có chuyện gì nữa?"

Nhắc tới chuyện chính, Tuấn Chung Quốc bỏ suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, dùng radar tinh thần quét qua cây Lan hoa tím, tấm bảng trắng hiện ra.

v Tên thực vật: Lan hoa tím

v Nhu cầu của thực vật: Xử lý xuân hóa

v Khả năng sống của thực vật: Cao

Cái gọi là xử lý xuân hóa chính là kích thích mầm cây, nghĩa là cho những mầm cây cần nảy mầm vào trong nhiệt độ thấp trong một khoảng thời gian nhất định. Mầm sẽ mọc lên sau khi được xử lý nên được gọi là hiện tượng xuân hóa. Sau đó nó không chỉ được ứng dụng đối với mầm cây mà còn dùng cho những cây chỉ mọc chồi sau khi được ở trong nhiệt độ thấp.

Bồn Lan hoa tím này cần trồng hai năm mới có thể ra hoa, chắc học sinh tặng cho Tô Vi Chính không hiểu những thứ này nên không xử lý ở nhiệt độ thấp trước cái đã.

Trong khoảng thời gian này Tuấn Chung Quốc luôn cố gắng bù lại kiến thức về hoa cỏ, cậu tìm từ nói thật dễ hiểu, nên Tô Vi Chính hiểu rất nhanh.

"Vậy phải làm sao đây?"

Cây Lan hoa tím muốn nở hoa thì chịu ảnh hưởng của nhiệt độ rất lớn, có rất nhiều cách để điều chỉnh thời gian nở hoa. Lục Lăng Tây nói rõ với Tô Vi Chính một lần, còn cụ thể làm thế nào thì tùy vào Tô Vi Chính.

Tô Vi Chính sau khi về hưu thích chơi mấy cây hoa cỏ thế này, bình thường gặp những người hiểu biết chỉ toàn là ông già bà già, khó lắm mới gặp được người trẻ tuổi như Tuấn Chung Quốc. Cậu bé này không chỉ đẹp mắt mà giọng nói còn rất dễ nghe, khi nói về hoa cỏ thì khuôn mặt rất dịu dàng. Trước đây ông vốn đã có ấn tượng tốt với cậu, bây giờ thấy vậy thì lại càng thích hơn, hận cậu không phải là cháu ruột ông.

Một già một trẻ nói hăng say, Tô Vi Chính hưng phấn liền hẹn Tuấn Chung Quốc sáng mai đi đến chợ hoa với ông.

"Tiểu Quốc ông nói cho cháu biết, chợ hoa kia cách nơi này không xa lắm, ở cạnh bờ sông cách chỗ này không xa. Sáng sớm mùa hè sáu giờ đã mở cửa, ở trong đó cây cảnh hoa cỏ gì cũng có. Tiểu Quốc cháu nên đi xem thử đi."

Tuấn Chung Quốc nghe Tô Vi Chính nói mà động lòng, cậu tính thời gian, sáng đi lúc sáu giờ, chỉ cần trước chín giờ về đến đây là được, chắc chắc sẽ kịp.

"Được, ông Tô ông hẹn thời gian chỗ gặp mặt đi, cháu sẽ đến tìm ông."

"Được rồi, sáng sớm sáu giờ ngày mau, chúng ta gặp nhau ở đầu khu phố này, thấy sao?"

Tuấn Chung Quốc gật đầu, "Được ạ."

Ông Tô hài lòng ôm hoa rời đi, cậu đến chỗ Đại Hắc, "Đi thôi, đi ăn cơm nào."

Đại Hắc vẫy vẫy đuôi đứng lên, lúc ra cửa bỗng đứng im, nhe răng nhìn về phía bên trái, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.

"Sao vậy?" Tuấn Chung Quốc nhìn theo hướng Đại Hắc nhìn, một con chó Bắc Kinh màu trắng sợ run rẩy ôm chân chủ nhân sống chết không chịu đi.

Tuấn Chung Quốc không nói gì, bắn một cái lên đầu Đại Hắc, "Lại hù dọa chó nhà người ta?"

Đại Hắc tủi thân vẫy đuôi, ư ử một tiếng, đi theo Lục Lăng Tây.

Ở con đường bên trái, Tuấn Nhất Thủy lau mồ hôi, suýt nữa thì bị con chó chết tiệt kia phát hiện ra. Nghĩ đến con chó kia, gã lại thấy đùi phải hơi đau, vết thương bị cắn ngày hôm qua còn chưa khỏi. Chó kia mày chờ đó, nếu bị gã bắt được...bắt được sẽ bán nó vào quán lẩu, Tuấn Nhất Thủy oán hận nghĩ.

Hôm nay xem ra không còn cách nào nữa rồi, con chó kia đi bên cạnh thằng nhãi kia, gã không dám xuất hiện. Tuấn Nhất Thủy khập khiễng định rời đi, lúc quay đầu thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở bên kia đường, trước mắt bỗng sáng ngời, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.