[Chuyển Ver] [Vkook] Tháng Năm Qua

Quyển 1 - Chương 4

Lúc tan học, tuyết đã tích một tầng dày. Phác Chí Mẫn hưng phấn vô cùng, oai oái kêu gào chạy ra sân. Tuấn Chung Quốc mặc áo khoác, khăn quàng cổ che kín hơn nửa mặt mới chậm rãi đi vào bãi tuyết.

Đối với một thành phố phương Nam như Tô Châu mà nói, có thể có được một đợt tuyết lớn như vậy thật sự là chuyện không dễ dàng. Độ phấn khích của các học sinh hoàn toàn không thua gì năm mới đến.

“Chơi một lát đã rồi đi.” Phác Chí Mẫn chờ mong nhìn cậu, “Hôm nay cậu xin nghỉ ở võ đường rồi mà?”

Tuấn Chung Quốc kéo khăn quàng cổ xuống, thở ra hơi trắng, cậu nhìn một lượt xung quanh, đồng ý nói: “Được.”

Phác Chí Mẫn giơ cao hai tay “yeah” một tiếng.

Xa xa, Trịnh Hạo Thạc đứng trên sân thể dục hô to: “Này! Phác Chí Mẫn! Mau tới đây! Cùng lớp 5 ném tuyết!”

Tuấn Chung Quốc theo thanh âm nhìn sang thì trông thấy gương mặt nổi bật của Kim Tại Hưởng. Trời đông lạnh, nam sinh ăn mặc rất phong phanh, áo khoác rộng mở đang nặn tuyết cầu.

“Lớp chúng ta chỉ có 20 nam, quá thiệt.” Trịnh Hạo Thạc cực kì chấp nhất chuyện thắng thua, hai nhãn cầu tưởng như rực lửa, “Sắp xếp trận địa đi, chúng ta nhất định không được thua.”

Kim Tại Hưởng nhếch cười: “Gặp thì ném thôi, trận địa gì chứ.”

Phác Chí Mẫn hoàn toàn không quan tâm thắng thua của trận ném tuyết, cậu ta chỉ giơ di động tự sướng, đang muốn kéo Tuấn Chung Quốc vào ống kính.

“Đừng giơ cao như vậy.” Tuấn Chung Quốc bảo cậu ta kéo gần ống kính xuống.

Phác Chí Mẫn có chút lo lắng: “Chụp gần quá liệu có khiến mặt tớ trông béo không…?”

Tuấn Chung Quốc: “…”

Trịnh Hạo Thạc bóp mặt Phác Chí Mẫn: “Cậu vốn là thằng nhóc béo ú sẵn rồi! Đừng chụp nữa, ra đây nặn tuyết cầu đi.”

Mấy người ngồi xổm một vòng nặn tuyết, chỉ có Tuấn Chung Quốc không mang găng tay, chẳng mấy chốc ngón tay đã đông cứng đỏ bừng. Kim Tại Hưởng nhìn thấy, liền cởi một chiếc găng tay đưa cho cậu.

Tuấn Chung Quốc không từ chối, cậu cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, khách sáo một câu: “Cảm ơn.”

Kim Tại Hưởng không nói gì, hắn nhìn Tuấn Chung Quốc kéo cao khăn quàng cổ che kín chóp mũi, chỉ chừa ra đôi ngươi đen láy, hệt như một thiếu niên vẫn còn tính tình trẻ con.

“Hai người còn làm gì đó?” Trịnh Hạo Thạc xoa tay làm nóng người, lớp 5 đối diện có vài người đã bắt đầu đứng dậy, “Chuẩn bị… Phác Chí Mẫn! Cậu đừng có chạy lung tung!”

Phác Chí Mẫn trốn tránh tuyết cầu bay tới, một đường a a a kêu lên. Trịnh Hạo Thạc chửi thề, kéo cậu ta ra sau, nhặt một tuyết cầu lớn ném sang. Kim Tại Hưởng kéo Tuấn Chung Quốc đứng lên, đột nhiên có tuyết cầu phi thân qua giữa hai người, Kim Tại Hưởng ném trả, đập trúng đầu một người gần đó.

Phác Chí Mẫn vẫn còn giơ di động: “Chụp ảnh chụp ảnh nào!”

Tuấn Chung Quốc đẩy đầu cậu ta tránh khỏi một quả cầu tuyết, chỉ nghe “tách” một tiếng, điện thoại đã lưu lại một gương mặt dữ tợn non choẹt dí sát màn hình.

Phác Chí Mẫn: “…”

“…” Tuấn Chung Quốc sờ mũi, “Chụp cái khác đi.”

Lại thêm một quả cầu tuyết bay tới, cậu cúi người tránh né, lại nghe phía sau vang lên một câu “Moá nó!”, lớp trưởng lớp 5 bực mình lồng lộn hét lên: “Ném đúng mục tiêu! Không nhận ra người mình là sao!”

Phác Chí Mẫn phóng thẳng tới, gã cũng không chụp ảnh nữa mà rõ ràng đang cầm di động quay video.

Hai tay Trịnh Hạo Thạc đều là tuyết, trông cũng chẳng khác người vừa đánh giặc về là bao. Kim Tại Hưởng bị vài người vây quanh, áo khoác và trên tóc bầy hầy một đống hỗn độn. Tuấn Chung Quốc cởi khăn quàng cổ, dồn sức đứng lên, quay sang chắn trước Kim Tại Hưởng, một đạp đá bay tuyết cầu đang phi tới. Ai ngờ đối phương nặn quá lỏng lẻo, tuyết cầu lập tức hoá thành tuyết bột trắng xoá tạt vào mặt cậu.

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Phác Chí Mẫn vô tâm vô phế cười lớn, đột nhiên một nắm tuyết từ đâu bay đầy vào miệng cậu ta.

Phác Chí Mẫn: “…”

Trịnh Hạo Thạc ôm bụng cười to: “Ha ha ha ha ha ha Nghiệp quật vào cậu đó nhóc béo!!!”

Tuấn Chung Quốc quệt tuyết trên mặt, quay đầu lại thì trông thấy hắn đang phủi áo khoác, mái tóc xoã tung của nam sinh quá nửa đều là tuyết, khăn quàng của Tuấn Chung Quốc một nửa vắt trên đầu hắn, một nửa rơi xuống cổ.

Phác Chí Mẫn lạnh run cầm cập chạy tới mà vẫn không quên chụp ảnh, muốn cùng Tuấn Chung Quốc chụp chung. Trịnh Hao Thạc cũng đem di động ra, muốn đi chụp hình các nam sinh bên lớp 5, cậu ta quen miệng hỏi Kim Tại Hưởng: “Cậu có muốn chụp chung không?”

Kim Tại Hưởng không từ chối, hắn quàng khăn lên rồi cùng chụp với Trịnh Hạo Thạc.

“Cậu quá đẹp trai.” Trịnh Hạo Thạc than thở, “Sớm biết vậy đã không chụp chung với cậu.”

Phác Chí Mẫn nghe thấy liền đi tới, nhiệt tình nói: “Chúng ta cùng chụp đi! Chúng ta cùng chụp đi!” Cậu ta kiên quyết kéo Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc cùng nhét vào ống kính, bản thân lại chỉ có thể nửa ngồi xuống phía trước, gương mặt non choẹt như thể càng béo thêm một vòng.

“Dùng di động của tôi đi.” Kim Tại Hưởng đột nhiên đề nghị, “Di động cậu sắp hết pin rồi.”

Lúc này Phác Chí Mẫn mới phát hiện di động của mình đã cạn đến mức pin cảnh báo rồi.

Kim Tại Hưởng hí hoáy cầm di động bật camera lên, hắn nhìn Tuấn Chung Quốc, biếng nhác cười hỏi, “Chụp chung một tấm không?”

Tuấn Chung Quốc cảm giác ngày hôm nay bản thân đã mang cả đời chụp xong – Phác Chí Mẫn vậy mà lại mang theo pin dự phòng. Kim Tại Hưởng chỉ có tấm hình chụp chung là chụp cùng cậu, sau đó di động đã bị Trịnh Hạo Thạc lấy đi chụp một đống đồ vật linh ta linh tinh.

Tuấn Chung Quốc đem chiếc găng tay trả lại cho hắn.

“Cảm ơn.” Cậu cười nói.

Kim Tại Hưởng nhìn đối phương tươi cười, hắn còn đang quàng khăn của Tuấn Chung Quốc, cũng không cởi ra mà chỉ giao hẹn: “Tôi về nhà giặt sạch rồi trả cậu được không?”

“Được.” Tuấn Chung Quốc gật đầu, lại bổ sung một câu, “Không cần vội.”

Lúc Tôn Điềm đến tìm Kim Tại Hưởng, đại chiến tuyết cầu đã sớm tàn. Hắn đang cúi đầu xem lại ảnh chụp trong di động, khăn quàng của Tuấn Chung Quốc quấn vài vòng trên cổ che khuất nửa mặt.

Nói thực nếu xét riêng bề ngoài, mặt mũi Kim Tại Hưởng thật sự quá đẹp. Trước đây khi chưa lớn thậm chí còn khó hình dung vẻ đẹp của hắn là gái hay trai.

Tôn Điềm chu môi làm nũng với bạn trai: “Em cũng muốn chụp ảnh.”

Kim Tại Hưởng nhíu mày, miệng hắn bị khăn quấn quanh, âm thanh phát ra làu bàu: “Hết pin rồi, để lần sau đi.”

Tôn Điềm ai oán nói: “Lần sau chắc gì tuyết đã rơi.”

Kim Tại Hưởng: “Em chụp bằng di động của mình cũng được mà.”

Tôn Điềm không vui vẻ mấy: “Dùng di động của anh chụp sau đó làm hình nền, các cặp tình nhân chẳng phải đều lấy ảnh của đối phương làm vậy ư? Nếu không làm sao chứng minh chúng ta là một đôi chứ.”

Kim Tại Hưởng miễn bình luận, hắn không nói gì thêm, mặc cho Tôn Điềm thao thao cũng chẳng đáp lại một câu.

“Anh rốt cuộc có nghe hay không?” Tôn Điềm có chút tức giận, “Em đang nói chuyện với anh đó.”

Cánh tay đang đặt trên vai nữ sinh của hắn bỏ xuống, hắn đứng yên, nghiêng đầu, mặt không chút biến sắc nhìn về phía Tôn Điềm.

Cô gái im lặng, sắc mặt có chút hốt hoảng nghĩ mà phát sợ, hé miệng, dường như muốn xuống nước giải thích.

“Em về trước đi.” Kim Tại Hưởng lên tiếng, thanh âm bình thản không cao không thấp, “Anh còn có việc, không tiễn.”

Chọn tới chọn lui nửa ngày trong số ảnh chụp ném tuyết, Phác Chí Mẫn mới tìm ra tấm ảnh ưng ý nhất gửi cho Nhu Nhu xem. Cậu ta không thể không biết xấu hổ đem ảnh tự sướng của mình cho đối phương xem được, chỉ chọn tấm ảnh đơn giản chụp cảnh tuyết, bên dưới kèm theo vài lời miêu tả.

“Hôm nay tớ cùng Tuấn Chung Quốc ném tuyết, lớp bọn tớ thắng đó.”

Tin nhắn gửi đi, Phác Chí Mẫn có chút thấp thỏm, đang cố gắng hút trân châu trong cốc trà sữa, đột nhiên nhận được hồi âm của nữ thần Nhu Nhu.

“Thật tốt, tớ còn chẳng có thời gian ném tuyết cơ.”

Phác Chí Mẫn lại bắt đầu cười ngô nghê. Tuấn Chung Quốc không có khăn quàng cổ, chỉ đành dựng thẳng cổ áo khoác lên, có chút không biết nên khóc hay cười nhìn Phác Chí Mẫn.

“Nữ thần trả lời tớ.” Phác Chí Mẫn vui tươi hớn hở, cậu ta uống hết trân châu, đưa trà sữa còn lại cho Tuấn Chung Quốc, “Cậu uống đi, ấm lắm đó ấm lắm đó.”

Tuấn Chung Quốc thở dài, cậu ôm cốc trà sữa trên tay, nhìn Phác Chí Mẫn cúi đầu nghiêm túc bấm chữ trả lời tin nhắn.

“Cậu bảo tớ nên hồi âm thế nào bây giờ?” Phác Chí Mẫn hỏi, “Ước gì lần sau có thể cùng cô ấy ném tuyết được không?”

Tuấn Chung Quốc suy nghĩ một lát: “Cậu ấy học trường S, việc học hẳn rất bận, khả năng lúc này không được.”

Phác Chí Mẫn ngẫm lại thấy cũng đúng: “Vậy tớ nhắc cô ấy chú ý thân thể không cần quá mệt mỏi?”

“…” Kỳ thật Tuấn Chung Quốc cũng chẳng có chút kinh nghiệm nịnh bạn gái nào.

Phác Chí Mẫn hoàn toàn một bộ dáng thiếu niên chìm ngập trong yêu đương, một cái tin nhắn mà phải suy nghĩ nửa ngày mới gửi được.

Xe Tuấn Chung Quốc chờ đã đến, cậu chào Phác Chí Mẫn: “Về sớm một chút.”

Phác Chí Mẫn còn đang cúi đầu nghĩ nội dung tin nhắn, ngay cả thời gian chào hỏi cũng không muốn lãng phí. Tuấn Chung Quốc bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lên xe.

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Tốc độ của xe buýt chậm gấp đôi so với bình thường. Tuấn Chung Quốc nhìn đèn đường lần lượt sáng lên, dưới đèn, tuyết nhẹ rải rắc trên nền đất. Phố Sơn Đường so với ngày thường lạnh hơn rất nhiều, quán nhỏ bán hoành thánh ở đầu cầu cũng chuẩn bị đóng cửa.

Tuyết càng rơi càng lớn, Tuấn Chung Quốc từ trên xe bước xuống, trong nháy mắt đã dính đầy một thân tuyết. Cậu cúi đầu, mi mắt tích lại một tầng trắng muốt.

Nhà thuyền theo dòng nước chảy xuôi, dựa vào tảng đá xanh biếc bên bờ. Dọc bờ sông, cửa hàng nhà dân đã bắt đầu treo đèn lồng. Tuấn Chung Quốc bước qua cầu vòm, khắp trời tuyết bay tán loạn, hai bên bờ sông, ngọn đèn chói lọi in ngược bóng xuống nước.

Trương Tú Quyên cầm ô, bà mặc áo choàng Trung Hoa thời dân quốc, dưới chiếc quần rộng là một đôi giày vải thêu hoa.

“Hảo bà.” Tuấn Chung Quốc đón lấy chiếc ô trong tay bà, “Để con cầm cho.”

Trương Tú Quyên phủi sạch tuyết trên người cậu, cởi áo choàng chùm lên đầu cháu trai: “Hiếm khi tuyết rơi lớn như vậy, bà già này cũng muốn ra ngoài ngắm cảnh.”

Tuấn Chung Quố kéo áo choàng xuống vây quanh hai má, lông mày và lông mi cậu còn ướt tuyết, trông đáy mắt tưởng như một mặt hồ xuân.

Tuấn Chung Quốc kéo một nửa áo choàng khoác lên vai bà nội: “Ngày mai có thể nặn người tuyết trong sân mà.”

Trương Tú Quyên cười: “Ta đây nhiều tuổi lắm rồi.”

Tuấn Chung Quốc không nói gì, gò má cậu kề lên mái đầu bạc của Trương Tú Quyên, nhẹ nhàng dụi dụi.

Khi biết Kim Tại Hưởng định mua một bộ trống, phản ứng đầu tiên của Mạc Tố Viện là muốn đổi cho con trai một gian phòng lớn hơn để chơi nhạc.

Kim Trung Sơn thở dài: “Em chiều nó quá.”

Mạc Tố Viện cũng không để ý: “Ngày thường chăm nom không đủ, nó có sở thích đương nhiên là chuyện tốt, anh thích gì em cũng đâu có cấm?”

Kim Trung Sơn không còn lời nào để nói. Nhà họ Mạc nhiều thế hệ làm trà, là trà thương[1] nổi tiếng ở Giang Nam, Đông Sơn cũng có vựa trà, hàng năm lợi nhuận rất khá. Nhà Mạc Tố Viện mấy đời con một, bản thân dù phải nhận đồ đệ, cũng không muốn ép con phải kế thừa gia nghiệp.

[1] Thương nhân buôn trà.

“Năm đó vì gả cho anh, em đều không cần gì hết.” Mạc Tố Viện pha xong trà đưa cho ông. Bà mặc sườn xám, dáng người uyển chuyển, trên mặt hầu như chẳng tồn tại dấu vết thời gian, “Người lớn phải khoan dung, cần gì khắt khe với trẻ con.”

Cả đời Kim Trung Sơn đều làm việc cùng đất đá, tự nhiên không thể tranh cãnh với vợ. Trong phòng làm việc ông có một bức tranh chữ – bức tranh đơn giản có thể khái quát trọn vẹn một đời.

“Đọc vạn cuốn sách, đi ngàn dặm đường, chỉ một vợ hiền, gia đình hoà thuận.”

Kim Trung Sơn uống trà, thật lòng ngợi ca bà xã: “Em là vợ hiền của anh.”

Mạc Tố Viện cười: “Anh cũng là chồng tốt của em.”

Trước kỳ thi cuối kỳ một ngày, Kim Tại Hưởng còn đang ngâm mình nghe nhạc trong phòng, sách cũng chẳng thèm đọc. Mạc Tố Viện cùng Kim Trung Sơn lên núi tận hưởng thế giới chỉ có hai người, ngoài thuê người giúp việc đến, cũng không quản con trai, Kim Tại Hưởng tự do tự tại đã thành quen.

Khăn quàng cổ của Tuấn Chung Quốc đã được giặt sạch vắt trên chiếc giá bên cạnh. Kim Tại Hưởng chống tay lên đầu, vừa đeo tai nghe, vừa đánh nhịp trên đùi.

Chuông điện thoại vang lên ba lần, đến lần thứ tư, Kim Tại Hưởng không thể bình tĩnh được nữa mới đứng dậy.

“Ôn tập đến đâu rồi?” Trịnh Hạo Thạc cũng chẳng giận hắn không nhấc máy, anh luôn tự hào bản thân có tinh thần bất khuất thà chết không từ nan, “Cùng đi ôn nha?”

Kim Tại Hưởng giật tai nghe ra, tùy ý hỏi: “Cùng ai?”

Trịnh Hạo Thạc: “Mấy người nữa thôi.”

Kim Tại Hưởng cười khẩy: “Tôn Điềm tìm cậu.”

Trịnh Hạo Thạc xấu hổ đáp: “Người ta chỉ muốn cùng cậu nối lại tình xưa thôi mà… Ngay cả một cơ hội cũng không cho sao?”

Kim Tại Hưởng: “Cô ta tìm người gây sự với Ân Lạc Tuyết, tưởng tôi không biết chắc?”

Trịnh Hạo Thạc ngẩn người: “Tôi cứ nghĩ cậu với Ân Lạc Tuyết…”

“Hai việc khác nhau.” Kim Tại Hưởng ngắt lời gã, “Ân Lạc Tuyết muốn làm gì trong lòng tôi biết rõ, nhưng ít nhất cũng không hại người khác. Cậu cho Tôn Điềm biết, chia tay là chia tay, đừng gây sự nữa.”

Trịnh Hạo Thạc thở dài: “Được rồi được rồi, đừng nóng nữa, chơi bóng không?”

Kim Tại Hưởng không nói tiếng nào.

Trịnh Hạo Thạc biết thật sự không còn hi vọng gì, đành phải nói câu “Ngày mai thi gặp nhau” rồi cúp máy.

Kim Tại Hưởng phiền não ném di động đi, vừa vặn rơi lên khăn quàng cổ của Tuấn Chung Quốc. Hắn ngẫm nghĩ, lại nhặt về.

Album ngày đó đều là ảnh chụp tuyết rơi, đa số đều do Trịnh Hạo Thạc chụp, đủ mọi loại người bên lớp 5, cảnh tuyết vô nghĩa, thậm chí không ít ảnh chụp hoa, có tấm còn chỉ có một nửa gương mặt quỷ của Phác Chí Mẫn, ảnh của rất nhiều người không quen biết,… Kim Tại Hưởng vừa xem vừa xoá, xoá đến cuối thì nhìn thấy ảnh của mình và Tuấn Chung Quốc.

Kim Tại Hưởng hỏi Tuấn Chung Quốc: “Cùng chụp một tấm không?”

Tuấn Chung Quốc nhìn hắn một cái, gật đầu: “Được.”

Bọn họ đứng rất gần nhau, đầu dường như dựa sát. Cổ Kim Tại Hưởng quàng khăn của đối phương, Tuấn Chung Quốc mặt không biểu tình nhìn thẳng ống kính. Sau lưng hai người, đất trời như tan vào màu tuyết trắng xoá.

Thiếu niên xán lạn, tuổi đời vừa chín.

***

Lời tác giả: “Hảo bà” là từ địa phương của Tô Châu, chính là bà nội đó.