Cô Bé Mùa Đông

Chương 3 : Sự Trả Thù Ngu Ngốc (1)

Những ngày sau, Lâm Thùy Kha ôm hận cái tát của Nhi, vốn là một tiểu thư gia thế cũng gọi là khá giả, cả đời được bao bọc như thiên sứ, nay bị tát một cái trầy da xước mặt, có thể không ôm hận sao? Trong giờ học luôn lườm Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhi thì chẳng mảy may đoái hoài đến cô ả làm cho ả tức muốn hộc máu. Trong đầu cô ả là hàng loạt các kế hoạch hạ độc Nhi.

Giờ giải lao ở can-teen.

Hôm nay Nhi đánh liều xuống can-teen, nơi này đang hỗn loạn bỗng dưng biến thành hai hàng dài tránh đường cho cô. Nhi lấy một chút đồ ăn rồi tiến về cái bàn khuất ở góc bên cạnh ô cửa sổ.

Chiếc bàn đã ở rất gần cô nhưng…

Lâm Thuỳ Kha đi qua, cố ý hất đổ khay thức ăn vào người Nhi.

Mặt Nhi ướt sũng nước cam, quần áo nhem nhuốc.

Kha trong lòng mỉm cười nhưng sau đó cuống quýt giả bộ dùng khăn giấy lau cho Nhi. Tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào bọn họ.

Nhi không quan tâm lắm với việc này, hất tay Kha ra, ném luôn cái khay đựng đồ ăn xuống đất rồi bình thản đi lấy áo thay, chuyện cỏn con như vậy đối với Nhi chả là gì, cô sớm đã quá quen rồi.

Kha nhìn Nhi thản nhiên trong lòng sinh bực tức, thầm nhủ: ”Lâm Thùy Kha tao sẽ chống mắt lên xem sức chịu đựng của mày còn lợi hại đến mức nào! Nhi à, thật đáng thương"

Cô uể oải bước vào lớp, quầng thâm mắt hiện rõ trên gương mặt khả ái, chả là hôm qua Nhi và anh hai thức nguyên đêm nhậu nhẹt. Hiện nay thì cứ gật gù gật gù ở bàn khi đang xem lại bài học và cuối cùng, không thể chịu được nữa thì úp mặt xuống bàn ngủ luôn. Kha đến, đỏng đảnh ra lệnh:

- Tất cả các người, chốc nữa vào giờ học ai dám gọi nó dậy người đấy sẽ không sống yên với Lâm Thuỳ Kha tôi đâu!

Đa số học sinh đều khá là sợ, ngoãn ngoãn nghe lời Lâm Thuỳ Kha.

Tiếng chuông vào tiết vang lên, Nhi vẫn chưa tỉnh giấc. Giáo viên chủ nhiệm bước tới, lôi sổ điểm danh một lượt:

- Lâm Thùy Kha

- Có !

- Tống Phương Nghi

- Có !

- Diệp Cẩm Anh ?

- Có !

-…

-…

- Thiều Bảo Nhi ?

Cô giáo chủ nhiệm nhắc đi nhắc lại tên Nhi đến ba lượt, ngó sang chỗ Nhi, thấy Nhi đang ngủ say, cô hết sức là tức giận, đi xuống đập bàn Nhi cái RẦM.

Giật mình tỉnh giấc, Nhi ngáp ngắn ngáp dài rồi tròn mắt nhìn cô giáo.

Chủ nhiệm lớn tiếng quát:

- Em kia. Tại sao dám ngủ trong giờ học của tôi?

Im lặng.

- Trả lời mau!

Tiếp tục là sự im lặng

- Em cút ra khỏi lớp cho tôi!

Nhi đút xách vở vào cặp, bình thản đi ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người chứng kiến. Cô giáo bực đến không nói nên lời, thật muốn đánh cho Nhi mấy phát nhưng sợ sau này sẽ khó sống yên nên im lặng để Nhi đi.

Ả Thùy Kha tức tối, đường đường là giáo viên chủ nhiệm lại chỉ dám làm đến thế này thôi sao? Nhỏ ta nhất định sẽ còn gây rắc rối cho Nhi nhà ta dài dài!