Cô Béo Yêu Đương Cùng Tổng Tài

Chương 52: Chương 52

“Có gì mà ngại chứ? Cô ngồi xuống dùng bữa với tôi đi.”

“Em cảm ơn chị.”

“Mau ngồi xuống đi.

Diệp Noãn, cô đi lấy cho Đinh Đinh chén giúp tôi.”

“Được.”

Quản lý Diệp đi lấy chén đũa cho Đinh Đinh.

Sau khi Phương Kim Ngọc và Đinh Đinh dùng bữa xong hai người họ cùng nhau đến phim trường.

“Quản lý Diệp, chuẩn bị xe giúp tôi.”

“Được, tôi đi ngay!”

Đinh Đinh cắt lời của Phương Kim Ngọc.

“Phương Kim Ngọc, hôm nay chúng ta đến phim trường bằng xe em nhé!”

“Xe cô?”

“Phải! Quản lý Diệp không cần phải chuẩn bị xe đâu ạ!”

Phương Kim Ngọc nghĩ trong đầu rằng.

“Chắc cô ta chỉ đi xe quèn thôi.”

Phương Kim Ngọc cười nhếch miệng rồi đồng ý đi cùng xe với Đinh Đinh.

“Được thôi!”

Khi ra đến xe, Phương Kim Ngọc không tin vào mắt mình Đinh Đinh lại đi xe xịn như vậy.

Trước mắt cô là chiếc Audi được Đinh Đinh sơn lại màu hồng.

Ai mà thích màu hồng nhìn xe này cũng ao ước có được nó.

“Đinh Đinh, đây là xe của cô sao?”

“Đúng vậy! Có chuyện gì sao chị?”

“À! À! Không.”

“Chị lên xe đi!”

Phương Kim Ngọc không nói lời nào, cô im lặng mở cửa xe và ngồi vào bên ghế phụ.

Trên đường đi Phương Kim Ngọc không nói tiếng nào.

Cô chỉ ra bên ngoài cửa sổ xe, hai bên đường những hàng cây xanh trải dài, có những chú chim đậu trên cành cây trông không khí rất dễ chịu.

Trái ngược không khí trong lành, dễ chịu bên ngoài.

Bên trong xe không khí rất ngột ngạt, hai người không ai nói với nhau lời nào.

Phương Kim Ngọc nhìn xa xăm nghĩ về cuộc đời của cô.

“Tại sao mình là diễn viên nổi tiếng lại đi xe còn thua xa với cô ta chứ?”

Phương Kim Ngọc nhớ lại những ngày bên cạnh Hàn Thiên An.

“Lúc trước mình đều được xế hộp đến đưa rước, quần áo hàng hiệu, túi xách toàn hàng phiên bản giới hạn.

Tại sao bây giờ mình sống cực khổ như vậy chứ?”

“Đều tại đứa con gái xấu xí, mập béo kia dám dành Hàn Thiên An của mình.

Mình sẽ cho cô ta biết thế nào là không xứng với anh ấy.

Sẽ cho cô ta biết đĩa mà đòi đeo chân hạc.”

Đinh Đinh liếc nhìn Phương Kim Ngọc giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

“Phương Kim Ngọc…”

“Chị có sao không?”

Phương Kim Ngọc bị giọng nói của Đinh Đinh làm cho cô giật mình.

“Có chuyện gì?”

“Em thấy sắc mặt chị không được tốt cho lắm.

Chị có chuyện gì sao?”

“Có một chút chuyện thôi.”

“Chị có chuyện gì thế? Nói em nghe được không? Nếu giúp được em sẽ giúp chị bằng mọi cách.”

Phương Kim Ngọc dừng lại vài giây để suy nghĩ.

“Có nên nói cho cô ta hay không?”

“Nếu nói cô ta giúp được thì tốt cho mình.

Không được thì dù gì nói ra cũng nhẹ lòng mình hơn.”

Đinh Đinh thấy Phương Kim Ngọc không trả lời.

“Chị, có chuyện gì cứ nói đi.

Em sẵn sàng giúp chị.”

Phương Kim Ngọc suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói ra nỗi lòng của cô.

“Tôi vừa bị con nhỏ kia chen chân phá hạnh phúc của tôi.

Sau đó sự nghiệp tôi cứ như vậy mà đi xuống.”

Reng! Reng! Reng!

Phương Kim Ngọc chỉ vừa nói dứt câu, điện thoại bên trong túi xách của cô vang lên.

Phương Kim Ngọc lấy điện thoại ra xem, màn hình hiển thị tên người gọi là “đạo diễn Lâm Vũ”, cô quay sang nhìn Đinh Đinh và nói với giọng điệu khẩn trương.

“Là đạo diễn gọi.”

Đinh Đinh nhìn đồng hồ trên xe chỉ còn vài phút nữa đã đến giờ bấm máy.

“Thôi chết! Sắp đến giờ rồi.”

Phương Kim Ngọc nhấn nút nghe máy.

“Đạo diễn, tôi đang trên đường đến.

Giờ cao điểm nên bị kẹt xe.”

“Cô làm ăn kiểu gì mà bây giờ còn chưa đến phim trường chứ?”

“Đạo diễn anh thông cảm.

Tôi đến ngay!”

Cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại của Đinh Đinh cũng vang lên.

“Đinh Đinh, cô nhanh chóng đến phim trường đi.

Đạo diễn đang rất tức giận.

Không biết cô và cả Phương Kim Ngọc làm gì bây giờ vẫn chưa đến phim trường.”

“Chúng tôi đang trên đường đến.”

“Vậy cô đang ở cùng cô ta sao?”

“Đúng vậy! Tôi đến ngay!”

Là chuyên viên trang điểm của Đinh Đinh gọi cho cô.

Đinh Đinh đạp mạnh ga để tăng tốc độ của xe.

Một lúc sau cả hai người bọn họ đã đến phim trường.

“Mau đi thay đồ, trang điểm rồi còn bấm máy.”

Chịu trách nhiệm quản lý nhìn thấy xe của Đinh Đinh đã nhanh nhẹn ra thúc giục cô và Phương Kim Ngọc đi chuẩn bị.

Đạo diễn Lâm Vũ vẻ mặt rất tức giận, hai mắt anh ta đỏ hết cả lên.

Anh ta như muốn nuốt chửng hai người bọn họ vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Sau một lúc chuẩn bị, cuối cùng Phương Kim Ngọc và Đinh Đinh cũng đã chuẩn bị xong.

Hai người họ bắt đầu vai diễn của mình.

“Phương Kim Ngọc, chị em mình cùng hợp tác nhé!”

Bên kia, Chu Tiểu Mân và Lâm Dương cũng đã tập thể dục xong.

Hai người họ chuẩn bị đi về nhà.

“Tiểu Mân, em có mệt không? Để anh sang bên kia mua cho em chai nước.”

“Không cần đâu Lâm Dương.”

Lâm Dương mặc kệ lời nói của Chu Tiểu Mân, anh chạy sang bên đường mua hai chai nước.

“Tiểu Mân, em uống đi.”

Anh cẩn thận mở nắp chai nước rồi mới đưa cho Tiểu Mân.

“Lâm Dương, chúng ta về thôi.”

“Được!”

Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.

Không lâu đã đến trước nhà Chu Tiểu Mân.

“Lâm Dương, anh vào nhà chơi.”

Chu Tiểu Mân, mời Lâm Dương vào nhà ăn bánh do chính tay cô làm.

Cơ hội như thế nào, anh ta làm sao có thể từ chối được chứ.

Lâm Dương giả vờ ậm ừ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Vào trong nhà, Tiểu Mân đã lấy bánh hôm qua cô làm đem đi làm nóng lại rồi mời Lâm Dương.

“Lâm Dương, anh ăn đi.”

“Anh cảm ơn!”

Lâm Dương nhìn trước nhìn sau nhưng chẳng thấy Trần Xuân Liễu và Chu Hoàng Thiên đâu cả nên hơi thắc mắc.

Đáng lẽ ra bây giờ, hai người họ đang ngồi uống trà đọc báo chứ nhỉ.

“Tiểu Mân, chú và dì đi đâu rồi sao?”

Chu Tiểu Mân nhìn xung quanh nhà một vòng đã không thấy bộ mạt chược và cần câu đâu cả.

“À, chắc cha mẹ vừa đem đồ mới đi khoe rồi.”

“Tiểu Mân, chú và dì vừa mới mua đồ gì sao?”

“Không.

Hôm qua Hàn Thiên An đến chơi và có mua bộ mạt chược và cần câu đến tặng cho cha và mẹ em.”

Lâm Dương không thể ngờ Hàn Thiên An lại nhanh tay như vậy.

“Hắn ta nhanh hơn mình nghĩ.”

“Lâm Dương, anh nói lẩm bẩm gì thế?”

Tiểu Mân nhìn thấy miệng của Lâm Dương lẩm bẩm gì đó, cô không nghe rõ nên đã hỏi lại.

“À, không.

Không có gì đâu Tiểu Mân.”

“Mà em nói Hàn Thiên An tặng mạt chược và cần câu cho chú và dì sao?”

“Đúng vậy Lâm Dương.”

“Bàn mạt chược có gì mà hay ho chứ.

Cả cần câu nữa.

Cái đó ai mà chẳng mua được chứ?”

“Lâm Dương, bộ mạt chược đó tất cả đều được mạ bằng vàng.

Cần câu được bọc bằng da cá sấu.

Người thường như chúng ta làm sao có thể mua nổi nó chứ?”

Lâm Dương không tin vào những gì tai mình nghe thấy, anh liếc nhìn xung quanh phòng khách thì thấy được vỏ của bộ mạt chược.

Anh nhìn kỹ lại thì thấy trên chiếc hộp biết được đây là bộ mạt chược bên Ma Cao.

Anh không thể ngờ Hàn Thiên An lại chịu chi nhiều như vậy..