Hiển nhiên là Tần Tú Nhi không chấp nhận với quyết định như vậy.
Cô ta khóc lóc kể lể, tiếp tục giả vờ đáng thương để nhận lấy sự đồng tình: “Ông nội, người nhà họ Mặc ỷ lớn bắt nạt cháu à, vậy thì chẳng khác nào khi dễ nhà họ Tần chúng ta, sao ông có thể nói chuyện thay cho bọn họ được chứ.”
“Còn khóc lóc ồn ào nữa thì tôi sẽ lấy lại tất cả những gì đã tặng cho cô trong buổi lễ trưởng thành.”
Lời vừa mới nói ra Tần Tú Nhi quả nhiên ngừng khóc lóc, nhưng mà hai mắt vẫn ác độc trần nhìn Mạc Ninh Thanh và Long Đình Đình.
Long Đình Đình cảm thấy chuyện này không thể tính như vậy được, cô di chuyển ánh mắt lạnh lùng từ trên người có Tần Tú Nhi nói với Tần Phong: “Ông ngoại, chuyện này không thể tính như vậy được.”
Tần Phong cũng cảm thấy khó xử muốn chết đi được, tục ngữ có câu việc xấu trong nhà không thể kêu ca ở bên ngoài, lúc Tần Tú Nhi đến đây thì ông ta cũng đã dự cảm được việc cô ta sẽ làm ra vài chuyện bê bối, chỉ là không nghĩ đến bắt đầu nhanh như vậy.
Long Đình Đình cũng biết là Tần Phong không thể làm gì.
Dù sao thì Tần Tú Nhi cũng là thành viên của nhà họ Tần, nào có việc trưởng bối trong nhà sẽ nặng bên này nhẹ bên kia với con cháu trong nhà, nói cho cùng thì đều là con cháu của ông ta, người làm trưởng bối thì đều sẽ có lòng thương.
Ngay cả Mặc Viên Bằng cũng là như vậy, lúc trước Mặc Chấn Ngôn rơi vào kết cục như vậy chẳng lẽ là ông cụ Mặc không đau lòng à? Dù sao thì đó cũng là con của ông, nhưng mà trừng phạt đúng tội, ông không có cách nào cứu vớt được đứa con trai tán tận lương tâm, đạo đức bại hoại như thế này được.
Còn có Mặc Diệu Lương, chuyện kim tiêm bị nhiễm chất độc thủy ngân sở dĩ bị gác lại là bởi vì ông cụ Mặc không muốn truy cứu nữa, ai có thể chịu đựng được việc con cháu mà mình yêu thương lại hại mình? Ông cũng đã lựa chọn là giả bộ như không biết cho nên cũng không thể nói chuyện này một cách rõ ràng được.
Nhưng mà chuyện này thì lại không giống như vậy.
Đã xảy ra ở thành phố G, cô nhất định phải quản đến cùng, đồng thời cô tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ qua cho bất cứ một người nào xúc phạm con của mình, bất cứ một người nào.
Tần Phong nhấc mày nhìn về phía Long Đình Đình.
Long Đình Đình hít vào một hơi rồi nói: “Lúc mà cháu đi tìm cô ta thì cháu nghe thấy cô ta đang nói chuyện điện thoại với người khác, câu nói phía trước cháu nghe không được rõ cho lắm nhưng mà phía sau thì cháu nghe thấy hết, cô ta nói mục tiêu của chúng ta chính là Long Đình Đình... ông ngoại, cháu không khỏi liên tưởng đến việc lần này ông bị đánh lén ở sân bay, cháu có đầy đủ lý do để nghi ngờ chính là do cô ta cùng với người khác lên kế hoạch.
Hoặc là nói cô ta chỉ là một con cờ đóng một vai trò trong việc di chuyển mục tiêu, và có tác dụng gây nhầm lẫn.”
Lời vừa mới nói ra, trên gương mặt của Tần Phong thoáng chốc liền phủ kín băng sương.
Tần Tú Nhi thì bị hù dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cô ta chỉ vào Long Đình Đình, nổi giận mắng chửi: “Người phụ nữ đê tiện này, cô nói bậy cái gì đó, cô đang hãm hại tôi, vu oan cho tôi, cô hại tôi như vậy là sợ tôi quyến rũ anh họ của tôi à, tiện nhân, tôi liều mạng với cô.”
Cô ta nói xong liền vội vàng đứng dậy nhào đến trước mặt của Long Đình Đình muốn xé xác cô ra, Mặc Diệu Dương tay mắt nhanh lẹ bước lên phía trước một bước bảo vệ Long Đình Đình ở sau lưng, đá một đá về phía Tần Tú Nhi không hề lưu tình chút nào.
“A...” Tần Tú Nhi hét lên một tiếng ngã trên mặt đất.
Mạc Ninh Thanh cũng bước về phía trước một bước, bảo vệ ở trước mặt của Long Đình Đình.
Tần Tú Nhi chật vật không chịu nổi ngã ngồi trên mặt đất, nhìn thấy Long Đình Đình mà mình ghét cay ghét đắng được hai người che chở như thế, trong lòng lại càng không thoải mái, thậm chí còn không để ý đến hình tượng hùng hùng hổ hổ.
Tần Phong cảm thấy mặt mũi đều mất sạch, quát lớn một tiếng: “Cô đứng dậy cho tôi, cô có thể đừng gây chuyện hay không hả, cô có biết cô là người nhà họ Tần hay không, gia phong nhà họ Tần đều bị cô vứt sạch hết rồi!”
Mạc Ninh Thanh lạnh lùng liếc nhìn người đang nằm trên mặt đất, ngẩng đầu lên cung kính nói với Tần Phong: “Ông cụ Tần, cho dù anh có tin hay không thì lúc nãy trước khi tôi vào cửa đúng thật tôi đã nghe thấy cô cháu gái Tần Tú Nhi này của ông đang bắt nạt Đình Đình, đồng thời trong miệng còn mắng chửi những từ ngữ không đứng đắn.
Trong lời nói lúc nãy của bọn họ, đương nhiên là tôi sẽ tin tưởng Đình Đình bạn của tôi. Còn nữa, nếu như ông không tin thì tôi đề nghị ông điều tra thử điện thoại của cháu gái ông đi, xem thời gian cuộc gọi coi coi rốt cuộc là cô ta gọi điện thoại cho ai, chỉ cần điều tra được ghi chép rồi thì tất cả đã có đáp án.”
Tần Phong nghe vậy, như có điều suy nghĩ mà gật đầu.
Tần Tú Nhi nghe xong lời nói này, mặt lập tức âm u như tro tàn, cô ta còn đang cố gắng chống đỡ bò đến bên giường của Tần Phong, khóc sướt mướt nói: “Ông nội... lúc đó đúng là cháu có gọi điện thoại nhưng mà cháu cũng chỉ nói chuyện phiếm với bạn học của cháu mà thôi... bọn họ nghe nói là cháu đến thành phố G cho nên đều rất hy vọng có thể đến đây chơi với cháu...”
Lông mày của Tần Phong hơi nhíu lại, nhìn đứa cháu gái mà mình thương yêu cho đến lúc lớn lên bằng một ánh mắt xa lạ, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Tú Nhi, ông nội cũng rất muốn có thể tin tưởng cháu, nhưng mà đều phải có chứng cứ có đúng không? Như vậy đi, cháu lấy điện thoại di động ra giao cho anh họ của cháu để thằng bé điều tra ghi chép trò chuyện ở bên trong, nếu như quả thật giống như lời cháu đã nói thì không phải là cháu đã có thể chứng minh sự trong sạch của mình với mọi người rồi à?”
Tần Tú Nhi liều mạng lắc đầu, nhưng mà Mặc Diệu Dương vẫn sai người tìm điện thoại từ trên người của cô ta,
Mặc Diệu Dương cầm lấy điện thoại nhìn xem, mặc dù là màn hình đã bị nát nhưng mà chỉ cần có thợ sửa chuyên nghiệp thì có thể được khôi phục lại rất nhanh, anh quay đầu lại giao điện thoại di động vào trong tay của Trần Hằng rồi nói: “Cầm đi sửa đi.”
“Vâng!” Trần Hằng cầm điện thoại rời khỏi phòng bệnh.
“Anh họ... anh họ...” Tần Tú Nhi yếu ớt gọi, bộ dạng co lại quả thật làm cho người ta phải thấy đáng thương.
Nhưng mà Mặc Diệu Dương cũng không có hứng thú và tâm trạng phản ứng lại cô ta, anh đỡ Long Đình Đình ngồi ở trên ghế sofa kiểm tra vết thương trên người của cô, còn có dấu vết trên cánh tay.
“Anh họ, anh không tin em ư?” Tần Tú Nhi đứng dậy chạy đến bên cạnh của Mặc Diệu Dương, lôi kéo cánh tay của anh.
Rốt cuộc là cô gái này muốn làm cái gì đây? Long Đình Đình buồn bực cau mày.
Mạc Ninh Thanh không nhìn được nữa, một tay kéo tay cô ta ra: “Này cô nhóc, mong cô giữ khoảng cách với Đình Đình: “
Tần Tú Nhi hung tợn trợn mắt lên nhìn cô, sớm biết thì đã đồng ý với cách làm của Tần Lập rồi, để cho người phụ nữ đó biến mất khỏi trái đất đi.
Rất nhanh, Trần Hằng đã trở về.
“Cậu hai, nhật ký cuộc gọi điều tra ra được điều ở đây, anh nhìn một chút đi.”
Mặc Diệu Dương trấn an Long Đình Đình, cầm điện thoại di động cùng với tài liệu so sánh trên gương mặt tuấn mỹ lập tức che kín bởi sương lạnh. Anh nắm lấy áo của Tần Tú Nhi, kéo Tần Tú Nhi đang la hét điên cuồng đến bên cạnh giường bệnh của Tần Phong rồi ném qua đó.
Tần Tú Nhi lại chật vật không chịu nổi mà ngã nhào trên mặt đất, tóc tai lập tức tản ra.
“Ông ngoại, là Tần Lập.” Mặc Diệu Dương giao đồ vật ở trong tay cho Tần Phong.
Tần Phong nhìn qua một lần, quả thật không dám tin vào hai mặt của mình.
Mặc Diệu Dương nói: “Dựa vào những chuyện này đã có thể đoán được chuyện ông ngoại bị hãm hại ở sân bay có 90% có thể kết luận được là do Tần Lập đã làm, sau đó Tần Tú Nhi với cậu ta cấu kết với nhau diệt trừ ông trước, sau đó lại đến Đình Đình đây chính là mục đích của bọn họ.”
Tần Tú Nhi nhìn thấy chuyện đã bị bại lộ liền quỳ rạp trên mặt đất, cả người run rẩy, nhưng mà cô ta vẫn cứng miệng như vịt chết: “Không, không phải đâu... không phải như vậy đâu... cháu không có, cháu không biết cái gì hết.”