Cô dâu Ma Cà Rồng

Chương 15

Tiểu Mận đi tới phòng của Bạch Hàn.

Cốc... cốc...

"Ai vậy?" Bạch Hàn lạnh lùng nói.

"Là tôi Tiểu Mận đây"

"Cô mau về đi tôi không thể gặp cô bây giờ được"

"Tôi có nấu canh gà cho cậu..."

"Mau đi đi" anh lạnh lùng quát.

Quản gia thấy vậy liền ra kí hiệu vẫy cô.

Tiểu Mận bưng bát canh từ từ đi ra chỗ quản gia.

"Thiếu gia đang thiếu máu nên không muốn gặp cô đâu. Sợ cô gặp liên lụy đấy"

"Vâng"

"Bây giờ tôi phải đến bệnh viện mua máu về cho cậu cô ở nhà đợi tôi"

"Vâng"

Cạch... cạch...

Dưới sảnh bỗng có tiếng bước đi của một người phụ nữ.

Quản gia chạy xuống: "Phu nhân!!!"

Người được gọi là phu nhân ấy có một mái tóc màu hạt dẻ. Mặc một chiếc váy đỏ. Trên người toàn là trang sức đắt tiền nhìn tôn lên vẻ quý tộc của bà.

"Phu nhân!người đi du lịch về rồi sao?"

"Phải" Người phụ nữ mỉm cười nói.

"Để tôi cất đồ cho bà"

Phu nhân quay ra nhìn thấy Tiểu Mận. Cô lúc này mới từ từ bước xuống cúi đầu chào.

"Đây là...?"

"Con là Tiểu Mận"

"Con người sao? Sao lại có con người ngoài quản gia thế này"

Bỗng Bạch Dương bước xuống.

"Mẹ đã về"

Thấy Bạch Dương bà vui vẻ chạy ra ôm lấy con trai.

"Chuyện này là sao vậy con?"

"Bạch phu nhân người đi mấy ngày Bạch Hàn đã có bạn rồi đó"

"Con nói đây là bạn của Hàn à?"

"Vâng"

"Vậy Bạch Hàn của mẹ đâu rồi?"

"Đang ngủ ạ"

"Bây giờ còn làm biếng à?"

Bạch phu nhân bèn chạy lên gõ cửa phòng.

"Bạch Hàn! Mau dậy đi con"

"Mẹ sao?!!"

Nghe thấy giọng mẹ Bạch Hàn lo lắng. Nếu mẹ mà biết cậu bị thương thì sẽ có chuyện lớn.

"Mẹ vào nha"

"KHÔNG ĐƯỢC !!! MẸ KHÔNG THỂ VÀO ĐƯỢC" cậu cau mày nói lớn. Bạch Hàn ngồi dậy không may chạm phải vết thương khiến cậu tím tái.

"Trời cái thằng bé này sao lại gào lên thế"

"Con buồn ngủ lắm! Bây giờ con lớn rồi mẹ đừng vô phòng con nữa"

"Cái thằng này thật là..."

Bạch Dương liền chạy lên nắm tay mẹ lôi xuống.

"Mẹ à, Hôm qua thằng này đi chơi về muộn. Phòng ngủ thì bừa bộn nên nó không muốn mẹ vào đấy"

"Hừmm..."

Quản gia hiểu ý bèn nhanh chóng đi tới bệnh viện.

Tiểu Mận cúi đầu rồi xin lên phòng.

"Khoan đã ! Ta còn chưa biết gì về con. Sao con lại ở nhà ta"

"Dạ... Con là Tiểu Mận"

"Tiểu Mận"

"Ba mẹ con mất sớm được một bà lão nhận nuôi. Bà vừa mới mất ạ"

"Đáng thương quá đi. Nào nói ta nghe sao con biết Bạch Hàn nhà ta"

"Cậu ấy đã giúp con rất nhiều thứ"

"Vậy sao?"

Bạch Dương như muốn ngắt lời mẹ nên chạy ra kéo mẹ lên phòng "Sao hôm nay mẹ nói nhiều thế? Mau lên thay đồ đi! Rồi còn ăn cơm nữa"

"Mẹ biết rồi"

"Mẹ mau đi đi! Mệt quá"

"Ta đi lên thay đồ nha" Phu nhân vẫy tay chào Tiểu Mận.

Buổi trưa cả nhà ngồi ăn cơm. Từ khi vào nhà này cho đến bây giờ Tiểu Mận chưa từng ngồi ăn cơm với họ.

Cô chỉ ngồi trên phòng chờ họ ăn xong rồi mới xuống.

"Ủa Tiểu Mận đâu rồi? Con bé không xuống ăn với nhà ta à?"

"Từ trước giờ không phải chỉ có ba mẹ con ta ăn thôi sao?"- Bạch Dương nói.

"Mẹ chỉ hỏi thôi mà"

Quản gia sắp đồ ăn vào một khay rồi bưng lên cho Tiểu Mận.

"Ta ăn xong rồi. Quản gia thứ đó cho Tiểu Mận à? Để ta bê lên cho."

"Phu nhân để tôi bê"

"Thôi ta còn nhiều thứ muốn hỏi con bé mà"

Quản gia chưa kịp phản ứng thì phu nhân vội bê khay cơm lên phòng.

"Tiểu Mận"

Tiểu Mận ra mở cửa .

"Phu nhân? Người..."

"Mau đỡ giúp ta nặng quá"

Nghe tới đây cô vội đỡ lấy. "Sao người lại lên đây thế này? Người làm con bất ngờ quá"

"Có gì đâu ta chỉ muốn làm quen với con chút thôi mà"

Bà nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Mận. Ánh mắt Tiểu Mận lúc này rưng rưng bàn tay hơi ấm của mẹ bỗng ùa về trong cô lúc này.

"Có chuyện gì thế?" Phu nhân nhìn cô, thấy cô có vẻ buồn buồn.

"Dạ không có gì mà"

"Tiểu Mận này con đừng vì chuyện bọn ta khác con nên con sợ bọn ta nhé. Hai đứa con ta đứa thì lạnh lùng đứa thì hơi nóng nhưng chúng không phải người xấu"

"Sao người lại nói cho con chuyện này ạ?"

"Quản gia nói cho ta nghe về chuyện của con. Con phải chịu cảnh mồ côi khi còn quá nhỏ "

"..."Nghe đến đây Mận không nói gì cả cô lặng im . Phu nhân xoa tóc cô nói: "Ta biết bọn ta đã gây ra chuyện này nhưng không phải ai cũng xấu mà. Hãy để ta bù đắp quảng thời gian qua cho con nhé"

"Dạ..."

"Con có thể thay ta là mẹ không?"

Tiểu Mận vô cùng bất ngờ trong cô nửa vui nửa buồn có lẽ do cô quá bất ngờ.

Mẹ sao ??? Đã bao năm qua mình chưa từng nói từ này...Khi bà mất mình không ngờ xem thấy một mái ấm mới.

Tiểu Mận dụt tay lại rồi đứng lên "Con chưa sẵn sàng cho chuyện này"

"Thật ra trước khi là mẹ của Bạch Hàn và Bạch Dương ta từng như con là một cô nhi... và là một người bình thường. Ta thấy mình trong con"

Nghe tới đây Tiểu Mận có chút bị thu hút vào câu chuyện "Người từng giống con sao?!!"

"Phải ! Ta từng là một cô gái rất bình thường rồi một ngày ta gặp người đó. Do cơn khát đó đã hút cạn máu ta. Sau lần đó ta không chết vì quá sợ hãi ta bỏ trốn. Lúc đó ta vô cùng căm hận lũ ma cà rồng"

"Rồi chuyện gì nữa ạ?"

"Ông ấy vẫn luôn dõi theo và bảo vệ ta. Trong giây phút nào đó ông ấy đã thích ta"

"Đây đúng là một chuyện tình đẹp ạ" Tiểu Mận cầm tay bà cười. Lúc này mắt bà rưng rưng rồi thở dài.

"Nhưng... ta lại không phải là cô dâu đầu tiên của ông ấy"

"Con không hiểu...? Tại sao lại?" Câu nói như sét đánh ngang tai.

"Phương Sảnh là vợ cả. Vì một căn bệnh nên bà ấy đã qua đời"

"Chuyện này thực sự bất ngờ.Nếu nói vậy thì Bạch Hàn và Bạch Dương?"

"Bạch Dương không phải là con ta"