Cô dâu Ma Cà Rồng

Chương 58

"Bà không thể hút máu tôi đâu"

Câu nói như một mệnh lệnh nào đó khiến bà ta đơ người.

"..."

Tiểu Mận nắm chặt tay Hương Phi Phi ánh mắt cô vô cùng tức giận cô đẩy bà ta ra.

"Sao ngươi lại sức mạnh này?" Hương Phi Phi loạng choảng đứng không vững.

"Vì khi nhắm mắt lại... tôi thấy những người vì tôi mà hi sinh, họ gọi tên tôi"

Tiểu Mận đưa tay lên nắm chặt lấy viên pha lê đỏ đang đeo ở cổ rồi nói: "BÀ PHẢI TRẢ GIÁ VỀ CHUYỆN ĐÃ LÀM"

Hương Phi Phi bất chợt ôm bụng cười "Ngươi nghĩ ngươi có thể sao?Thật nực cười"

"Tôi không nghĩ vậ... vì tôi có một sức mạnh đặc biệt" cô tự tin nói.

"Chưa con ma thường dân nào dám đứng trước mặt ta mà nói vậy cả"

Hương Phi Phi tức giận bà ta trừng mắt khiến Tiểu Mận ngã lăn ra rồi chỉ cần dơ tay một cái con dao bạc đã bay vào tay.

"..."

Hạo Vương từ phía sau nhảy lên đá bay con dao của bà ta.

Vũ Bảo từ từ đỡ Tiểu Nam vào...

"Tiểu Nam!!"- Tiểu Mận bất ngờ,

"Cậu ấy bị Vương Bộ Lão đâm nhưng máu của Hạo Vương có lẽ sẽ giúp cậu ấy cầm cự được. Vết thương đã được băng lại"

"SAO CÁC NGƯƠI LẠI Ở ĐÂY???"- Hương phi phi quát lớn.

"Vì Vương Bộ Lão chết rồi. Giờ tới bà đó"- Hạo Vương nói rồi chĩa con dao chỉ về hướng bà ta.

Tiểu Mận đỡ lấy Vũ Hân để cô ngồi dựa vào bờ tường, Vũ Hân đưa tay lên đặt vào tay cô "Tôi không sao, mọi người mau nhanh lên chúng ta còn đến chỗ của Hàn nữa"

"Cậu nghỉ một chút đi"

Tiểu Mận nhẹ nhàng khéo léo băng vết thương cho Vũ Hân. Vũ Bảo từ từ đặt Tiểu Nam xuống, Tiểu Mận lo lắng cô cởi chiếc vòng cổ ra sau đó dơ lên vết thương của Tiểu Nam.

"*@#$$**@@&&##"- Cô đọc câu thần chú.

"Đó là gì vậy ?" - Vũ Bảo hỏi .

"Là thần chú Bạch Hàn đã dạy tôi trên đường đó! Cậu ấy nói nếu đọc thứ này sẽ thúc đẩy sức mạnh của viên pha lê để cứu người, có thể cho Tiểu Nam chút sức mạnh"

"Vậy cô ở đây! Tôi ra giúp Hạo Vương đấu với bà ta"

Lúc này, Hạo Vương đang phải một mình cố gắng giữ chân bà ta... đúng lúc hết sức thì Vũ Bảo ra kịp, vừa chạy Vũ Bảo vừa rút súng ra bắn, tuy khả năng trúng bà ta là rất ít nhưng đã giúp cho Hạo Vương lấy lại sức mạnh...

"Cái đó?"

Tiểu Mận nhanh chóng đeo sợi dây vào cổ.

"Đó là Pha Lê Đỏ không phải sao?"- Đôi mắt bà ta sáng chói lên.

"Ngăn bà ta lại..."- Hạo Vương nói.

Câu nói vừa dứt thì bà ta đã túm được Tiểu Mận một cách dễ dàng.

"Mau đưa nó cho ta!"

"Đừng hòng"- Tiểu Mận nói rồi đâm mũi tên bạc bụng bà ta.

"A...a..." Bà ta đẩy Tiểu Mận ra... cô nhanh chóng chạy về phía Hạo Vương. Hạo Vương nhanh chóng tiến về phía trước để bảo vệ Tiểu Mận.

"Mau đưa nó cho ta" Hương Phi Phi bước chậm chậm bà ta đưa tay về phía trước...

"A...a" - Vũ Bảo đột nhiên bị cánh tay ai đó bóp cổ rồi hất ngược lên không.

"Mau đưa đây nếu không ta sẽ giết chết hắn,ngươi biết ta có thể dù vẫn cách xa mà"

"Đưng..g"- Vũ Bảo nói.

Hạo Vương lao tới, nhẹ như một cơn gió thoảng Hương Phi Phi né được ngay cú đá của cậu rồi túm được Tiểu Mận.

Hạo Vương tức giận chạy tới bà ta nhanh chóng hất Vũ Bảo vào người cậu... Hạo Vương đỡ lấy Vũ Bảo.

"hụ ...hụ ... Bảo Tiểu Mận đừng giao nó cho bà ta đi Hạo Vương"

"Các ngươi làm được gì đó con nhỏ đó ở trong tay ta"

"Tôi không thể cho bà được" Tiểu Mận vùng vẫy.

"Ngươi không cho ta cũng không được"

"A...a...."- Hương phi phi túm lấy Tiểu Mận để hút máu. Cô vùng vẫy cũng không được... làm ơn... cô thấy mệt.

Sao có loại máu con thế này nhỉ? Bà ta cứ điên dại hút theo không ngừng nghỉ.

Theo bản năng mới tồn tại trong bản thân Tiểu Mận cô đẩy bà ta ra không được bỗng ánh mắt trở nên đỏ rượu vẻ mặt như vô hồn...

Cô đưa tay túm lấy bà ta. Hương phi phi chưa hiểu chuyện gì ngẩng lên.

Lúc này, đột nhiên Tiểu Mận mạnh đến đáng sợ, cô kéo bà ta đè xuống rồi lao tới hút máu bà ta.

"Tiểu Mận không được!!! Cậu không thể uống máu của ma cà rồng mạnh hơn được" Hạo Vương nói lớn rồi chạy tới.

"!!!" Hương phi phi vội đẩy Tiểu Mận ra khiến cô ngã lăn rồi bất tỉnh... Tiểu Mận nằm im máu của bà ta vẫn còn đang chảy từ miệng cô ra.

Hương phi phi ôm lấy cổ, toàn thân đau buốt... bà ta đưa tay về phía trước... "Sao có thể? Máu của ta... Sao chưa lành nữa?"

Hạo Vương chạy nhanh tới đỡ Tiểu Mận cậu nhìn thấy vết cắn đã lành hẳn rồi cảm giác như nó chưa bao giờ ở đó.

"Sao có thể?" Chính bản thân cậu cũng bất ngờ.

Lẽ nào là do máu của Bạch Hàn trong người cô ấy và viên pha lê? Dù sao thì cũng không khiến cô ấy mất mạng. Bây giờ phải nhân cơ hội này giết bà ta. Hạo Vương nghĩ rồi nhìn về phía người phụ nữ đó sau đó mò vội hòn đá dưới đất nhét vào túi quần.

"Này ! Viên pha lê ở đây tôi sẽ cho bà"

"Mau !!!"

Hạo Vương rút trong túi ra rồi ném vội về phía bà ta... Chưa phân biệt có đúng hay sai mà Hương phi phi đã vui mừng nhảy lên đỡ...

"Viên đá?!!"

Phập - Hạo Vương nhân lúc bà ta vừa mở tay ra đã lao tới đâm vào ngực bà ta.

"Ngươi...?" Hương phi phi không thốt lên lời.

Bà ta vẫn cố dùng sức đẩy Hạo Vương ra nhưng cậu vẫn cố giữ chặt. Bà ta bóp chặt cổ Hạo Vương, cậu vừa buông tay ngã xuống thì Vũ Bảo đã đâm một nhát nữa ra sau phía lưng bà ta...còn chưa nói được một điều gì đã ngã xuống mắt mở trừng trừng trong lòng nhiều oán hận.

Trước mắt Tiểu Mận là một không gian mờ ảo vô cùng, cô như lạc vào vô vọng... Một người con gái mái tóc bạch kim khoác trên mình một chiếc váy trắng lộng lẫy, đôi môi đỏ và một đôi mắt xanh ngọc cùng làn da trắng hồng trên trán có một dấu ấn tượng trưng màu đỏ mà Tiểu Mận không được thấy rõ đến nhẹ nhàng vén mái tóc cô. Tiểu Mận giơ tay định chạm vào gương mặt ấy nhưng lại không làm... mấy món đồ trang sức lấp lánh trên người con gái ấy khiến toàn thân cô ấy sáng bừng lên, cô ta ghé sát vào tai Tiểu Mận khẽ nói: "Cô là người mà tôi chọn"

"Cô là ai?" Tiểu Mận mơ màng hỏi.

"Tôi là ----"

"Tiểu Mận! Tiểu Mận!" Giọng nói của Hạo Vương trở nên nghe rất rõ ràng.

Mọi thứ lấp lánh cô gái ấy bỗng thành bóng tối và gương mặt lo lắng của Hạo Vương hiện lên một cách rõ ràng.

"Cậu không sao chứ?"

Tiểu Mận đưa mắt nhìn xung quanh thấy Hương phi phi đang nằm...

"Bà ta... chết rồi sao?"

"Đúng vậy! Chúng ta còn phải đi đến với anh em nhà họ Bạch nữa"

"Tại sao miệng tôi lại có máu thế này?"

"Cậu không nhớ gì sao?"

"Không" Cô lắc đầu liên tục.

Tiểu Mận chạm tay vào đầu mình... hình ảnh và câu nói của cô gái kia lại hiện về...

"Cô là người mà tôi chọn"

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" - Hạo Vương hỏi.

"Không có gì"

"Đi thôi, đi đến với trận đấu cuối cùng nào"