Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?

Chương 19

Tại nhà nó

Hiện giờ nó đang ngâm mình trong cái bồn tắm lớn với hương liệu yêu thích của mình đó chình là những cánh hoa hồng.

Reeng…reeng…reeng- tiếng chuông điện thoại đã đánh thức nó đang ngủ quên trong bồn tắm.

- Nó: Alo???

- Cậu: Mày đang làm gì vậy??? Mau mau tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi đi mua đồ với tao nè

- Nó: Mày làm như ai cũng ở dơ như mày vậy. Qua đi

- Cậu: Ok

Sau khi cúp điện thoại thì nó bước đến phòng thay đồ để thay quần áo. Nó chọn cho mình một cái áo kimono cách tân cùng với một cái quần đùi màu đen, đi kèm theo đó là một đôi air max 97 màu trắng. Trông nó bây giờ thật là cool.

Tại trung tâm bách hoá

Chiếc BMW phiên bản giới hạn vừa mới đậu ngay cửa trung tâm bách hoá đã làm cho bao nhiêu người chú ý và đặc biệt hơn là người ngồi trong chiếc xe ấy lại hấp dẫn mọi người hơn cả. Cậu và nó từ trong xe bước ra đã làm rung động biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Một người mang dáng vẻ đẹp trai phong trần một người lại mang một nét baby cute làm cho bao cô gái ở nơi đây chỉ muốn được làm bạn gái của một trong số họ. Cộng thêm chiếc xe họ đi đã thể hiện được gia thế không hề nhỏ của họ càng làm cho bao thiếu nữ thêm mơ mộng, họ đích thực chính là hình mẫu lí tưởng thời nay.

- Cậu: Đi ăn đi rồi đi mua đồ. Tao đói lắm rồi

- Nó: Mày là đầu bếp hay là con heo thế thằng kia. Suốt ngày chỉ ăn là giỏi

- Cậu: Mày làm như mày không ăn vậy. Heo mà bày đặt chê tao hả mạy

Sau một hồi ăn uống cãi nhau chí choé thì nó và cậu quyết tâm lên đường mua sách vở và quần áo ở tầng trên.

- Cậu: Chị ơi cho em hai bộ sách 11, cảm ơn chị- cậu nở nụ cười làm cho chị bán hàng quên mất cả thời gian và không gian

- Cậu: Chị…chị ơi

- Chị bán hàng: À…à có ngay thưa quý khách

Sau khi lấy được hai bộ sách thì chính là thời gian mua sắm của cậu và nó. Hai người mà mua sắm thì chỉ khi trung tâm đóng cửa hay càng quét hết đồ đẹp thì mới chịu thôi.

Hiện giờ cậu và nó đang ở trong một cửa hàng trang phục dành cho nam. Cậu và nó vừa bước vào cửa hàng thì mắt của các cô nhân viên liền sáng lên. Họ nhìn cách ăn mặc của hai người thì có thể nhìn thấy được rằng doanh thu tháng này sẽ tăng đáng kể.

- Cô nhân viên 1: Xin chào quý khách.

Hiện nay chúng tôi mới về một số quần tây được may thủ công được nhập từ Ý về hai vị có muốn thử không ạ???

- Nó: Ok chị ^^

Với chiều cao đáng ngưỡng mộ của hai người thì những cái quần tây như là may ra theo số đo của họ vậy. Nó thay xong và bước ra trước. Thay đổi trang phục là quần tây áo sơmi càng làm cho nó thêm phần chững chạc.

- Cô nhân viên 2: Quý khách mặc bộ này rất hợp ạ

- Nó: Cảm ơn chị ^^- nó nở nụ cười tiêu chuẩn làm các nhân viên ở đây mê đắm

Trong khi chờ cậu thay đồ thì nó tiếp tục đi lựa đồ. Bỗng nhiên có thêm một đôi nam nữ bước vào. Đó chính là Tuấn và cô. Vì nó quay mặt vào bên trong nên cô không thấy nó và nó cũng không thấy cô. Cho đến khi cô cất giọng lên thì nó mới biết cô cũng ở đây.

- Nhân viên: Xin chào quý khách ạ.

- Cô: Em lấy cho chị một cái áo sơmi màu đừng sáng quá anh ấy không thích màu sáng

- Nhân viên: Vâng. Anh chị chờ em một chút ạ

- Tuấn: Cảm ơn em

- Cô: Xin lỗi anh. Tại em vô ý làm đổ cafe lên áo anh- cô ân cần lấy khăn giấy lau cho Tuấn

- Tuấn: Không sao đâu em. Mua cái khác là được mà. Chỉ là đây là cái áo em tặng anh hồi sinh nhật thật là đáng tiếc- *tiếc nuối*

- Cô: Không sao đâu mà. Để em mua tặng lại anh cái khác ^^

- Tuấn: Để anh về giặt lại xem sao. Đồ vật mà em tặng anh vẫn luôn luôn trân trọng nó- Tuấn nhìn cô đầy thâm tình

Cô nhìn Tuấn cảm động đến không nói nên lời. Cô không ngờ rằng Tuấn lại trân trọng từng món đồ mà cô tặng như vậy.

- Tuấn: *ôm cô vào lòng mà thủ thỉ* Chúng ta bắt đầu lại nha em

Cô không một chút suy nghĩ mà gật đầu. Những phút giây hạnh phúc, những cử chỉ dịu dàng của Tuấn đã làm cô quên mất nó. Quên mất một người vẫn luôn bên cô khi cô buồn, khi cô đau. Để rồi giờ đây tận mắt nó chứng kiến cảnh ấy, một cảnh tượng hạnh phúc đối với cô và Tuấn nhưng lại là một cảnh tượng bi thương đối với nó. Dù hốc mắt nó đã đỏ lên nhưng nó không thể khóc, nó không cho phép bản thân mình yếu đuối thêm nữa. Sau khi chọn được chiếc áo khác cho Tuấn thì hai người cuối cùng cũng rời đi. Khi hai người vừa mới ra khỏi cửa hàng thì cậu bước ra.

- Cậu: Kia có phải là cô Vân không??? Mày làm sao vậy??? Sao mắt mày đỏ lên thế kia???- cậu lo lắng nhìn nó

- Nó: Tao không sao chỉ là một hạt cát bay vào mắt tao thôi

Cậu biết mọi chuyện không đơn giản như vậy. Chơi từ nhỏ tới lớn nên cậu rất hiểu nó, dạo gần đây nó rất khác. Luôn trầm tư, hay thất thần, không còn là một đứa luôn vui vẻ tươi cười và nói nhiều như trước nữa. Cậu cảm thấy có gì đó đang thay đổi.

- Nó: Đi bar không???

- Cậu: Sao hôm nay lại nổi hứng đi bar??

- Nó: Đi không???

- Cậu: Đi thì đi.