Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 42: Đà Lạt trăng mờ

Sáng hôm sau Dung thức dậy với một thân thể mệt nhừ, cũng may là sau khi làm chuyện kinh thiên động địa kia Hương có cẩn thận giúp nàng lau rửa thân thể, còn cẩn thận không dùng khăn của khách sạn mà lau cho cô, Hương sợ bị lây bệnh ngoài da.

Hương lúc này đang ngủ ngon trên giường, ẩn ẩn trên mặt còn vương lại một nụ cười thỏa mãn.

Nàng xỏ chân vào đôi dép mang trong phòng rồi đi vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, phát hiện thần sắc của mình hôm nay tốt hơn mọi ngày rất nhiều. Dung lấy đồ cột tóc ngậm lên miệng, vuốt gọn tóc mình rồi cột gọn hết tất cả lên, đánh răng, rồi rửa mặt. Sau khi đánh răng rửa mặt xong nàng điều chỉnh nhiệt độ nước nóng rồi tắm, ở Đà Lạt có thể không tìm thấy máy lạnh, nhưng không thể không tìm thấy máy nước nóng, mà thời tiết này tắm nước nóng khiến nàng thật sảng khoái.

Ở nhà của hai người đương nhiên là không có bồn tắm, dù sao cũng là nhà thuê nho nhỏ, đầy đủ hai phòng cũng đã tiện nghi hơn nhà khác rất nhiều.

Dung sau khi nước đầy bồn rồi mới thong thả leo vào bên trong, nước ấm áp bao bọc lấy thân mình nàng nhưng cũng không ấm bằng Hương ôm nàng tối qua, rốt cuộc nàng yêu Hương đến bao nhiêu nàng cũng không biết, chỉ biết cả thế giới này đều không bằng Hương, không thể nào cho nàng cảm giác giống như Hương cho nàng.

Đang tắm thì cửa mở ra, Dung gác tay lên thành bồn tắm, hờ hững nhìn ra thì thấy Hương đang ngái ngủ đi vào. Em ấy rất quen thuộc mà lấy bàn chải đánh răng, rồi rửa mặt, nàng còn tưởng em ấy rửa mặt xong sẽ đi ra ngoài, ai ngờ chỉ là đánh răng xong cho tiện hôn nàng. Dung ở dưới nước bị ép buộc ngước mặt lên cho Hương hôn, tay nàng chỉ biết bám víu vào cánh tay em ấy, đáp trả lại nụ hôn dịu dàng kia.

"Tắm nhanh kẻo lạnh."

Sau khi Hương buông nàng ra, nàng có chút khó khăn khi lấy lại nhịp thở ban đầu của mình. Hai má nàng đỏ lựng không biết là do nước nóng hay là do nàng ngại, chỉ biết là nước còn nóng hơn mọi ngày, phòng tắm sao mà oi bức vô cùng.

Sau khi nàng tắm xong Hương cũng đi tắm, xong xuôi hết hai người mới cùng nhau bung dù đi xuống phố, Đà Lạt hôm nay mưa sớm, cơn mưa phùn khiến cho khung cảnh càng thêm buồn. Dung khoát cánh tay của Hương đi, mỗi khi Hương hỏi nàng thứ gì nàng đều sẽ trả lời rất nhanh, bộ dáng e thẹn như gái mới gả mấy hôm.

Hồ Xuân Hương trong cơn mưa nhè nhẹ này lại đẹp hơn thảy, Hương lấy điện thoại của mình ra, bảo Dung đứng bên hàng liễu rũ để cô chụp hình. Chị ấy nghiêng nghiêng tán ô, khóe môi khẽ tạo thành một nụ cười duyên dáng, dưới trời mưa lất phất như vậy càng thêm phần hư ảo.

Dung còn không buồn xem lại ảnh của mình, nàng khoát tay Hương như ban nãy để cùng đi dạo, hai đôi chân sóng bước bên cạnh nhau, chiều cao cũng không chênh lệch quá nhiều, vậy nên rất hòa hợp. Giọng của Dung vang lên rất nhẹ nhàng, chị ấy vốn dĩ sinh ra để đọc thơ, đọc văn, để ca hát, trời phú cho chị ấy một chất giọng ấm trái ngược hoàn toàn với gương mặt lạnh nhạt, cho nên mặc dù Hương không thích thơ văn lắm vẫn cảm thấy rất hay.

"Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,

Để nghe dưới đáy nước hồ reo.

Để nghe tơ liễu run trong gió,

Và để xem trời giải nghĩa yêu..."

Hương nhàn nhạt nụ cười, hỏi rằng: "Bài thơ này tên gì vậy chị?"

"Bài này của Hàn Mặc Tử, tên là Đà Lạt trăng mờ..."

Dung nhìn cặp đôi bên cạnh tay đan vào nhau tình tứ, trong lòng âm thầm ghen tị. Nàng biết nàng không nên có loại cảm xúc như vậy, không nên để mọi thứ càng phát sinh càng rối, nhưng nàng đã lỡ rồi, không còn cách cứu chữa. Trong chuyến đi này nàng chưa hề dự phòng đến chuyện nàng sẽ ngủ cùng Hương, đừng nói là hôn hít, ôm ấp, nhưng nàng cũng làm qua cả rồi. Đáng lẽ ra mọi sự sẽ dễ dàng hơn, nhưng chính nàng tự làm cho chúng khó khăn hơn rất nhiều.

Hai người đi ngang siêu thị Big C, con người là một loài vật rất kì lạ, rõ ràng là ở quê mình muốn mua gì cũng được, nhưng hễ khi đi du lịch gặp thứ gì thân quen liền có cảm giác thân thuộc, muốn mua, muốn vào xem đồ. Đi một vòng siêu thị Big C xem đồ xong, Hương rủ Dung đi xem phim, hai người chọn hàng ghế gần gần cuối, yên lặng xem phim ma.

Vì phim ma có suất gần nhất nên Hương rủ rê được chị giáo nhà mình vào xem, mặc dù chị không tình nguyện xem nhưng bị cô thuyết phục, cuối cùng cũng xem. Hầu như cả buổi Dung chỉ nhắm mắt lại, hoặc là chị có mở mắt nhưng mở mắt quá nhỏ, Hương không nhận ra chị đang nhắm hay mở.

Đến đoạn có ma Hương thấy chị giật mình muốn bật người ra sau, lúc này cô mới xác định chị có mở mắt, mà là mở nho nhỏ. Hương choàng tay ra sau ôm lấy người chị, bây giờ cô mới biết vì sao trong phim nam chính thường rủ rê nữ chính đi xem phim ma, hóa ra là để đến lúc này có thể ôm ấp được người thương.

Sau một màn hành hạ tinh thần một tiếng rưỡi hơn, Dung bần thần ngồi trên ghế xem phim nhìn đèn sáng lên. Hương buồn cười, cô vuốt lại mái tóc bị rối của chị, dịu dàng hôn lên môi chị một cái: "Vẫn còn sợ lắm hả?"

"Lần sau mình không được xem phim ma nữa!" Chị khẳng định chắc nịch, ngoài đời thì Hương rất sợ ma, chỉ là phim ma cô không sợ, còn chị ngược lại, chẳng ma quỷ nào ngoài đời khiến chị sợ hãi, có điều chị rất nhát xem phim ma.

Hương buồn cười, hai người dắt tay nhau đi vòng quanh khu trung tâm mua sắm, cô mua cho chị hai cái bánh nóng hổi, cùng nhau đi đón gió lạnh bên ngoài trung tâm mua sắm. Vào buổi trưa hai người trở về khách sạn ngủ, chị cong người như một chú tôm luộc, cô cũng theo chị mà cong cong người, áp sát ngực mình vào lưng chị, ôm chặt trong vòng tay mình.

"Hương ơi..."

"Dạ?"

"Có thể cho chị ngủ chút không?"

Dung khi đang ngủ thì cảm nhận thấy bàn tay của Hương di chuyển bên trong áo của mình. Có kẻ muốn nhân lúc nàng ngủ mà thả dê, đã vậy còn rất tự tung tự tác, khiến nàng đang ngủ cũng phải tỉnh lại.

"Mình ấy một chút rồi ngủ..."

Hơi thở của Hương nặng trĩu phả vào cổ nàng, nàng biết em ấy lại muốn nàng nữa rồi. Dung không phải người háo dục, nàng sống rất thanh nhã, có hay không cũng được. Nhưng nàng biết tuổi trẻ khi mới tìm hiểu về tìиɦ ɖu͙ƈ sẽ rất dư sức, nhìn Hương cứ như mèo tới mùa động dục là biết, tối ngày meo meo cầu tình.

"Chị biết là mới làm lần một lần hai sẽ rất muốn làm thêm... Nhưng không tốt, cái gì cũng phải vừa phải hết..."

Hương cắn nhẹ vào cổ Dung, ậm ừ nói: "Vậy mình ngủ đi."

Dung hài lòng nhắm mắt dỗ mình vào giấc ngủ, trời Đà Lạt khá thích hợp để ngủ, chỉ cần mất một chút thời gian đã có thể ngủ sâu. Vốn dĩ nàng sẽ ngủ đến tận sáu giờ chiều nếu không phải có người đang lọ mọ trên người nàng vào lúc hai giờ rưỡi, nàng tỉnh dậy còn bắt ngay quả tang người ta đang gặm ngực mình vô cùng say sưa.

"Hello..."

Người kia chẳng những không biết mình đang trộm tình mà còn mặt dày hé lô nàng, Dung mím môi, mắng: "Hư hỏng..."

"Hồi xưa, em cảm thấy ngực chị nhỏ xí à. Nhưng bây giờ em thấy ngực chị thấy cưng quá, bé bé xinh xinh..."

"Biếи ŧɦái..."

"Chị có biết cách mắng người không?"

"Chị biết..."

"Mắng em nghe thử xem"

"Biếи ŧɦái."