Cô Học Trò Lăng Nhăng 3

Chương 44

Quân Kì bước vào trường, tâm trạng dạo này cứ lấp lửng, lúc thì tràng đầy sức sống lúc thì mệt mỏi, có lẽ là bị stress nhẹ. Thiên Trúc vẫn đã cầu với đám con trai trong trường ở giữa sân trường.

- Quân Kì, dạo này mày có nghe vụ hot girl khối 9 cắm sừng hot boy khối 9 không?

- Mấy hot girl hot boy đó làm tao để ý được?

- Cũng đúng, thêm một thông tin nữa.

- Vụ gì? Có liên quan tới giáo viên thì tao nghe.

- Có, là cô Vân Quân sáng nay có anh nào chạy xe hơi đến đưa cô đi làm, làm cả trường một phen dậy sóng, mày tới trễ quá.

- Xe hơi? Muốn bao nhiêu chiếc? Bố mày không mua thôi.

Bỗng nhiên nghe tới đây tâm trạng của Quân Kì hơi khó chịu. Đeo cặp lên vai vào lớp, không ngồi ngoài nghe nói linh tinh nữa. Nghĩ lại bản thân cũng có chút ít kỉ. Dù gì mình cũng đã có người mới, sao lại không để cho cô hạnh phúc bên người mới. Lạ thật.

- Lớp trưởng, thu đủ tiền đề cương chưa?

Một học sinh nữ lại vỗ vai Quân Kì.

- Đứa nào làm thủ quỹ?

- Nhưng tao nói chúng nó có nghe đâu, đứa nào gặp mặt cũng nhai bài ca "hết tiền".

- Mệt quá, xíu nữa giờ sinh hoạt tao đòi.

Quân Kì ụp mặt xuống bàn ngủ, tay thì cắm dây phone, mệt mỏi. Lúc nãy vừa tràn đầy năng lượng, giờ thì sao lại mệt mỏi. Haiz, con người luôn thích tự ngược khi liên quan tới chuyện tình cảm. Đúng là không khóc, nhưng đâu óc cứ đâu đâu. Cũng hay bị cục súc, lúc thì nắng lúc thì mưa.

"Nghiêm"

Vân Quân bước vào lớp, hôm nay mặc một áo dài hồng nhạt, đơn giản, chẳng điểm hoạ tiết gì. Quân Kì xin phép 15 phút để thu tiền đề cương, Vân Quân đồng ý rồi lên bàn giáo viên ngồi lấy điện thoại ra. Mắt nhìn màn hình miệng mỉm cười, cảm xúc vốn đã ổn định lại cục súc bất ngờ.

- Lẹ coi, có mấy ngàn cũng lâu.

- Đóng tám ngàn đưa tờ năm chục dằn mặt tao hả?

- Từ từ đánh dấu.

- Tám ngàn đưa chín ngàn.

- ...

Màn nổi máu xung thiên không biết tại sao của Quân Kì. Không nhu cầu gây chú ý cũng gây chú ý.

- Em có thể nói chuyện nhẹ nhàng với các bạn được không?

- Con người em vốn cục súc rồi.

Quân Kì như trâu điên, cứ thấy máu đỏ là nhào tới, cầm dao chém gió chém nước chém lá, chẳng cần biết là ai, cứ thật ngứa mắt là chém tất tần tật.

Vân Quân phân tích được từng âm thanh một của Quân Kì. Là đang bất mãn. Bất mã gì chứ? Em có quyền có người yêu, tôi thì không? Rõ ràng là em bỏ tôi trước. Tôi đã không tính toán, tiếp tục chấp nhận sự thật, tha thứ, vì em, vì cả gia đình em. Đến giờ, tôi có được người yêu thương tôi em lại bất mãn. Tất cả nữ nhân trêи thế giới này không phải là của em.

- Cô đã trả trước cho các em rồi, để đến họp phụ huynh đóng lại đi, sau này chỉ cần ghi lại được rồi.

Vân Quân tắt điện thoại, cho vào túi sách, mở sổ đầu bài ra, vẫn gương mặt cũ, nàng cũng không muốn xử lí. Năm cuối rồi, miễn sao cuối năm 100% tốt nghiệp, đừng làm gì quá đáng. Đóng sổ đầu bài, bắt đầu cầm phấn lên cướp tiết, đó là đặc quyền của giáo viên chủ nhiệm. Dùng tiết sinh hoạt giảng bài của mình.

- Lớp trưởng cuối giờ lên phòng truyền thống, cô có chút chuyện nhờ em.

Nói rồi Vân Quân bước ra ngoài, ngồi trêи phòng truyền thống, Nguyên Vũ hôm nay nghỉ ở nhà để tiếp khách từ nước ngoài về chơi nên cũng không gọi là bận rộn. Chỉ cần nàng nhắn hắn sẽ hồi âm ngay.

- Cô có gì nhờ em?

Mặt của Quân Kì đằng đằng sát khí, bước vào được năm phút rồi, Vân Quân vẫn đắm chìm vào cái điện thoại không buồn để ý đến. Quân Kì cũng không hiểu, từ sáng tới giờ khó chịu là khó chịu cái gì.

- Cô bảo cuối giờ, chứ có bảo ra chơi đâu?

Quân Kì giờ mới để ý cách nói chuyện của Vân Quân. Tuyệt tình. Không còn chút tình cảm. Lí do là gì thì cô không biết nhưng biết là Vân Quân thật sự đã thay đổi hướng tình cảm.

Quân Kì không biết trước đây Vân Quân từng có người yêu tên là Nguyên Vũ, nàng cũng chưa bao giờ kể. Quân Kì thắc mắc có ma lực gì mà có thể làm cho Vân Quân nhận lời sớm thế, không ngờ "tình cũ không rủ cũng tới".

- Vậy giờ em đi xuống?

- À mà...

Quân Kì liền dừng chân, luyến tiếc một chút thôi, một chút thôi. Quân Kì vẫn còn để tâm đến Vân Quân, mong Vân Quân luyến tiếc một chút.

- Đi mua dùm cô trà đào nha.

- Dạ??

- Trà đào đối diện cổng trường.

- Dạ.

Quân Kì bước ra khỏi phòng với nét mặt thất vọng. Ex? Không hẳn. Nói chuyện rất tự nhiên không chút gượng gạo nào. Vân Quân thật sự đã...buông được rồi. Nếu buông được rồi thì Quân Kì cũng nên buông.

- Của cô đây!

Quân Kì đặt xuống.

- Cảm ơn, bao nhiêu?

- Thôi được rồi, em về lớp.

Đóng cửa phòng truyền thống, chậm chút, ngắm chút thôi. Thì nghe ở đằng sau có tiếng kêu.

- Nãy giờ đi đâu? Tiết tiếng Anh mất tích vậy?

Quân Kì quên mất là tiết tiếng Anh có Jennie.

- Làm shipper. Về lớp.

Jennie chưa kịp nói gì bị Quân Kì nắm tay lôi về lớp.

Từ nay, chúng ta chẳng còn mối quan hệ gì cả, cô thật sự đã buông bỏ được thì em không cần cầm sợ chỉ đỏ này làm gì nữa.

Ánh mắt Quân Kì thẩn thờ, Jennie ngồi cạnh thì đôi lúc ngó qua, lại phải kêu Quân Kì tập trung.