Có Một Cánh Bồ Công Anh

Chương 49

Tiếng sầm rền bên ngoài trời vô tình đánh thức Tiết Cẩn, nàng đưa mắt nhìn ra ngoài, chẳng biết từ khi nào trời đã sẩm tối rồi. Muốn chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhưng lại lực bất tòng tâm, cả người một tia sức lực của không có, ngay cả nâng tay cũng khó khăn.

"Cẩn, tỉnh rồi sao?"

Tiết Cẩn ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi sóng mắt phượng hẹp dài xinh đẹp đang chuyên chú nhìn nàng, trong đôi mắt lam ấy tràn ngập lo lắng.

Kỷ Huyền đỡ Tiết Cẩn ngồi dậy, lấy khăn ấm lau mặt cho nàng, ôn nhu nói: "Còn mệt lắm không?"

"Không mệt lắm." Tiết Cẩn nhìn quanh, hỏi: "Trời vẫn chưa sáng sao?"

Kỷ Huyền dở khóc dở cười: "Em đã ngủ một ngày rồi đó."

"Ngủ một ngày!?"

Tiết Cẩn sửng sốt, chưa bao giờ nàng ngủ lâu đến như vậy, chỉ là tiêu ký thôi mà, có đến mức li bì suốt một ngày một đêm hay không?

"Bác sĩ nói em thân thể không tốt, ngủ lâu như vậy cũng không có vấn đề gì, chỉ cần dưỡng thân thể một thời gian sẽ khỏe lại thôi."

Tiết Cẩn gật đầu, nói khẽ: "Em khát quá."

"Hảo, chị đi lấy nước cho em."

Nói dứt lời, Kỷ Huyền liền xuống giường rót nước, sau đó đưa lại cho Tiết Cẩn.

Tiết Cẩn hơi mím môi, hỏi: "Chị à, mẹ của chị có biết chuyện này không?"

"Em ngủ nguyên một ngày như thế sao mẹ không biết được." Kỷ Huyền xoa đầu Tiết Cẩn, để nàng dựa vào lòng mình: "Công tước đại nhân cũng sắp về, lúc đó chúng ta kết hôn luôn, em thấy thế nào?"

Tiết Cẩn đưa cốc nước cho Kỷ Huyền, nói:"Ân, cũng được, đều tùy chị."

Kỷ Huyền mỉm cười, nhẹ nhàng đặt lên trán Tiết Cẩn một nụ hôn, nói: "Chị xuống bảo Từ thúc nấu lại thức ăn cho em, em đợi ở đây nhé."

Tiết Cẩn gật đầu đáp ứng.

Nhưng khi Kỷ Huyền vừa bước ra khỏi phòng, xung quanh không còn hơi thở cùng độ ấm của nàng ấy, giống như tất cả đều chìm vào cô quạnh lạnh lẽo. Tiết Cẩn vô thức run lên, tuyến thể sau gáy bắt đầu phản kháng, muốn được chìm vào tin tức tố ấm áp của alpha. Bây giờ Tiết Cẩn đã thấu hiểu cảm giác của Thượng Hoan, chỉ cần omega bị alpha tiêu ký thì cả đời cũng chỉ có thể dựa dẫm vào alpha, không thể tách rời. Đối phương chỉ đi chưa lâu mà xung quanh đã thấy trống trải, giống như thiên địa chỉ còn lại một mình, cảm giác này thật sự rất khó chịu. Tiết Cẩn thu người vào trong chăn, muốn dùng hơi ấm của chăn bông lấp đầy cảm giác lạnh lẽo, trống vắng lúc này, nhưng lại không khả thi. Có lẽ cả đời này Tiết Cẩn nàng cũng không thể sống thiếu Kỷ Huyền, thật sự rất khó cảm thụ được cảm giác bị bỏ lại, nếu thật sự Kỷ Huyền không cần nàng nữa chắc nàng sẽ không sống nổi mất.

Ánh sáng nhè nhẹ tràn vào trong phòng, Kỷ Huyền đem khay thức ăn đặt lên bàn, vừa vặn thấy Tiết Cẩn cuộn người trong chăn, hốc mắt đã ầng ậc nước.

"Cẩn, sao thế?"

Kỷ Huyền để nàng dựa vào lòng: "Đừng khóc, có chuyện gì nói chị nghe."

Tiết Cẩn mím môi, nước mắt cũng trào ra: "Chị không được bỏ lại em! Chị phải chịu trách nhiệm với em!"

"Hảo, hảo, chị sẽ chịu trách nhiệm với em." Kỷ Huyền nâng tay giúp Tiết Cẩn lau nước mắt, dịu dàng nói: "Đừng khóc, ngoan, em khóc chị đau lòng."

Tiết Cẩn cuộn người vào lòng Kỷ Huyền, nho nhỏ nức nở, nhưng đã không còn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo như khi nãy nữa.

Kỷ Huyền ôm Tiết Cẩn một lúc, định bước xuống giường đem cháo đến thì cổ tay bị nắm lấy. Nhìn sang bên cạnh mới phát hiện Tiết Cẩn đang dùng dáng vẻ đứa trẻ bị bỏ rơi nhìn mình, sóng mắt đào hoa cũng đã ngập nước.

"Chị đi đâu vậy?"

"Chi đi lấy cháo cho em, ở ngay đây thôi mà."

Tiết Cẩn luyến tiếc buông tay Kỷ Huyền ra.

Khi Kỷ Huyền vừa bước xuống giường, Tiết Cẩn vội vàng giữ lấy tay áo nàng ấy: "Chị à đừng đi, em không đói."

Kỷ Huyền quay đầu lại, có chút khó hiểu, nàng nhìn Tiết Cẩn một lúc rồi hỏi: "Cẩn, trong người có khó chịu không?"

Tiết Cẩn lắc đầu: "Không có."

Kỷ Huyền hơi chau mày, nói: "Đợi chị một chút."

Nói xong Kỷ Huyền liền xoay người đi ra khỏi phòng, đem nữ bác sĩ riêng của nhà mình kéo vào trong phòng các nàng. Nghe Kỷ Huyền nói sơ qua về bệnh tình của Tiết Cẩn, nữ bác sĩ tiến đến khám thử, cuối cùng liền mỉm cười.

"Không có vấn đề gì, omega nào sau khi trải qua tiêu ký đều sẽ như vậy, rất sợ alpha không cần mình cho nên mới không muốn để alpha rời đi thôi."

"Thật sự không sao?"

"Không sao, nếu cần thì tôi có thể kê vài đơn thuốc bổ cho cô ấy, vài ngày sẽ khỏi thôi."

"Cảm ơn nhiều."

"Không có gì."

Nữ bác sĩ nhanh chóng rời khỏi phòng, không khỏi dở khóc dở cười, lần đầu tiên nàng thấy một alpha vì sự thân thiết của omega mà lo lắng cuống cuồng như vậy.

Tiết Cẩn thấy Kỷ Huyền vẫn chăm chú nhìn mình liền xấu hổ: "Chị muốn cười thì cười đi!"

Kỷ Huyền thở dài, ngồi xuống giường ôm Tiết Cẩn: "Em lo cái gì chứ? em đã là của chị rồi thì cả đời này chị sẽ phụ trách cho em, chẳng phải chúng ta còn tính tới chuyện sinh con rồi sao?"

"Ân, chỉ là bản năng thôi..."

Kỷ Huyền xoa đầu Tiết Cẩn, ôn giọng nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, lúc này nên hảo hảo dưỡng thân thể."

"Vâng."

Tiết Cẩn an ổn dựa vào lòng của Kỷ Huyền, chỉ cần có thể ở bên nàng ấy, nàng đã không còn cầu gì nữa.

...

"Con dâu, ăn nhiều một chút đi."

Tiệp Nham Thiên gắp đầy thức ăn vào cái bát của Tiết Cẩn, vui vẻ cười nói: "Hảo hảo dưỡng thân thể biết không?"

Tiết Cẩn có chút ngại, cười gượng một tiếng, gật đầu: "Vâng."

Tiệp Nham Thiên đối Từ thúc nói: "Mang thêm thức ăn đi, nhớ mang thêm một cốc sữa lên."

"Vâng."

Từ thúc vâng dạ xong liền đi ngay, lát sau liền dẫn theo hai hầu nữ, trên tay hầu nữ đều cầm theo một khay thức ăn nghi ngút khói.

Từ thúc nhận nhiệm vụ đặt thức ăn lên bàn, đem cốc sữa đặt trên bàn chỗ Tiệp Nham Thiên.

Tiệp Nham Thiên đẩy cốc sữa về phía Tiết Cẩn, cười nói: "Con phải uống nhiều sữa vào mới mau khỏe lại được."

Tiết Cẩn có chút khó thích ứng, gật đầu: "Vâng."

Nhưng lại chỉ ăn có một chút cơm, trong lòng Tiết Cẩn loạn cào cào, hôm nay "mẹ chồng" có chuyện gì vui lại cứ cười nói với nàng suốt thế?

Ở bên cạnh, Kỷ Nghiên bĩu môi nói: "Mẹ thiên vị quá đi, con cũng muốn uống sữa nữa!"

Tiệp Nham Thiên trừng mắt: "Uống cái gì mà uống? béo thành như vậy còn muốn uống?"

"Con không có béo mà!"

"Bụng dư mấy ngấn mỡ còn không chịu mình béo?"

"Có ngấn mỡ nào đâu!?"

Nói được vài ba câu, Tiệp Nham Thiên và Kỷ Nghiên lại cãi nhau, đều là những chuyện không đáng mà cãi nhau cả buổi.

Tiết Cẩn không khỏi dở khóc dở cười, "mẹ chồng" của nàng tính tình cũng hơi trẻ con nhỉ!?

Kỷ Huyền lại không để ý đến, nói khẽ: "Cẩn mau ăn đi."

"A, Kỷ Huyền, em có chuyện này muốn nói với chị."

Kỷ Huyền buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn Tiết Cẩn: "Chuyện gì?"

Tiết Cẩn hơi mím môi, nói: "Em muốn chuyển về ký túc xá sống."

Kỷ Huyền liễm mắt: "Sao?"

Mặc dù đang cãi nhau với Kỷ Nghiên nhưng Tiệp Nham Thiên vẫn nghe thấy các nàng nói gì với nhau, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

"Không được đi đâu hết, con phải ở đây hảo hảo dưỡng thân thể để còn sinh cho Kỷ gia một đứa nhỏ chứ!"

Kỷ Nghiên cũng không đồng tình: "Chị về ký túc xá có gì tốt chứ? điều kiện ở đó có bằng ở nhà chị ba đâu, chưa kể còn phải ở chung với nhiều người như vậy, không tốt chút nào!"

Tiết Cẩn nhẹ giọng nói: "Hiện tại sắp thi rồi, con phải về cùng hai bạn ôn tập, hai cậu ấy sẽ không thể ôn thi được nếu không có con giúp."

"Để Trịnh Lạc lo cho hai người đó đi." Kỷ Huyền không hài lòng nói: "Em đừng cứ ôm nhiều chuyện vào người như vậy."

"Trịnh sư tỷ dù gì cũng là alpha, chị ấy sao có thể đến ký túc xá của omega được chứ? Mà cũng sắp hết năm học rồi, chị để em ở chung với A Như và A Kiều đi."

Nói đến đây, hốc mắt Tiết Cẩn liền đỏ lên, đáng thương năn nỉ.

Kỷ Huyền nhìn thấy cũng không đành lòng, thở dài một tiếng: "Nhưng cuối tuần em phải về đây ở."

Tiết Cẩn cao hứng gật đầu: "Vâng!"

"Thật là, Tiểu Huyền Huyền, sao con lại đồng ý chứ?" Tiệp Nham Thiên bất mãn phồng má: "Mẹ thấy để con dâu đến ký túc xá không ổn chút nào."

Kỷ Huyền cũng không nói gì, tiếp tục giúp Tiết Cẩn lột vỏ tôm.

Tiết Cẩn vội ngăn nàng lại: "Kỷ Huyền chị đừng lột nữa, em tự làm được rồi."

"Không cần, em lo ăn đi."

Kỷ Nghiên cũng chìa cái bát ra: "Chị ba lột tôm cho em đi~"

"Bảo công tước đại nhân làm đi."

Kỷ Nghiên bĩu môi, quay sang Tiệp Nham Thiên: "Mẹ à~"

Tiệp Nham Thiên nhanh miệng nói: "Tiểu Nghiên Nghiên, con giúp mẹ lột vỏ tôm đi~"

Gương mặt Kỷ Nghiên khó coi vô cùng, hậm hực gắp hết thịt cá cho vào miệng, nghẹn một bụng lửa giận không tiêu hóa được.

...

Bữa sáng rất nhanh đã hoàn tất, chuyện dọn dẹp đều do người giúp việc lo, cho nên Tiết Cẩn cũng không có gì làm, liền trở lên phòng thu xếp quần áo.

Vừa mở tủ quần áo ra, Tiết Cẩn có chút ngẩn người, chẳng biết từ khi nào cái tủ này đã đầy quần áo, nàng còn nhớ lúc nàng đến giúp việc cho Kỷ Huyền tủ quần áo này còn chưa được sử dụng đến một nửa. Không nhận ra nổi đâu là quần áo của mình, đâu là quần áo của Kỷ Huyền, Tiết Cẩn có chút bất khả tư nghị, nhìn bộ váy mình đang mặc có chút lạ mắt, có khi nào...

Đột nhiên eo bị ôm lấy, Tiết Cẩn giật mình định giãy ra lại ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt bao bọc lấy mình, liền không giãy dụa nữa.

"Kỷ Huyền, chị làm em giật mình."

"Làm gì đứng ngẩn ở đây thế?"

Tiết Cẩn thở dài một tiếng: "Chị xem, bộ nào mới là của em?"

Kỷ Huyền nghe Tiết Cẩn hỏi liền bật cười, nói: "Em muốn lấy bộ nào thì lấy, đồ của chị chẳng phải em cũng đang mặc sao?"

Tiết Cẩn kinh ngạc mở to mắt: "Thật?!"

Nàng còn nhớ rõ quần áo của Kỷ Huyền nàng mặc không vừa, bây giờ nhìn chính mình trong gương, phát hiện bản thân đã đầy đặn hơn trước, không khỏi lo lắng bản thân đã mập ra.

Tiết Cẩn vội quay lại, nói: "Chị xem có phải em mập ra không?"

Kỷ Huyền nhìn Tiết Cẩn một lúc, lắc đầu: "Không có, vẫn gầy, phải ăn nhiều thêm một chút mới được."

"Chị không được gạt em!" Tiết Cẩn bất mãn nói: "Rõ ràng đã mập ra rồi, không được, em phải giảm cân!"

"Em giảm cân để làm gì?" Kỷ Huyền không vui nói: "Như vậy chẳng phải đẹp hơn sao? muốn trở về dáng vẻ bộ xương khô lúc trước sao?"

"Nhưng mà..."

"Em giảm một ký chị liền không cho em đến trường một ngày, ở nhà ăn cho mập lại đủ ký mới được!"

Trên trán Tiết Cẩn chảy xuống một giọt mồ hôi, nàng sao lại yêu một nữ nhân bá đạo như vậy chứ!?

Đành ũ rũ cúi đầu xuống, mặc dù có chút không cam lòng nhưng Tiết Cẩn vẫn không thể làm gì khác, đành thở dài, nói: "Vậy thì không giảm."

Kỷ Huyền xoa đầu nàng, ôn nhu nói: "Để chị giúp em, ngồi nghỉ đi."

Tiết Cẩn xoay người lấy vài bộ đồ đơn giản đặt lên giường, nói: "Chỉ là xếp ít quần áo, em tự làm cũng được."

"Sao lấy ít quần áo thế? Không đủ mặc thì sao?"

"Đủ mặc mà." Tiết Cẩn cười nói: "Em còn giặt đồ nữa mà, không thiếu đâu."

Kỷ Huyền ngồi xuống giường, thở dài một tiếng, nói: "Chị bắt đầu hối hận khi để em quay về ký túc xá."

"Chị à..." Tiết Cẩn áp tay lên gò má Kỷ Huyền, bắt nàng nhìn vào mắt mình, dịu dàng nói: "A Như và A Kiều là vì em mới phải lặn lội đến Hoàng Đức học, em sao có thể bỏ hai cậu ấy lại được?"

"Nhưng..."

"Thôi mà." Tiết Cẩn nhỏ giọng nói: "Đừng làm khó xử em mà..."

"Hảo, hảo, cái gì cũng theo em."

Kỷ Huyền vươn tay ôm Tiết Cẩn vào lòng, nhỏ nhẹ nói: "Chị tìm được ngày rồi, một tháng nữa chúng ta đính hôn."

"Nhanh như vậy?"

"Không nhanh đâu, chị đã sớm chuẩn bị từ một tháng trước rồi."

"Chị thật là." Tiết Cẩn bất mãn phồng má: "Sao không báo cho em biết chứ?"

"Chẳng phải chị vừa báo cho em sao?"

"Chị!?"

Tiết Cẩn nghẹn đến nội thương, hừ lạnh: "Không nói chị nữa!"

Kỷ Huyền phì cười, xoa đầu Tiết Cẩn: "Đừng sinh khí, lần sau sẽ báo cho em sớm hơn."

Vừa vặn lúc đó chuông điện thoại lại reo lên, Tiết Cẩn nhìn lên bàn, phát hiện là điện thoại của Kỷ Huyền, liền cầm lấy đưa cho nàng.

Kỷ Huyền nhìn số điện thoại đang hiển thị trên màn hình, hai chân mày liền nhíu chặt lại.

Tiết Cẩn có chút tò mò, hỏi: "Ai vậy chị?"

Kỷ Huyền không trả lời mà mở loa ngoài, để cả Tiết Cẩn cũng nghe chung.

Bên kia bắt đầu bắn liên thanh: [Huyễn Diệp Chí cô cuối cùng cũng chịu tiếp máy rồi, bộ truyện mới của cô đang trong thời gian hoàn thiện có phải không? công ty của chúng tôi muốn mua lại bản quyền, không biết ý cô thế nào? nếu đồng ý chúng ta liền ký hợp đồng. Sau đó...]

Không biết bên kia nói bao lâu, Tiết Cẩn cũng bắt đầu thấy buồn ngủ, người này nói lâu như vậy vẫn không mỏi miệng sao?

Đợi đến khi bên kia không còn sức để nói nữa Kỷ Huyền mới mở miệng: "Xong rồi chứ?"

[Ách... xong rồi...]

"Vậy tôi cúp máy đây."

Không để bên kia kịp nói gì Kỷ Huyền đã cúp máy, ném điện thoại lên giường.

Khóe môi Tiết Cẩn rút trừu, thật là lạnh lùng a~

Kỷ Huyền thản nhiên nói: "Chị đã theo lời em rồi, đợi bên kia nói xong mới cúp máy."

Tiết Cẩn: "..."

Chuyện này chị còn nhớ sao!!??