Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 42: Ngủ Say

Thiên nhãn mà Tống Tâm nói cũng chính là mắt Âm Dương.

Tôi từng nghe thấy cô ấy nhắc đến, mắt Âm Dương của cô ấy không mở theo luật nội địa cổ đại, bởi vì luật nội địa cổ đại quá cẩu huyết và tàn nhẫn. Cần phải có được máu thai nhi được cắt ra từ trong bụng của những người sống, vì vậy người có mắt Âm Dương sẽ bị hồn ma của những đứa trẻ này dính lấy.

Cuối cùng nhưng người sống sót đều có một đôi mắt phân biệt Âm Dương, trở thành gia đình Âm Dương lưu truyền qua nhiều thời đại.

Phương pháp mở thiên nhãn ở Thái Lan cũng rất cạn lời, chính là nhìn thẳng vào mặt trời bằng mắt thường hai tiếng vào buổi trưa mỗi ngày. Dùng ánh mặt trời tinh khiết chói lọi làm suy yếu năng lượng Dương khí trong cơ thể. Nếu như kiên trì được trong hai ba tháng, về cơ bản bạn có thể sẽ may mắn nhìn thấy những thứ không sạch sẽ đó nếu như không bị đục thể tinh thủy.

Loại chuyện như vậy, nghe thì có vẻ rất đơn giản, nhưng khi mở thiên nhãn thì phải có thầy hướng dẫn ở bên cạnh, phải tuân thủ theo rất nhiều quy tắc, không ai nhắc nhở mình làm điều đó thì cứ chờ trở thành người mù đi. Không những không nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, mắt mình còn có thể sẽ bị mù.

Tầm chiều là khi Dương khí biến mất, mấy người thầy người Thái Lan ở nhà Tống Tâm, nghe nói sẽ thả những con quỷ nhỏ mà mình nuôi ra để nó ra ngoài đi dạo.

Cho nên nghe nói khi ở Thái Lan, sau buổi chiều sẽ không mặc những bộ quần áo màu nhạt. Bởi vì những thứ đồ đó, thích màu nhạt.

Ví dụ như chúng tôi khi làm giải phẫu, mặc đồ trắng, trong mùa hè mà đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh ngắt. Đó rất có khả năng là bởi vì, có vật quỷ quái thích màu sắc quần áo của bạn, nên đi sang người bạn.

Trước kia tôi chưa từng gặp qua và cũng chưa bao giờ tin điều đó, bây giờ tôi tin rồi thì lại không có cơ hội học cách để chống lại những thứ này. Có điều hiệu quả của việc mở thiên nhãn ở Thái Lan và mở mắt Âm Dương ở Việt Nam là như nhau, nhược điểm cũng như nhau.

Những người có đôi mắt này, không thể nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào, thế giới chỉ có ba loại màu đen, trắng và xám. Giống như những chiếc tivi đen trắng của những năm tám mươi vậy, cuộc sống như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều thiếu sót. Vốn dĩ mắt Âm Dương thực sự có thể vượt qua chướng ngại vật, để nhìn thấy những thứ có đầy đủ âm khí.

Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi tháo lá bùa trên cổ tay xuống, khung cảnh đầy nắng trước mặt bỗng nhiên trở nên mờ ảo. Cảm giác lành lạnh đột nhiên ập đến, khiến tôi nhất thời không thể thích ứng được. Mặt trời chói chang chiếu vào tôi, giống như có một lớp băng đóng trên người tôi vậy, tay chân tôi vốn dĩ lạnh ngắt, lúc này ớn lạnh toàn thân càng thêm nghiêm trọng hơn, tôi rùng mình chống lại cái lạnh trên người, nhìn vào trong đám người.

Nhưng rất kỳ lạ âm thai trở lại rồi, tôi chỉ có thể mơ hồ cảm thấy có một đoàn khí đen ở vết nứt trên tường, nhưng không thể giống như Tống Tâm mà đưa ra phán đoán được. Thứ đồ trong vết nứt trên tường, chỉ là một xác trong bộ quân phục Nhật Bản.

Tôi xoa bụng, tôi muốn gọi con tôi.

Lúc này mới phát hiện dường như nó trở thành một tảng đá lạnh cuộn tròn bất động.

Tôi mở miệng, nhẹ nhàng ở phía sau đám người, gọi nó một tiếng: “Bé cưng, bé cưng có nghe thấy mẹ gọi không?”

Nó vẫn không động đậy, trong miệng truyền ra hơi thở nhẹ.

Đứa bé trong bụng tôi rốt cuộc là người hay là sinh vật tà ác, nó có máu cũng có thịt, chỉ là có một số phương diện không giống với người bình thường. Bây giờ đang ngủ say, khiến người ta cảm thấy rất đau lòng.

Tôi đang nghĩ có phải bùa chú mà Giản Dương bảo đạo sĩ Mã đưa cho tôi làm nó bị thương rồi không thì nghe tiếng Tống Tâm bên cạnh.

“Tô Mộng, cậu để tớ sờ bụng cậu được không?” Tay Tống Tâm đưa đến trước bụng tôi nhưng không hề đè xuống, mà lại hỏi ý kiến tôi.

Dựa vào tính cách vô tư của cô ấy trước mặt tôi, muốn sờ thì đã sờ rồi, tôi mặc một chiếc áo cánh dơi rộng rãi che đi phần bụng căng phồng của mình, nghe thấy cô ấy nói như vậy, tôi mới gật đầu: “Cậu sờ đi, hình như nó đang ngủ say, tớ không gọi nó dậy được.”

Khi nói những câu này, trong lòng tôi rất lo lắng. Đứa trẻ của tôi xảy ra vấn đề, trong lòng hoảng loạn không hề chú ý, tôi sợ nó bị thương, sợ nó sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.

Tống Tâm xoa xoa, nhíu chặt mày, khuôn mặt nhỏ cũng tràn đầy lo lắng giống như tôi: “Tô Mộng, kỳ lạ quá. Tối qua, khi nó ở trong bụng của cậu vẫn còn rất tốt. Cậu biết không, tớ có thể nhìn được nó.”

“Cậu có thể nhìn thấy nó sao? Tại sao khi tớ vừa mới mang thai cậu lại không nhìn thấy chứ?” Tôi nói với Tống Tâm, có chút bán tín bán nghi, tôi sợ cô gái này nói chuyện giật gân.

Đứa con của tôi, tất nhiên tôi muốn dành những điều tốt đẹp cho nó.

Tống Tâm do dự một lúc, nói: “Từ sau khi cậu mang âm thai, tớ đều cùng luyện tập với ông nội, bây giờ ngày nào tớ cũng luyện tập đạo pháp, củng cố mở thiên nhãn nửa ngày. Thứ tớ có thể nhìn thấy càng ngày càng nhiều.”

‘Thứ có thể nhìn thấy càng ngày càng nhiều’, tôi nói này sao Tống Tâm lại có thể trở lên lợi hại như thế chứ?

Trước kia Âu Vỹ tạo những thứ kỳ quái đó trong phòng ký túc xá, sao cô ấy không linh quang một chút, bây giờ lại biến thành lợi hại như vậy chứ?

Tôi cũng muốn học với ông nội của cô ấy, khi đang định năn nỉ cô ấy thì nhóm người đột nhiên tản ra khiến tôi có chút không hiểu.