Có Một Tên Công PAYLAK Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 17: 17 Tần Tám Tuổi

Tần Chung Việt không thể tin được, "Cậu vậy mà gạt tôi hả?"

Hắn nhìn túi bánh mì đóng gói, lại nhìn Tạ Trọng Tinh, bừng tỉnh đại ngộ, "Á à, thì ra cậu đang nói giỡn với tôi à."

Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái rồi cúi đầu cắn mấy ngụm ăn xong bánh mì còn dư lại, dùng ngón tay phủi bột bánh mì mới đứng dậy nói với hắn: "Nhường đường một chút."

Tần Chung Việt đứng lên, nhìn y cầm bình giữ ấm đi đến máy lọc nước phía sau rót một bình nước đầy, kế đó đổ nước ra nắp bình giữ ấm rồi uống.

Tần Chung Việt hỏi: "Cậu chỉ ăn hai miếng bánh mì này thôi, cậu không đói sao?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Không."

Tần Chung Việt cũng không dám tiếp tục hỏi lại nữa nên nói sang chuyện khác với Tạ Trọng Tinh, là chuyện nhà của Phó Đông Lâm bị phá sản, đối với việc này, hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chút tí tẹo tì teo tài sản của nhà cậu ta đó mà, ba ngày là làm cho cậu ta không còn nữa luôn, cũng không biết có gì mà đắc ý chứ, hừ."

Tạ Trọng Tinh dừng lại, giương mắt nhìn về phía hắn.

Tần Chung Việt cảm giác được ánh mắt của y thì lập tức ưỡn ngực, tuy việc là Tần Hướng Tiền làm, nhưng Tần Hướng Tiền làm cũng tương đương là hắn làm mà! Hắn nguyện ý vì người ba thân yêu nhận lấy phần vinh quang này!

Tạ Trọng Tinh thấp giọng hỏi: "Cậu làm cách nào vậy?"

Tần Chung Việt: "......"

Ngực hắn đang ưỡn thì chậm rãi xẹp xuống, ánh mắt mơ hồ, dùng kiến thức mưa dầm thấm đất nhiều năm của mình bịa chuyện: "Thì làm cho liên kết tài chính của công ty ba cậu ta bị đứt, số tiền mà ba cậu ta đầu tư vào không thể thu hồi được nữa, ném đá trên sông*, lỗ thủng càng lúc càng lớn, thêm vào đó không mượn được tiền để hợp lại tài chính, đương nhiên chỉ có thể phá sản."

(*)打水漂: hình ảnh ẩn dụ để chỉ một người đầu tư nhiều tiền bạc, sức lực nhưng chẳng thu được lợi ích gì.

Đồng thời, nó cũng là một trò chơi phổ biến, còn được gọi là Qinggong Water Drift, Seven Point Drift và Tile Drift.

Trò chơi này sử dụng những viên gạch hoặc miếng đá phẳng, sau khi đặt tay nằm ngang, dùng lực đẩy bay ra, miếng đá lau mặt nước bay lên, miếng đá sau khi chạm vào mặt nước sẽ nảy lên và bay trở lại khi gặp nước bề mặt do nguyên lý quán tính.

Các mảnh đá tiếp tục bay tung lên phía trước trên mặt nước cho đến khi hết quán tính và chìm xuống nước.

Luật của trò chơi này là: một là so sánh quãng đường bay ra, và hai là so sánh số lần đánh trên mặt nước.

Tạ Trọng Tinh như suy tư gì đó rồi gật đầu.

Tần Chung Việt rũ mắt nhìn y, từ góc độ này của hắn nhìn qua, mơ hồ có thể thấy được nốt ruồi đen nho nhỏ kia dưới mí mắt trái của Tạ Trọng Tinh, y lớn lên tinh xảo, ngay cả nốt ruồi nhỏ mượt mà đó cũng có vài phần đáng yêu, càng tôn lên làn da thêm trắng nõn, sạch sẽ trên người.

Miệng Tần Chung Việt không hiểu sao có chút ngứa, hắn liếm môi một chút, hỏi: "Cậu nghe hiểu hả?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Có thể nghe hiểu."

Tần Chung Việt thu hồi lại ánh mắt nhìn chăm chú khuôn mặt Tạ Trọng Tinh có hơi lâu, cảm khái: "Lập ra một công ty vẫn rất mệt đó chứ."

Hắn từng làm việc với bạn bè trong công ty nhưng đã phá sản hết năm cái, ngay cả một công ty có thể kéo dài quá ba tháng cũng không có.

Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, cậu ta nói giống như mình đã từng lập công ty vậy.

Tần Chung Việt hỏi thử: "Nếu cho cậu một cơ hội để quản lý một công ty, cậu chịu không?"

Ánh mắt Tạ Trọng Tinh dừng lại trên sách, "Điều kiện không đủ, không trả lời được."

Tần Chung Việt hỏi: "Cậu muốn điều kiện gì?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Lương hàng năm*, phúc lợi với đãi ngộ nữa."

(*)Dùng để chỉ mức lương cố định hàng năm.

Tiền lương cố định hàng năm là thu nhập "đảm bảo" của người điều hành, không gắn với kết quả hoạt động của công ty mà chủ yếu được xác định theo năng lực cá nhân của người điều hành, mức tiêu dùng xã hội và mức độ khó khăn trong hoạt động của công ty.

Tiền lương cố định hàng năm mang tính chất "thù lao theo công việc", sau khi xác định được số tiền cụ thể đầu năm sẽ trả bằng tiền mặt hàng tháng.

Tiền lương hàng năm là bảo đảm cơ bản cho việc thực hiện các biện pháp khuyến khích, được trả hàng tháng trên cơ sở mức thù lao cố định hàng năm, tương đương với tiền lương tháng.

Tần Chung Việt bẻ ngón tay, bắt đầu tính, "Tất nhiên mấy điều kiện cậu nói phải tốt nhất, lương hàng năm, ừ......!Cho cậu tầm một ngàn vạn nha? Phúc lợi với đãi ngộ......!Đưa một chiếc Porsche cho cậu nghen? Một chiếc du thuyền được không? Biệt thự cao cấp thì sao? Cậu còn muốn gì nữa không?"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Nếu người khác nói như vậy, Tạ Trọng Tinh sẽ cho rằng cậu ta đang khoác lác, nhưng chính Tần Chung Việt nói ra thì Tạ Trọng Tinh có thể xem là thật, y hỏi lại: "Cậu nghiêm túc?"

Tần Chung Việt không chút do dự nói: "Nghiêm túc mà, thế nào, cậu đồng ý không?"

Nhưng Tạ Trọng Tinh không dễ bị dụ, "Không cần."

Tần Chung Việt sửng sốt, "Ơ tại sao cậu không cần?"

Tạ Trọng Tinh buông ly nước trong tay, quay đầu nhìn về phía Tần Chung Việt, giọng điệu nghiêm túc: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không dễ dàng hứa hẹn cho người ta tiền lương cùng nhiều phúc lợi và đãi ngộ như vậy, hơn nữa, cậu là nhà tư bản chứ không phải nhà từ thiện, nếu cho người ta lương hàng năm tận một ngàn vạn, như vậy ít nhất cậu phải để đối phương tạo ra được giá trị một trăm triệu trở lên, nếu không cửa sinh ý này sẽ thất bại."

Tần Chung Việt: "......"

Không, không hổ là vợ của hắn......!Một khi mở miệng chính là nhà tư bản lão luyện.

Tần Chung Việt run rẩy một chút, đang lúc muốn nói gì đó thì bỗng nhiên phát hiện điểm mù, hắn nhỏ giọng hỏi: "Vậy nếu cậu không cần có phải là do không tin tưởng chính bản thân mình không?"

Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, "Tôi sợ tôi nhịn không được sẽ bóc lột cậu mất."

Tần Chung Việt: "!!!"

Hắn hoảng sợ: "Tại sao cậu nói như vậy?"

Khóe môi Tạ Trọng Tinh hơi cong lên, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, giọng điệu bình tĩnh đáp: "Bởi vì nhìn cậu rất là dễ bị bắt nạt."

Tần Chung Việt: "......"

Hắn không nhịn được ngồi thẳng thân thể, rời xa Tạ Trọng Tinh.

Tạ Trọng Tinh nhìn bộ dáng hắn bị dọa sợ, cũng xoay đầu tập trung ánh mắt lại trên sách vở.

Trong lòng lại không chút để ý mà nghĩ, vóc dáng hắn cao lớn như vậy, tại sao lá gan nhỏ như này? Mà còn dễ lừa nữa chứ.

[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh ]

Tần Chung Việt an tĩnh hồi lâu, trong đầu hắn vẫn luôn quanh quẩn mấy câu nói kia của Tạ Trọng Tinh.

Ụa nhìn hắn giống dễ bị bắt nạt lắm hả?

Chẳng lẽ vì nguyên nhân này mà đời trước Tạ Trọng Tinh mới luôn......

Đúng rồi, chắc là tính tình hắn tốt quá nên mới có thể chịu đựng Tạ Trọng Tinh tác oai tác oái ở trên đầu hắn lâu như vậy!

Tuy Tạ Trọng Tinh là vợ hắn, nhưng con mẹ nó y có quá nhiều quyền lợi rồi á.

Là một người thành niên thì sẽ không thích bị mẹ quản đông quản tây!

Tần Chung Việt tưởng tượng lần nữa thôi mà có chút chua xót, cũng bởi ở trước mặt Tạ Trọng Tinh hắn không có uy nghiêm của một người chồng nên mới đưa đến hậu quả này!

Tần Chung Việt lại nghĩ tới mục đích tìm Tạ Trọng Tinh, hắn muốn nhặt lên tôn nghiêm đàn ông từ trên người Tạ Trọng Tinh chứ không phải tiếp tục bị Tạ Trọng Tinh bóc lột!

Hắn nhất định phải ngăn chặn Tạ Trọng Tinh, không thể để y khi dễ hắn nữa!

Tần Chung Việt lấy hết can đảm, quay đầu nhìn Tạ Trọng Tinh, "Chuyện này......"

Tạ Trọng Tinh nhìn cũng không nhìn hắn, "Chuyện gì?"

Tần Chung Việt hỏi: "Có thể đừng bắt nạt tôi được không?"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tần Chung Việt nói: "Tốt xấu gì tôi cũng nhận cậu làm em trai mà? Kính già yêu trẻ*, là truyền thống đẹp đẽ của Trung Hoa!" (*Tôn lão ái ấu)

Tạ Trọng Tinh có lệ mà "Ừ" một tiếng.

Tần Chung Việt nghiêm túc: "Hơn nữa tôi còn tốt với cậu như vậy, thật lòng đổi thật lòng, cậu cũng phải tốt với tôi chứ."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tạ Trọng Tinh nhìn về phía cửa sổ, nghĩ thầm, cậu ta 18 tuổi thật sao?

Phó Đông Lâm ở đồn cảnh sát đã biết tin nhà mình bị phá sản.

Ngay từ đầu cậu ta còn tưởng Hoàng Viện đang lừa mình, nhưng bộ dáng tức muốn hộc máu của Hoàng Viện cũng không giống giả bộ, tuy bà ta đến tuổi này nhưng âm thanh vẫn lanh lảnh giống thiếu nữ, một khi thét chói tai thì cực kỳ khiến lỗ tai khó chịu, "Ba con còn lén trộm cầm đi tiền riêng của mẹ! Hơn một trăm vạn lận! Ông ta ném vào đó hết rồi! Đây là ông ta muốn mẹ chết mà! Hiện tại phải làm sao bây giờ?"

Phó Đông Lâm không thể tưởng tượng nổi, cả người đều hoảng hốt, "Làm sao có thể chứ?"

Hoàng Viện nói: "Làm sao mà không có khả năng! Ba con người thì nói chuyện không mang theo đầu óc, mẹ đã biết ông ta sẽ đắc tội với người ta, công ty sớm muộn gì cũng bị ông hại hết, bình thường nói ông ta cho nhiều tiền một chút để mẹ cất giữ phòng lúc khẩn cấp, nhưng mà ông ta không cho, cũng không đưa tiền luôn, hiện tại xảy ra chuyện lại nhớ thương chút tiền cỏn con của mẹ như vậy! Ly hôn! Mẹ muốn ly hôn với ba con!!"

Phó Đông Lâm bị giọng hét của bà ta làm ồn ào đến đau cả lỗ tai, tức giận cũng bộc phát theo, "Mẹ, mẹ nói ít nói vài câu đi!"

Hoàng Viện cả giận: "Làm sao, con cũng dám la mẹ hả? Được đó, tao sinh mày ra cũng vô dụng, ly hôn xong thì mày đi với ông ta đi, dù sao tao cũng không quản được mày!"

Phó Đông Lâm: "......"

Hoàng Viện nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Phó Đông Lâm nhìn màn hình điện thoại tối lại thì cực kỳ mờ mịt, nhưng rất nhanh, cậu ta đã bị khủng hoảng nặng nề thật lớn đè nén tinh thần.

Phó Đông Lâm không cách nào tưởng tượng được, trong cảm nhận của cậu ta thì gia cảnh cậu ta là tồn tại duy nhất có thể cho cậu ta cảm giác vượt trội hơn những đám bạn cùng lứa tuổi, nhưng hiện tại nhà cậu ta vậy mà bị phá sản rồi?

Ba cậu ta có bản lĩnh như vậy, mỗi năm đều có thể kiếm cho nhà rất nhiều tiền, cũng nhờ đó mà cậu ta có thể được ở biệt thự lớn, tiền tiêu vặt mỗi tháng trên mấy ngàn, mua được giày chơi bóng hàng hiệu cho đến điện thoại thông minh mà bạn bè không có, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ và ghen tị của người khác.

Nhưng hiện tại, Hoàng Viện nói với cậu ta nhà bị phá sản?

Tại sao lại phá sản chứ? Đầu óc Phó Đông Lâm lộn xộn, trái tim đập cực nhanh, chỉ là trong nháy mắt, cậu ta bỗng nhiên nghĩ tới một khuôn mặt.

Một nam sinh giúp đỡ Tạ Trọng Tinh, nói lời tàn nhẫn với cậu ta kia.

Phó Đông Lâm đột nhiên phản ứng lại, là cậu ta sao!!?

Hô hấp Phó Đông Lâm trở nên dồn dập, tuy vào tình trạng hiện giờ nhưng cậu ta vẫn mang một tia ảo tưởng.

Không không không, không phải là cậu ta đâu, cho dù cậu ta có tiền nhưng cũng chỉ là học sinh cấp 3 giống mình mà thôi, sao có thể làm cho một công ty lớn như nhà mình phá sản như vậy được?

Hai ngày sau, giam lỏng kết thúc, Phó Triều Sinh đến đồn cảnh sát đón cậu ta, Phó Triều Sinh chẳng qua mới 40 tuổi mà lúc này đã già đi vài phần rõ ràng, thái dương đã có tóc bạc, ông ta thấy Phó Đông Lâm, cái gì cũng không nói, chỉ đưa cậu ta một cái áo khoác rồi nói cậu ta lên xe.

Phó Đông Lâm nhìn con xe BMW nhà mình thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, mới vừa lên xe đã nghe Phó Triều Sinh nói: "Cái xe này qua mấy ngày nữa cũng phải bán thôi."

Trong lòng Phó Đông Lâm căng thẳng, không dám nói gì.

Phó Triều Sinh nói: "Lúc ấy mua chiếc xe này mất tận 48 vạn, không đến nửa năm, chỉ có thể bán mười sáu vạn."

Phó Đông Lâm ậm ừ hỏi: "Có thể bán cao hơn một chút không ba?"

Phó Triều Sinh cười lạnh một tiếng, khởi động xe.

Phó Đông Lâm lập tức không dám nói tiếp nữa.

Qua khỏi cầu vượt, Phó Triều Sinh bỗng nhiên nói tiếp: "Ba thật muốn từ chỗ này phóng xuống, vậy là kết thúc mọi chuyện."

Phó Đông Lâm: "......"

Phó Triều Sinh nói: "Mẹ mày trốn rồi, mang theo một chút tiền tiết kiệm cuối cùng trong nhà cuốn gói đi luôn."

Phó Đông Lâm trầm mặc.

Qua hồi lâu mới đến chỗ, Phó Đông Lâm vừa xuống xe thì thấy là một tòa nhà dân cư bình thường.

Phó Triều Sinh trào phúng: "Nhìn cái gì? Có ở là được rồi, còn dám chê thì mày cũng đừng ở nữa, vừa lúc tiết kiẹm được tiền cơm một người."

Phó Đông Lâm từng có khí thế lăng nhân, hiện giờ bị ba châm chọc, cả một câu cũng không dám nói.

Cậu ta thấy Phó Triều Sinh như vậy, trong lòng đã có chút suy đoán mơ hồ, dưới cực độ khủng hoảng, trái tim cũng đập nhanh hơn, cho nên mặt cậu ta đỏ lên, trán đã toát ra mồ hôi li ti.

Chờ lúc lên lầu đi tới phòng Phó Triều Sinh thuê rồi, Phó Triều Sinh mới đóng cửa, giơ tay lập tức cho Phó Đông Lâm một cái tát, "Biết tại sao tao đánh mày không?"

Phó Triều Sinh sức lực lớn, Phó Đông Lâm bị đánh đến lui về sau vài bước đụng vào tường, nghe Phó Triều Sinh hỏi, cậu ta cũng không nói chuyện.

Phó Triều Sinh nói: "Xem ra mày đoán được rồi, không sai, gia đình hiện tại bị cái tình trạng này, là do mày hại đó! Mày biết học sinh chuyển trường ở trong lớp mày là ai không?"

Ngực ông ta phập phồng kịch liệt, dường như dùng giọng mà rống lên: "Là Tần Hướng Tiền, con trai của ông ta! Mày chọc ai không chọc, lại chọc bạn bè của cậu ta!! Mày có biết bây giờ tao nợ bao nhiêu hay không? Hơn một ngàn vạn!! Tao lấy cái gì mà trả? Tao lấy cái gì mà trả?? Bắt mày trả hả? Bán mày trả được không?!!"

Cảm xúc ông ta vô cùng kích động, Phó Đông Lâm bị ông ta tay đấm chân đá lên.

Bị mấy cái tát mấy cú đá này giáng xuống, Phó Đông Lâm càng thêm mờ mịt.

Tần Hướng Tiền, cậu ta có nghe qua, trong thời sự thường xuyên xuất hiện nhân vật lớn, nghe nói là nhà giàu số một nước Z, phú khả địch quốc*, nam sinh kia, vậy mà là con trai của Tần Hướng Tiền?

(*)giàu ngang một nước

Ha, khó trách, khó trách tùy tay là có thể tặng người ta đồng hồ 300 vạn, khó trách có thể tùy tiện buông lời hung ác với cậu ta, thì ra là có chỗ dựa vào à.

Sắc mặt Phó Đông Lâm trở nên nhăn nhó, ngay cả con trai của Tần Hướng Tiền cũng giúp Tạ Trọng Tinh, nó rốt cuộc có mị lực gì chứ?

Rốt cuộc vì cái gì?!

Rõ ràng bọn họ mới là phú nhị đại, nhất định phải nhau với chơi mới đúng!

Tại sao cậu ta lại muốn giúp Tạ Trọng Tinh?! Tại sao chứ!

Phó Đông Lâm chịu để cho Phó Triều Sinh tay đấm chân đá, ban đầu một người cao to như vậy, hiện tại ngồi xổm trên mặt đất giống như một con chó c.hết.

(nguyên văn vậy đó)

Thẳng đến thời điểm này, trong lòng cậu ta mới có một tia hối hận, biết vậy chẳng làm.

Phó Đông Lâm nghỉ học tại Nam Dương, chuyện này Vương Du Học nói một câu đơn giản ở trên lớp, sau đó tiếp tục chuyện học.

Tần Chung Việt đắc ý dào dạt kề tai nói nhỏ với Tạ Trọng Tinh, "Tôi đã nói tôi phải cho cậu ta nghỉ học, thế nào, tôi nói được thì làm được mà."

Tạ Trọng Tinh không có bất kỳ phản ứng nào, Tần Chung Việt còn tưởng y nói với mình cái gì thì đã nghe Vương Du Học ho khan một tiếng, nói: "Một số bạn học chú ý một chút, hiện tại đi học thì không nên làm việc riêng, quấy rầy bạn học khác."

Tần Chung Việt yên lặng một xíu, tranh thủ lúc Vương Du Học không chú ý, lần nữa tiến đến bên tai Tạ Trọng Tinh nói: "Trùng quan nhất nộ vi lam nhan*, lam nhan cũng không tỏ vẻ một chút gì hả?"

(*)冲冠一怒为蓝颜: Giống câu vì một nụ cười của mỹ nhân mà làm loạn trong Trụ Vương của Đát Kỷ.

Khác ở chỗ là xả giận giúp lam nhan, với bạn công này chưa làm tới vương mà mới làm quan thôi:>>>

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tần Chung Việt: "Cậu nói chuyện đi mà."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Y đưa cho Tần Chung Việt viết một tờ giấy, ngay lúc Vương Du Học viết bảng thì đẩy đến bên Tần Chung Việt.

Tần Chung Việt nhanh chóng nhìn Vương Du Học một cái, vừa cầm lấy tờ giấy kia xem thử thì cả khuôn mặt tức khắc đỏ lên.

Ở trên vẽ một hình trái tim, còn dùng bút lông màu đỏ tô lên, rồi bỏ thêm một câu: "Cảm ơn."

Tần Chung Việt nhìn chằm chằm hình trái tim nho nhỏ kia, muốn hỏi Tạ Trọng Tinh là có ý gì, nhưng lại không dám.

Có phải Tạ Trọng Tinh đang câu dẫn hắn hay không nha?.