Cô Nàng Quạ Đen

Chương 49: 49 Cô Là Thiên Sứ Ở Nhân Gian

Cẩn thận tính toán, Ô Nha Nha đã hơn một năm không về nhà.

Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu cô xa ba ba dài như vậy.

Ngày thường có Dịch Lĩnh bên cạnh, cô không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ sẽ thường xuyên mơ thấy mặt ba ba.

Nhưng bây giờ, khi cô đang ngâm mình trong hồ nước lạnh thấu xương, gặp gió lạnh cắt và mệt mỏi tra tấn, nỗi nhớ ba ba của cô tựa như nước lũ bất ngờ bạo phát.

Cô hít hít cái mũi, nói với 110: "Tôi là Kim Cẩm Khê, sinh năm XXXX, quê ở Lan Hoa thành..."

Nghe thấy cô báo họ tên, hơn nữa tin tức phù hợp với "Giáo chủ tôn sùng vật chất" gây ra không ít nhiễu loạn trên mạng gần đây, nhân viên trực máy 110 kinh hô một tiếng.

"Cô là Kim Cẩm Khê? Là Kim Cẩm Khê phát sóng bán hàng trực tiếp kia?"

Nhân viên trực máy liên tục xác nhận.

Cô quả thực không tin được, một cô gái đối diện với một cậu bé xa lạ, không chút do dự nhảy vào nơi nguy hiểm, thậm chí có thể từ bỏ sinh mạng của mình, sẽ là người phụ nữ hám làm giàu mỗi ngày trên mạng đăng ảnh tiền tiết kiệm.

"Là tôi!", Ô Nha Nha tiếp tục báo sinh nhật, bát tự cùng thông tin của Kim Cẩm Khê kỹ càng tỉ mỉ.

Cô cần phải làm như vậy, nếu không sau khi số tiền đó được quyên góp, công đức sẽ không được ghi lên đầu Kim Cẩm Khê.

Tuy rằng Ô Nha Nha cũng rất cần công đức, nhưng cô đang làm nhiệm vụ giúp Kim Cẩm Khê, thân phận sử dụng cũng là của Kim Cẩm Khê, cho nên trong nhiệm vụ tích lũy công đức cũng có một phần phải thuộc về Kim Cẩm Khê.

Giao dịch công bằng, không giấu diếm, không lừa gạt, đây là đầu tiên trong quy tắc hành vi mà ba ba lập ra cho cô.

Cô có thể bướng bỉnh, có thể nghịch ngợm, nhưng không thể vi phạm nguyên tắc.

"Chỗ này quá lạnh, xương cốt của tôi đều đông cứng cả.", Ô Nha Nha hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Tảng đá quá nhỏ, chứa không được hai người, cho nên tôi không lên.

Điện thoại của các cô có ghi âm chứ? Tôi có vài câu di ngôn, phiền các cô giúp tôi ghi lại một chút."

Ngữ khí của cô cực kỳ bình đạm, giống như trên phố gặp được người quen cũ, dừng lại nói vài câu về chuyện gia đình.

Giọng nói của nhân viên trực máy càng nôn nóng, thậm chí còn ẩn giấu nghẹn ngào: "Đừng, cô đừng nói như vậy! Cô nhất định phải kiên trì! Cô ôm chắc tảng đá đừng buông tay!"

Ô Nha Nha thở dài một hơi: "Cô không biết chỗ này lạnh thế nào đâu! Lông mi của tôi đã kết băng rồi, tay cũng đông cứng, thật sự không kiên trì được nữa.

Nhận được sự quan tâm của mọi người, tôi mới có thể từ sau khi ly hôn một lần nữa đứng lên.

Tôi trải qua một đoạn nhân sinh này tuy ngắn ngủi, lại vô cùng tuyệt vời, cho nên khi rời đi, tôi muốn đem một phần tuyệt vời này gửi cho mọi người."

"Trước kia, tôi có thương lượng qua với Dịch Lĩnh, chờ đến khi tiền tiết kiệm đủ năm trăm triệu, chúng tôi sẽ đem toàn bộ đi quyên góp.

Quyên cho trẻ mồ côi, cho người tàn tật, cho người già neo đơn, cho những người phụ nữ đang gặp bất hạnh cũng với mỗi một người cần sự giúp đỡ trong cả nước."

"Tôi vốn muốn tự mình hoàn thành tâm nguyện này, nhưng giờ hình như không còn cơ hội nữa rồi.

Cho nên tôi đem chuyện này uỷ thác cho Dịch Lĩnh, tôi tin tưởng anh ấy nhất định sẽ giúp tôi hoàn thành ổn thoả.

Chuyến đi này thực sự rất vui sướng, cảm ơn mọi người đã chăm sóc."

Cô muốn ngắt điện thoại, ngón tay lại cứng ngắc không thể động đậy.

Cô là yêu quái nhỏ ngay cả Tam Muội Chân Hỏa cũng chưa thể ngưng tụ, trong cơ thể không giữ nhiều pháp lực nhưng lại có tác dụng lớn, cho nên không dám thi triển trên người dù chỉ một chút.

Cô nhìn về phía cậu bé đang nằm trên tảng đá không tiếng động mà rơi nước mắt, an ủi: "Đừng khóc, chị chỉ là quá lạnh, cho nên về nhà trước.

Em đừng nhớ chị, phải quên đi.

Nhưng có một chuyện em nhất định không được quên, lần sau không bao giờ được một mình chạy đến nơi nguy hiểm như thế này chơi nữa!"

Cậu bé chảy nước mắt càng dữ dội, lại ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu quá áy náy, cũng quá sợ hãi, cậu không muốn trơ mắt nhìn người đem mình ra khỏi tuyệt cảnh cứ vậy mà chết đi.

Ô Nha Nha khó khăn buông di động xuống, lại khó khăn vươn tay ra, nhẹ nhàng mơn trớn đỉnh đầu ướt đẫm của cậu bé.

Cùng lúc, cô đem toàn bộ pháp lực đều hoá thành một chú "Lãng quên", một chú "Giữ ấm", cùng với một chú "Ngủ say", thi triển trên người cậu bé.

Cô là yêu quái nhỏ còn thiếu chút nữa chết cóng trong hồ, huống chi một cậu bé con người mười mấy tuổi?! Vậy nên giữ ấm chính là giữ mạng.

Sau khi giữ được mạng, cô cũng không muốn cậu bé đều sống trong áy náy "vì cứu mình mà chị ấy chết", cho nên quên đi đoạn ký ức này cũng rất cần thiết.

Cô biết, cảm giác tội lỗi trầm trọng đôi khi sẽ giết chết một người.

Nếu cô làm chuyện tốt vậy nhất định phải làm tới cùng, đây cũng là quy tắc quan trọng nhất ba ba vì cô mà lập ra.

Nhìn cậu bé chìm vào giấc ngủ, trên mặt hiện lên sắc đỏ ửng khoẻ mạnh, Ô Nha Nha mới yên tâm thở ra một hơi.

Dùng hết toàn bộ pháp lực, cô không còn cách nào bảo trì nhiệt độ cơ thể bình thường, vốn dĩ định sau khi ngắt điện thoại 110, ngược lại gọi cho Dịch Lĩnh một cuộc, nhưng ngón tay cũng đã đông lạnh đến mức gập lại cũng không được.

Tâm nguyện này, cuối cùng chỉ có thể trở thành tiếc nuối.

"Tôi muốn nói tạm biệt với Dịch Lĩnh, nhưng ngón tay tôi đông cứng, không cách nào gọi cho anh ấy.

Cô có thể giúp tôi nhắn anh ấy một câu?", Ô Nha Nha ghé vào tảng đá, bày tỏ với đầu dây bên kia, vô cùng đáng thương hỏi.

"Không, tôi không giúp cô nhắn, sau khi chúng tôi cứu cô lên, chính cô nói với anh ấy đi!", nhân viên trực máy cắn răng, ngữ khí mang tiếng khóc mở miệng.

Ở một bên khóc, cô ấy sớm đã khóc đến nước mắt đầy mặt, cô điên cuồng dò hỏi đồng nghiệp bên cạnh: "Đội cứu viện đến chỗ nào rồi? Còn mất bao nhiêu thời gian? Bảo bọn họ nhanh một chút, nhanh thêm một chút!"

Ô Nha Nha vội vàng muốn về nhà, liền cố nói: "Phiền cô giúp tôi nói với anh ấy, tôi phải về nhà, không thể chính miệng nói tạm biệt với anh ấy không phải tôi không muốn, là điều kiện không cho phép, bảo anh ấy đừng tức giận.

Được rồi, tôi đi đây, tạm biệt!"

Cô chậm rãi chìm vào trong nước, khi đầu bị bao phủ còn ừng ực phun ra mấy cái bóng khí..