Cô Nhóc Bướng Bỉnh Và Đại Ca Cố Chấp

Chương 10: Sự kì lạ

Hắn đưa nó về rồi đợi đến khi nó vào nàh rồi mới bước đi,hắn có vẻ rất vội vã…

-“Tao tưởng mày không đến chứ?”

Một tên mặt mũi dữ tợn nhìn hắn vs vẻ khinh bỉ…

-“hừ,mày muốn gì,cứu nói ra,sao phải vòng vo thế”-hắn hừ lạnh 1 tiếng,nhếch mép nhìn tên đó..

-“bọn mày,đánh nó cho tao”

Hắn nói rồi cả lũ xông vào đánh tuấn kiệt…

Bọn chúng ỉ thế đông người,quây lại thành 1 vòng tròn,bao vây lấy hắn,hắn rất giỏi võ nên việc hạ gục mấy tên này rất dễ dàng…

Hắn đứng dậy,chỉnh sửa lại quần áo,định bước ra khỏi con hẻm thì…..

-“khoongggggggggggggggg…………”-một giọng nói hét lên,hắn nhìn ra đằng sau…

Hắn bị cả cây gậy to đập vào giữa gáy,trước mắt hắn,hình ảnh 1 cô giá nhỏ bé,mờ đi….rồi biến mất bằng 1 màu đen u ám

Nó vào đến nhà,chợt nhớ tay mình vẫn cầm mấy cây kem mua cho cả 2 nên chạy lại theo hắn để đưa,chứ 1 mình nó sao mà ăn hết được,không khóe lại phát phì ra ấy…

Nó gần đuổi kịp hắn thì thấy hắn rẽ vào 1 con hẻm,hắn đi rất nhanh,nó chạy mãi vẫn chưa đuổi kịp được…

Đến khi nó vừa đến nơi thì thấy có 1 đống người nằm la liệt dưới đất,hắn đang định đứng dậy thì bỗng nhiên nó trông thấy có 1 tên nào đó,ở ngay sau hắn,lồm cồm bò dạy,cầm gậy lao về phía hắn..

Toàn thân nó run lên,chân cứng đờ..nó hét………

-“khoongggggggggggggggggg…..”-nhưng đã quá muộn,hắn đã bị tên kia đánh,bất tỉnh…

Nó hốt hoảng,ngồi bệt xuống,không biết làm gì,tim nó như ngừng đập,miệng cứng đờ,đắng ngoét…

Tên kia sau khi đánh hắn thấy có người nên vội vàng bỏ chạy…

Nó lết về phía hắn,sờ vào vết thương trên trán,đau xót….

Bỗng có cái gì đó từ trong áo hắn,phát sáng,thứ ánh sáng lấp lánh đến mê hồn người…

Nó không kiềm chế được bản thân,chạm vào thứ đó lấp lánh đó,là 1 sợ dây chuyền màu bạc,được điêu khắc tinh xảo,nhưng sao cái hình khắc này quen đến thế,nó rất giống …..phải….rất giống,với cái sợ dây chuyền mà nó đã nhìn thấy trong phòng của hoàng minh,nhưng sợi dây đó màu vàng,sòn sợi dây này lại màu bạc lấp lánh…

Tại sao lại giống nhau đến vậy?phải chăng 2 người này quen biết nhau..một đóng câu hỏi hiện ra trong đầu nó…mệt mỏi…

Hắn chầm chậm mở mắt ra khi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của thức ăn,bụng hắn sôi lên sùng sục ấy,hắn vẫn chưa ý thức được mình đang ở đâu,bị gì…

Hắn định ngồi dậy bước xuống giường nhưng vừa chuẩn bị thì đầu hắn như cso cái gì đập mạnh vào,nhức nhối,hắn choáng váng,ngã xuống sàn..

-“kiệt,anh bị sao vậy,anh vẫn còn ốm lắm,chưa đúng dậy được đâu”-nó nghe thấy tiếng động,vội từ trong bếp chạy ra..

Nó khó khăn đỡ hắn nằm lại trên giường,hắn từ từ mở mắt ra,nhìn khuôn mặt lo lắng,ân cần của nó,hắn mỉm cười…

-“bé à,lo cho anh đến thế sao”

-“bị thế này mà anh còn đùa được à?”-nó bật cười đánh nhẹ vào tay hắn

-“A….”-nó hét lên rồi chạy ngya vào bếp…

Được 1 lúc sau nó lại chạy ra:-“híc,tại anh mà tôi bị bỏng khi nấu cháo rồi đây”-nó làm mặt dỗi oán trách nhìn hắn…

Bất ngờ,hắn kéo nó về phía hắn,hắn ôm nó trong vòng tay.thì thầm:

-“cảm ơn bé nhiều lắm”