Cô Nhóc Bướng Bỉnh Và Đại Ca Cố Chấp

Chương 16: Gặp lại ân nhân

Nó uể oải bước vào lớp học,đến bây giờ người nó vẫn còn rất đau nhức và mệt mỏi…

Thấy mặt nó tái nhợt,con bạn bên cạnh cứ tíu tít hỏi thăm…

TÙNG..TÙNG…

Tiếng trống báo hiệu vào lớp vang lên…

-“cả lớp chú ý,cô giáo có điều cần thông báo”-Lớp trưởng của nó nói

-“hôm nay lớp ta có bạn mới…em vào đi..”

Nó lúc này đã như ngủ gật xuống bàn,không biết đâu là trời đâu là đất nữa,chỉ ngủ và ngủ

-“Em ngồi cạnh Ngọc Như nhé”-nó loáng thoáng nghe thấy cô giáo gọi tên nó,nó nghĩ là nhất định có chuyện gì đó,mắt cố mở ra mà sao không tài nào làm được…

Bộp….

Tiếng viên phấn xinh đẹp nằm chễm trễ trên đầu nó…

Đến lúc này thì nó mới bừng tỉnh giấc nồng..

Sao bàn mình hôm nay chật chật thế nhỉ..

Nó quay đầu sang bên cạnh…

Một ánh mắt hiếu kì nhìn nó…

-“á…á…..là cậu à”-Nó hét lên khi nhìn thấy người ngồi bên cạnh-ân nhân của nó-Lãnh trang..

Nhưng ngay sau đó…

-“cậu là ai?”- giọng nói trầm trầm vang lên(cua:chết cười vs chị lãnh trang )

Nó đang ở trên mây thì bùm 1 cái rơi xuống vực thẳm..

-“cậu không nhớ tôi ư?...”-Nó sốc

Đáp lại câu hỏi của nó là ánh mắt không cảm xúc…

-“híc…”-nó nhìn quanh cả lớp,sao mọi người nhìn nó vs anh mắt “thân thương thế nhỉ”,a,chắc tại mình nói hơi “to” rồi thì phải…

Trên bục giảng cô chủ nhiệm đang trìu mến nhìn nó khiến nó lạnh hết cả sống lưng,nó quay sang bên cạnh,cô bạn kia đã ngủ mất rồi….>>””