Cô Nhóc Bướng Bỉnh Và Đại Ca Cố Chấp

Chương 19: Tạm biệt…

Anh sau 1 hồi mệt mỏi liền ngủ gục trên vai nó….

Khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn vàng khiến cho người khác cũng tiều tụy theo…

Điện thoại nó vang lên…

-“a lô”

-“bé hả…ngủ chưa?”-Giong nói của tuấn kiệt vang lên ấm áp..

Nó mỉm cười…không hiểu sao khi nghe được giọng hắn nó bình yên lắm…trái tim như được bao bọ bởi 1 hương vị ngọt lịm ấm áp.nó dù đang rất buồn về chuyện của hoàng minh nhưng lúc này đã thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều..

Nó vs Tuấn kiệt cứ nói chuyện như thế...

-“bé ơi….bé…”-Hnắ gập điện thoại lại...chắc là nó ngủ rồi…

Nó nằm thiếp đi lúc nào không biết,trong đầu vẫn vang vang giọng nói của hắn,nó ôm điện thoại trên tay,chìm sâu và giấc ngủ vs 1 tâm trạng vui vẻ…

Hoàng minh từ lúc nó nghe điện thoại đã thức dậy,anh biết người gọi cho nó là ai,cì chỉ xó thể là người ấy nên nó mới vui được như thế,nhìn dáng vẻ tươi cười trong sáng của nó nhưi vậy,anh có lẽ đã chắc chắn hơn rất nhiều về tình cảm của mình,anh biết,trái tim nó thuộc về ai,anh bước lại gần ghế nó đang nằm,bế nó nhẹ nhàng về phòng,đặt nó ngủ trên giường,anh hôn nhẹ lên trán nó..

-“cảm ơn em nhiều,cô vợ bé nhỏ à”-

Ánh sáng ban mai hắt lên cửa sổ dọi vào phòng làm nó tỉnh giấc….

Nó vươn vai,bước xuống giường…

Lạch…cạch…

Có tiếng gì dưới bếp vậy…

Nó ngó vào bếp…

-“Tu..ấ…n…tuấn kiệt?..”-nó hét lên vs tông giọng lên quãng tám…

-“anh làm gì ở đây thế?”-nó vẫn chưa hết ngỡ ngàng…

Hắn quay lại cười toe

-“anh đang nấu bữa sáng….”-để minh họa cho lời nói thì hắn đeo 1 cái tạp dề…

-“anh….anh..”-Nó lắp bắp….

Hắn quay lại ấn nó ngồi xuống ghế…

-“bé ăn đi…nhanh lên…có việc cần làm gấp đấy…”-Hắn giục nó ăn nhanh

Nó cứ thế tống cả đống thức ăn vào mồm…nhưng nói thật là…ừ thì….hắn..thì nấu cũng ngon….^^(cua:biết ngay mờ)

-“XONG”-nó hô 1 tiếng đầy kiên quyêt sau khi giải quyết xong 1 bát mì,1 quả trừng ốp lếp,2 cái bánh mì ,2 cái xúc xích va 1 cốc sữa..nó xoa xoa cái bụng vẻ mãn nguyện..

(cua:ặc…hiện thân của heo…*bị ngọc như ném ra xa*)

-“nào bây h thì chúng ta đi thôi…”-Hắn càm tay nó kéo đi

-“đi đâu cơ..”-Nó tròn mắt

Đây là lần thứ 2 nó ngồi trên xe hắn..

Điều khác biệt so vs lần trước là lần này nó giục hắn đi càng nhanh càng tốt,bởi vì…anh ấy…Hoàng minh ấy sắp đi xa rồi..

Tuấn kiệt kể vs nó rằng,sáng sớm hôm nay,hoàng minh gọi điện nó rằng anh hãy đến và chăm sóc cho nó,nói rằng Hoàng minh sẽ đi xa,và hiện tại thì là lúc máy bay sắp cất cánh…

Tuấn kiệt hiểu nó,và nó cũng biết bản thân mình nên làm gì..

Nó xuống xe và chạy như bay vào trong,nó đảo mắt khắp nơi…anh ấy đâu rồi…

Nó chạy..chạy..

Hết tất cả các cửa để tìm Hoàng minh…

-“au ui…”

-“em có sao không…NGọc Như?”-

Nó ngước mắt lên nhìn cái người mà nó vừa đâm vào…

Vui mừng hết sức…là anh ấy…

Nó vội đứng lên,ôm lấy Hoàng minh..

Anh ấy cũng ngượng ngùng ôm lại nó

-“cảm ơn anh,cảm ơn anh rất nhiều,anh trai yêu quý của em…”-Nó cười ôm thật chặt,tim nó đã xác định 1 cách rõ rằng,và nó biết cảm giác của nó vs Hoàng minh chính là cảm giác của người 1 nhà,cảm giác thân thiết,gần gũi luôn được chở che và bảo vệ..

Hoàng minh vuốt tóc nó,anh đã cảm thấy lòng nhẹ thêm rất nhiều khi gặp nó ở đây

-“anh sẽ trở về chứ?”-Nó hỏi

-“ừ,anh sẽ về….”

Chuyến bay mã số….cất cánh….

Nó nhìn theo bóng chiếc máy bay đang xa dần…

-“anh đi thượng lộ bình an…”