Cố Thiếu Sủng Vợ Đến Nghiện

Chương 16

Chương 16: Cô gái sống trong nhung lụa

Cô chỉ là cảm thấy ông nội đối rất với bản thân cô, nhưng cô và Cố Đình Phong lại hợp lực để nói dối anh. Trong lòng Tô Mạn Mạn cảm thấy bất an vô cùng.

Nếu ông cụ Cố biết cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ là giả, chắc chắn ông sẽ rất buồn.

“Mạn Mạn, ông nghe nói cháu rất thích ăn hải sản, chính vì thế ông đã nhờ quản gia mua hai thùng hải sản từ nước ngoài về đây cho cháu. Một thùng thì để ở đây, thùng còn lại cháu đem về. Dù bây giờ đã kết hôn rồi nhưng cháu vẫn là con gái của nhà họ Tô. Dù gì cũng cần chút lễ nghi, cháu hiểu không?”

“Dạ vâng ạ.”

“Đúng rồi, cái tên nhóc hôi hám Cố Đình Phong này! Hôm nào cháu đi cùng Mạn Mạn mua mấy bộ quần áo, ông nghe người hầu nói rằng con bé chỉ đem vài thứ qua đây. Con gái bây giờ trang điểm xinh đẹp xong mà ăn mặc xấu sao được cháu.”

Nghe ông nội nói vậy, Tô Mạn Mạn ngại ngùng nói: “Ông ơi, thật sự không cần đâu ạ…”

“Sao lại không cần? Cháu đã gả cho cháu trai ông rồi, bây giờ cháu chính là cháu dâu của ông.”

VietWriter

“Đúng vậy, Mạn Mạn, chút tiền này nhà họ Cố lo được mà.” Cố Đình Nam nói.

Thật là khó để từ chối mà!

Đôi mắt đen trong veo của Tô Mạn Mạn hệt như dòng suối man mát, tĩnh lặng ngày hè. Cô gật đầu nhẹ một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ cảm kích và xúc động.

Cố Đình Phong thấy ông nội và anh cả đối xử tốt với Tô Mạn Mạn như vậy, trong lòng anh bỗng trào dâng cảm giác không vui. Cũng rất lâu rồi, anh chưa từng được họ quan tâm, chăm sóc nhiệt tình như thế.

Người phụ nữ này thoạt nhìn cảm thấy cô rất mưu mô.

Trên bàn ăn, ngoại trừ Cố Đình Phong ra, những người còn lại ăn uống vui vẻ, cười đùa hệt như một gia đình thực sự.

Gương mặt điển trai, tuấn tú của Cố Đình Phong bỗng lấm tấm vài giọt sương lạnh.

“À đúng rồi, Mạn Mạn, hôm nay lúc cô ra ngoài vẫn ổn chứ? Nếu cô cần sự giúp đỡ gì thì cứ nói với tôi một tiếng. Tôi chắc chắn sẽ giúp cô.” Cố Đình Nam từ đầu đến cuối nói chuyện với cô hệt như một người anh trai đúng nghĩa.

Cố Đình Nam trông cũng khá đẹp trai, trên người toát ra khí chất tinh anh, giống như những người con trai quý tộc sống trong thời cổ đại hay chiếu trên TV vậy. Anh ấy mang một phong cách đặc trưng của riêng mình.

Tô Mạn Mạn có ấn tượng cực kỳ tốt về người anh cả này.

Tuy rằng sức khoẻ của anh ấy không tốt lắm nhưng Cố Đình Nam chưa bao giờ bỏ mặc bản thân mình. Tô Mạn Mạn đỏ mặt nói: “Dạ không cần đâu ạ. Cảm ơn anh.”

“Khách sáo làm gì, đều là người một nhà cả.”

“Vâng…”

Tô Mạn Mạn cúi đầu ăn cơm, không hiểu sao cô cảm thấy hôm nay Cố Đình Nam cứ nhìn mình chằm chằm, bất giác cô thấy bất an, lẽ nào anh ấy đã phát hiện ra chuyện gì rồi sao?

Không, không thể nào.

Nhận thấy bầu không khí mập mờ giữa Cố Đình Nam và Tô Mạn Mạn, Cố Đình Phong càng lúc càng tức giận.

Khuôn mặt nặng nề của anh bỗng lấm tấm những giọt sương giá. Kể từ cái ngày gặp Tô Mạn Mạn ở trung tâm mua sắm, anh lúc nào cũng trong trạng thái lơ đãng. Người phụ nữ không nên kiềm chế anh mới phải.

Cố Đình Phong nghiến răng, cười nhạo một tiếng.

“Anh, em thấy anh có vẻ hơi bận tâm quá. Người ta là cô chủ của tập đoàn Tô Thị, cần gì anh phải chăm sóc? Nói không chừng cô ta đang giả vờ mà thôi, có khi cô ta hai mặt đấy.”

Những lời nói thản nhiên của Cố Đình Phong vô hình bóp nghẹt trái tim của Tô Mạn Mạn.

Tiếng “cách” vang lên, chiếc đũa rơi xuống sàn.

“Sao, chẳng lẽ tôi nói trúng tim đen hay sao? Trước mặt người khác làm bộ là con thỏ con ngây thơ, ai ngờ đằng sau bộ mặt đó lại là con sói to lớn. Không phải là cô muốn gả vào nhà chúng tôi hay sao, bây giờ giả bộ ngoan ngoãn làm gì?” Cố Đình Phong nói.

“Cố Đình Phong! Cháu ăn nói với vợ mình kiểu gì thế?” Ông cụ Cố đột nhiên phát cáu nói: “Vợ là để yêu thương chứ không phải là để mắng.”

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của ông cụ, Cố Đình Phong chỉ nhún vai thờ ơ, không đáp lại.

Anh muốn xem Tô Mạn Mạn này, rốt cuộc cô có thể diễn kịch được trong bao lâu.

Một cô gái sống trong nhung lụa từ bé vậy mà lại mặc những bộ quần áo rẻ tiền, anh cảm thấy điều này là bất bình thường.

Chẳng lẽ, cô bị nhà họ Tô ghét bỏ?